Cô Bé, Em Thua Rồi

Chương 9: Thù Này Không Báo Không Phải Quân Tử




Buổi tiệc đính hôn dở dang khiến Lộ Chinh trở thành tiêu điểm của giới truyền thông. Tin tức anh nhập viện cũng được lan ra không lâu sau đó. Nhiều phóng viên chộp được hình ảnh một người phụ nữ không rõ thân phận thường xuyên ra vào bệnh viện chăm sóc Lộ Chinh. Điều này khiến vấn đề tình cảm của Lộ Chinh càng thêm màu sắc thần bí.

Trên thực tế, những tin tức này đều do Viêm Lương sai trợ lý tiết lộ với giới báo chí. Tuy hình ảnh cô cung cấp đã được làm mờ nhưng người quen biết Viêm Lương đều có thể nhận ra cô.

Viêm Lương muốn dùng thủ đoạn này thách thức giới hạn của Tưởng Úc Nam. Đáng tiếc là từ hôm thư ký Lý về nhà lấy đồ, Tưởng Úc Nam biến mất nửa tháng liền, Viêm Lương hoàn toàn không có tin tức của anh.

Sau khi Lộ Chinh bình phục và xuất viện, anh phụ trách kế hoạch hợp tác giữa Viêm Lương và Minh Đình. Nhờ sự giúp đỡ của Minh Đình, cuối cùng Lương Thụy Cường cũng chấp nhận đề nghị trước đó của Viêm Lương. Viêm Lương và Châu Trình đi New York, cô gặp Lộ Chinh ở đó rồi cùng tới gặp Lương Thụy Cường.

Sau khi hai bên bí mật ký kết hợp đồng, công ty Unique trên danh nghĩa là của Lương Thụy Cường chính thức được thành lập.

Tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ chờ kẻ địch rơi vào bẫy.

Cuối cùng, Viêm Lương cũng nhận được điện thoại của Tưởng Úc Nam. Nhìn thấy số hiển thị trên màn hình điện thoại, tim Viêm Lương bỗng đập nhanh.

“Là tôi.” Tưởng Úc Nam nói.

Không biết do chất lượng âm thanh của điện thoại hay nguyên nhân khác, người đàn ông ở đầu máy bên kia bộc lộ sự mệt mỏi vô hạn chỉ qua hai từ ngắn ngủi. Viêm Lương ngẩn người mất ba giây mới có phản ứng. “Tôi còn tưởng anh biến mất luôn rồi!”

“Hừ…” Tưởng Úc Nam cười nhạt.

Đến lúc này, Viêm Lương mới hoàn toàn bừng tỉnh. Vừa rồi chỉ là ảo giác của cô, giọng của anh đâu có vẻ mệt mỏi, mà chỉ có sự lạnh lùng. Câu nói tiếp theo của Tưởng Úc Nam càng không chút nể tình: “Tôi gọi điện thoại cho em chỉ là để thông báo với em một tiếng. Kể từ ngày hôm nay trở đi, cam kết giữa chúng ta hết hiệu lực.”

Cam kết hết hiệu lực?

“Anh…” Viêm Lương chưa nói hết câu, Tưởng Úc Nam đã tắt điện thoại.

Bước tiếp theo, Tưởng Úc Nam sẽ đồng ý để Giang Thế Quân đem bán Từ thị? Hay là tố cáo Châu Trình? Tưởng Úc Nam nhanh chóng dùng hành động thực tiễn giải đáp thắc mắc của Viêm Lương.

Ngày hôm sau, Giang Thế Quân tuyên bố mở cuộc họp hội đồng quản trị bất thường. Bộ dạng hăm hở của Giang Thế Quân trong cuộc họp khiến Viêm Lương linh cảm sẽ có chuyện.

Quả nhiên, cuối cùng Viêm Lương cũng nghe chính miệng Giang Thế Quân nói một câu cô mong chờ từ lâu: “Tôi tổ chức cuộc họp bất thường này là vì muốn báo với các vị một tin vui. Tổng giám đốc Lương Thụy Cường của tập đoàn Lương thị có ý mua lại hơn mười nhãn hiệu của Từ thị trước đây, bao gồm Nhã Nhan, Secret, Chìa khóa của làn da…”

Lời nói vừa dứt, các thành viên hội đồng quản trị ai nấy đều ngẩn người, hướng ánh mắt thương hại về phía Viêm Lương.

