Cô Bé, Em Thua Rồi

Chương 1314: Treo thưởng




Một bàn chân to từ trên trời giáng xuống, có thể nói là không hề kiêng kị, đạp tất cả mấy người ở dưới chân.

Công chúa Hoàng Kim tộc đứng trên cổ chiến xa màu vàng, thân là con gái của Cổ Hoàng, ngay cả sáu con thú kéo cũng đạt tới cấp bậc trảm đạo. Thân phận nàng cao quý, làm gì đã có ai dám làm thể?

Mọi người đều ngây dại. Chân đạp con gái Cổ Hoàng, bễ nghễ Nam Vực, thật sự là không kiêng kị gì, tự cao tự đại, coi trời bằng vung, mạnh mẽ tới cực điểm rồi.

- Ai vậy?

Không ai không động dung, đồng tử đều co lại, miệng há hốc ra, khẩn trương chú ý quan sát.

- Phụt!

Vương Húc sau khi hộc máu, thân thể chấn động mãnh liệt, xuất hiện vết rách, bay tung ra mấy chục trượng, căn bản là không thể chịu nổi loại áp lực này.

Hắn bị Hoàng Hư Đạo và Thiên Hoàng tử đánh thương, suýt nữa còn bị chém đạo nguyên, đến nay còn chưa hồi phục tốt, giờ phút này lại bị nhân vật cấp bậc con của Đại đế chấn nhiếp, lập tức vết thương cũ tái phát.

- Lớn mật.

Có người hét lớn, ra tay rất nhanh, đối kháng với bàn chân của Diệp Phàm. Đây đúng là hộ vệ của Hoàng Kim nhất mạch.

Nhưng Diệp Phàm tấn công rất mãnh liệt, làm gì có chuyện bị cản lại nửa đường, toàn thân tràn ra từng luồng thánh quang, bảo tướng trang nghiêm, đồ sộ giáng xuống, chân lớn không hề thay đổi, tràn ra dao động khủng bố hơn.

Hoàng Kim thiên nữ, nam nhân mắt phượng lướt ngang, lựa chọn tránh đi. Bởi vì Diệp Phàm công kích bằng bàn chân của Diệp Phàm đạp xuống bọn họ quả là quá mức "sắc bén".

Đường đường là con của Thái Cổ Hoàng, được vạn chúng quan tâm, các tộc tôn sùng, ngạo nghễ tới mức nào, chẳng lẽ lại có thể ngửa mặt va chạm với chân của người khác à?

Mà nam nhân mắt phượng kia cũng có thân phận không tầm thường, cao quý tao nhã, cũng không thể đón đánh một bàn chân, lựa chọn né đi.

Những người khác không chú ý nhiều như vậy. Cổ Hoàng nữ xuất hành đều có hộ vệ tùy tùng. Mấy người đồng thời xuất kích đánh tới nhưng căn bản không thể ngăn cản được.

Ầm!

Một cước này đạp xuống hình thành một luồng sóng xung kích. Chấn động bọn họ lộn ra ngoài vài vòng, phát ra tiếng động như sấm rền.

Cùng lúc đó, Công chúa Hoàng Kim tộc và nam nhân mắt phượng cũng né ra mấy trăm trượng, tránh khỏi mũi nhọn.

Vút.

Một chân Diệp Phàm dẫm lên chiến xa màu vàng, khiến nó vỡ tan nát. Sáu con cổ thú rống thảm thiết, bị dọa sợ chạy khắp bốn phía.

Xa xa, mọi người lặng ngắt như tờ. Người này cũng quá mạnh mẽ rồi, lại có thể hủy chiến xa của con gái Cổ Hoàng, một chân dẫm bẹp, kiêu ngạo tới cực điểm, không hề sợ hãi chút nào.

Gần như ai nấy cũng đều phải ngây dại. Đây là thiên nữ của Cổ Hoàng đó. Còn có đại đệ tử của một vị thánh hiền Vực ngoại. Người này lại không hề kiêng nể, dẫm nát cả chiến xa màu vàng kia, khiến hoàng kim rơi rụng khắp nơi.

- Ai đó?

Có người hỏi nhỏ, lộ vẻ khó mà tin nổi.

Đương kim thiên hạ, thế lực cường đại nhất không phải là hoàng tộc cổ thì là ai? Ngày nay có người dám ra tay đối với thiên nữ của bọn họ, tuyệt đối có tính chấn động.

- Này, nói bé thôi. Chính chủ rốt cục xuất hiện rồi, hôm nay nói không chừng sẽ có chuyện lớn đó.

- Ngươi đang nói ai đó?

Rất nhiều người khó hiểu.

- Hắc, thân phận vị này phỏng chừng không ít người có thể đoán được, có lẽ sẽ tạo thành sóng gió kinh thế. Chẳng lẽ lần này muốn giết cả Công chúa Hoàng Kim sao? Nếu thế thì lớn chuyện rồi.

Một số ít người nói nhỏ, không dám lớn tiếng, sợ gặp phải phiền toái.

- Công chúa Hoàng Kim tộc quốc sắc thiên hương, thần cơ ngọc cốt, phong tư thiên thành. Làm sao hắn lại dám hủy một bông hoa đẹp như vậy?

- Hắn có thể sẽ đối phó với nam nhân mắt phượng thôi.

Trên bãi đất này, ánh mắt rất nhiều người đều hướng về phía này, không dám chớp mắt, vừa mong đợi lại vừa sợ hãi.

Xa xa, Hắc Hoàng và Diệp Đồng thấy thể liền đi ra khỏi vực môn, tuy nhiên cũng thay đổi vị trí, bay tới phía chân trời xem cuộc chiến.