“Tất nhiên…” Lúc này, Giang Thế Quân cũng nhìn Viêm Lương bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa. “Tôi đoán sẽ có người phản đối nên chúng ta có thể bỏ phiếu biểu quyết ở đại hội cổ đông.”

Dưới sự chiếu tướng của đám đông, Viêm Lương cố giữ vẻ vô cảm, không bật cười.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Viêm Lương là người đầu tiên đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng hội nghị. Mọi người dõi theo bóng lưng cô bằng ánh mắt thương hại, lo lắng hoặc thờ ơ, lãnh đạm, Viêm Lương đi thẳng về văn phòng. Sau khi khép cửa, cô lập tức gọi điện cho Châu Trình để báo tin vui với anh.

Chỉ sau một hồi chuông, điện thoại đã được kết nối. Viêm Lương không ngờ Châu Trình nghe máy nhanh như vậy, cô im lặng một vài giây để kiềm chế tâm trạng vui vẻ rồi cố ý hạ thấp giọng, tránh tai vách mạch rừng: “Tên cáo già đã cắn câu rồi!”

Ở đầu kia điện thoại, Châu Trình dường như không tỏ ra hưng phấn như Viêm Lương tưởng tượng. Ngược lại, anh trầm mặc một lúc mới lên tiếng.

“Viêm Lương…” Châu Trình nghiêm nghị gọi tên cô như hy vọng cô bình tĩnh tiếp nhận câu nói tiếp theo của anh. “Anh đang trên đường đến Cục Cảnh sát.”

Viêm Lương ngồi đờ đẫn ở ghế một lúc lâu sau vẫn chưa định thần. Bên tai cô là tiếng “tít tít” của điện thoại sau khi đã cúp máy, đơn điệu mà nhức tai vô cùng.

Không biết bao lâu sau, thư ký của Viêm Lương gõ cửa rồi vào phòng, hốt hoảng nói: “Viêm Tổng!”

Lúc này Viêm Lương mới bừng tỉnh, nhướng mắt nhìn thư ký. “Vừa rồi Cục Cảnh sát gọi điện tìm chị, tôi định nối điện thoại nhưng…” Người thư ký đưa mắt về ống nghe điện thoại trong tay Viêm Lương: “… điện thoại bận suốt.”

“Chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Viêm Lương không bình thường. Niềm vui hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi lo lắng, hoảng sợ.

Người thư ký giật mình khi thấy bộ dạng của Viêm Lương, cô ta ho khan một tiếng mới nói tiếp: “Cảnh sát nói phòng điều tra tội phạm kinh tế nhận được tin tố cáo, nghi ngờ Giám đốc Châu liên quan đến việc lạm dụng công quỹ của công ty từ hai năm trước. Viêm Tổng là lãnh đạo cấp cao của công ty, họ hy vọng chị hợp tác điều tra.”

“Hãy nói với họ tôi đi công tác, không ở công ty, cũng không liên hệ được.” Viêm Lương ngẫm nghĩ một lúc rồi ra lệnh cho cô thư ký.

Trong lúc cô thư ký nhíu mày vẻ khó xử, Viêm Lương đã cất giọng quả quyết: “Cứ quyết định như vậy, cô ra ngoài trước đi!”

Người thư ký tuy khó xử nhưng cũng hết cách, đành rời khỏi văn phòng, khép cửa lại.

Không gian yên tĩnh có lợi cho việc suy ngẫm, nhưng đầu óc Viêm Lương hoàn toàn trống rỗng, cô chẳng nghĩ ra kế sách nào khả thi. Cô vô thức nhấc điện thoại, bấm một dãy số.

Đúng lúc chuẩn bị bấm con số cuối cùng, Viêm Lương lập tức dừng lại. Cô chợt bừng tỉnh, bây giờ gọi điện cho Tưởng Úc Nam liệu có giải quyết được vấn đề? Anh sẽ nể tình hay sao?

Không, chắc chắn anh càng chế nhạo và làm hại cô mà thôi.

Bên tai Viêm Lương vang lên câu nói cuối cùng của Châu Trình trước khi tắt điện thoại: “Viêm Lương, bố mẹ anh không biết chuyện này. Bây giờ anh chẳng cầu xin điều gì cả, chỉ mong em giúp anh nghĩ cách, nhất định phải giấu bố mẹ anh.”

Nhất định phải giấu bố mẹ anh…

Nghĩ đến đây, Viêm Lương liền xóa số định gọi đổi sang bấm số điện thoại của Từ gia ở New Zealand.

Người nghe điện thoại là dì Lương. Lâu lắm mới nhận được điện thoại của Viêm Lương, giọng nói của dì Lương rất vui mừng: “Nhị tiểu thư, cuối cùng cô cũng nhớ đến dì Lương. Phu nhân và dì đều rất nhớ cô…”

Do trong lòng chất chứa tâm sự, Việm Lương chỉ có thể cắt ngang lời dì: “Dì Lương, giúp cháu một việc…”

Dì Lương nuôi Viêm Lương từ nhỏ nên chỉ nghe qua ngữ khí của cô, bà liền hiểu ý. “Nhị tiểu thư nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Châu Trình gặp chút rắc rối. Việc này nhất định không được để bố mẹ anh ấy biết. Dì hãy lấy danh nghĩa mẹ cháu, mời cô chú Châu sang New Zealand chơi một thời gian, càng nhanh càng tốt!”

“Được, tôi sẽ đi gọi điện tới Châu gia ngay.”

Viêm Lương lặng lẽ cúp máy.

Muốn cứu Từ thị, buộc phải hy sinh Châu Trình? Tưởng Úc Nam, anh cho tôi một sự lựa chọn tàn nhẫn biết bao!

Với danh nghĩa của Lương Thụy Cường, Unique và tập đoàn Lệ Bạc tiến hành vụ đàm phán thuận lợi. Giang Thế Quân đưa ra giá hai phẩy năm mươi sáu tỷ đô la Mỹ nhưng Viêm Lương nhờ người quản lý chuyên nghiệp ép giá xuống hai tỷ, cô sẽ giành lại toàn bộ nhãn hiệu của Từ thị.

Mặt khác, bên cảnh sát tiếp tục điều tra, thu thập chứng cứ. Nhưng do Viêm Lương không hợp tác, cảnh sát không thể liên hệ với nhân viên của Từ thị trước đây, do đó, vụ án của Châu Trình vẫn giậm chân tại chỗ.

Bây giờ, Viêm Lương học tập Tưởng Úc Nam hai năm trước, làm một người bày mưu tính kế thao túng ở đằng sau. Còn Tưởng Úc Nam thì sao? Anh trốn ở góc nào trên thế giới? Anh muốn làm thế nào để trừng phạt người vợ không nghe lời là cô, hay đang nghĩ cách gì để kết thúc cuộc hôn nhân thất bại này?

Một buổi tối, Viêm Lương chìm trong giấc ngủ nặng nề. Cô mơ thấy ác mộng, cảnh cuối cùng trong ác mộng là hình ảnh Châu Trình đứng trước vành móng ngựa, mẹ anh vừa khóc vừa mắng cô: “Là cô đã hại con trai tôi ngồi tù… Chính cô…”

Viêm Lương giật mình tỉnh giấc. Cô mở to mắt nhìn trần nhà, trán đẫm mồ hôi. Cho đến khi thần trí từ cơn ác mộng trở về hiện thực Viêm Lương mới phát hiện có một người đang ngồi bên mép giường. Người đàn ông ngồi ở đó, lặng lẽ nhìn cô, không biết bao lâu rồi.

Viêm Lương như nhìn thấy một sự thương xót từ trong đáy mắt của người đàn ông. Nhưng vào thời khắc hai người chạm mắt nhau, ánh mắt anh nhanh chóng biến thành lạnh lùng. Viêm Lương cũng vậy, ánh mắt cô lập tức đầy vẻ cảnh giác. Cô ôm chăn ngồi dậy, cười nhạt. “Tưởng Úc Nam, cuối cùng anh cũng đã xuất hiện!”

Tưởng Úc Nam im lặng. Anh lạnh lùng nhìn Viêm Lương rồi nằm xuống một bên giường, nhắm mắt, không nói một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.