Diệp Phàm bị mọi người chú ý, rất nhiều người đều hoài nghi thân phận hắn. Hắn đứng im lặng trên bầu trời, những kẻ dám bàn bạc đều đứng ở rất xa.

- Ngươi là ai? Dám cán đường công chúa lại còn hủy chiến xa. Hãy xưng tên ra.

Người của tộc Hoàng Kim quát.

Con ngươi Diệp Phàm đả qua, cũng không để ý tới hắn, cất bước đi tới, bức về hướng nam nhân mắt phượng, chuẩn bị ra tay.

- Sư huynh bắt lấy hắn. Hơn phân nửa hắn chính là Thánh thể Diệp Phàm kia đó.

Vương Húc kêu lên, ánh mắt hồng lên, lau máu tươi ở khóe miệng, thân thể vẫn còn đang co rút.

Hắn vừa rồi hoảng sợ phi thường. Một cái đạp kia khiến hắn cảm thấy như tận thể xảy ra vậy, gian nan né được nhưng cũng bị dư chấn làm vết thương cũ tái phát.

Xôn xao.

Cả bài đất này lập tức ồn ào hẳn lên. Mặc dù đại bộ phận người nơi này đều hoài nghi nhưng Vương Húc nói ra như vậy lại mang tới hiệu quả bất đồng.

- Hắn...thật sự là Diệp Phàm, đã từ biệt thế giới này mười bốn năm rồi sao?

- Không lâu trước đây hắn giết chết Thiên Hoàng tử, khiến Cổ tộc suýt nữa lâm vào nội loạn, gió lốc quét qua năm địa vực. Đấu Chiến Thánh Phật cũng phải rời khỏi Tu Diêu Quang Sơn. Thật sự là Thánh thể sao?

Mấy ngày nay khắp thiên hạ đều đoán thân phận của hắn, đều đang đi tìm người thần bí kia. Ngày hôm nay Diệp Phàm tái hiện, tất nhiên lại dẫn tới chấn động lớn.

- Không, đúng là người này từng đại chiến với mấy vị Đông Hoang tử, giữa sự vây công của Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử mà thoát ra, cuối cùng chém chết Thiên Hoàng tử.

Mọi người không biết người này có thật sự là Diệp Phàm hay không nhưng có thể tin tưởng là ngày đó hắn ra ray, đại chiến với bát bộ thần tướng, đánh cho máu chảy thành sông.

Da thịt Công chúa Hoàng Kim trắng như tuyết, thần sắc lạnh lùng, mái tóc vàng óc tung bay trên bầu trời, đồng tử màu vàng bắn ra hai luồng sáng chiếu về hướng Diệp Phàm.

Thứ này giống như kính chiếu yêu, chỉ cần bị nó chiếu tới thì tất nhiên sẽ lộ nguyên hình, pháp môn nào cũng không thể che dấu được.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hai tay vung lên. Một vùng Nguyên Thiên Văn Lạc hiện lên. Thế nhân không biết nhưng lại khiến mấy vị Tầm Long Sư của Trung Châu rung động, không kìm nổi mà ngạc nhiên thán phục.

- Đây...đây rõ là giơ tay tạo thành đại thế.

- Đúng là thủ đoạn nghịch thiên thật, có thể mượn lực lượng nhật nguyệt núi sông sử dụng. Đây là thủ đoạn cấp tổ sư đó.

Phụt.

Nguyên Thiên Văn Lạc tản ra, phát ra ánh sáng thần thánh, ngăn cản hai chùm sáng hoàng kim kia lại, không cho nó chiếu qua. Đạo thuật của Diệp Phàm đúng là có tính xâm lược phi thường, không chỉ dừng lại ở phòng ngự đơn giản như vậy.

Đại thế núi sông chấn động, hóa thành một luồng sát khí quét qua, trở thành dao động như sóng thần nhằm về phía mấy người Công chúa Hoàng Kim.

- Ngươi dám.

Đám hộ vệ kinh sợ. Công kích của người này quá mạnh, lần này lại tấn công Công chúa Hoàng Kim tộc, bọn họ sợ sẽ có chuyện không may.

- Ta có gì không dám. Dám ra tay với ta, cho ta là bồ tát bùn sao?

Diệp Phàm tỏa ra thần diễm ngập trời, giống như một ngọn núi lửa ngập trời, tản ra thần năng kinh thiên.

Hắn nhấc tay giơ chân là có hào quang rừng rực bao trùm khoảng không, giống như thần linh xuất thế, cường đại mà khí phách, đối mặt với những hộ vệ dám xuất kích này, hắn liền vung chưởng bổ tới.

Phụt!

Người đi đầu đứng mũi chịu sào, miệng phun máu tươi, văng đi giống như diều đứt dây, mặc dù những người ở rất xa cũng cũng đánh bay đi.

- Ngươi đúng là Thánh thể Nhân tộc sao?

Thiên nữ của Hoàng Kim tộc hỏi, trong mắt không còn bắn ra tia sáng màu vàng nữa.

Diệp Phàm tiến về phía trước, nói:

- Nếu đúng thì sao, không thì sao?

Mọi người khắp nơi chấn động. Hắn muốn sống mái với con gái Cổ Hoàng sao? Đây là một chuyện lớn siêu cấp, tất nhiên sẽ xảy ra đại chiến long trời lở đất.

- Lớn mật. Ngươi cho ngươi là ai, dám nói thế với Công chúa?

Một gã hộ vệ hét lớn.

Công chúa Hoàng Kim tộc ngày xưa là người con gái được Cổ Hoàng sủng ái nhất, trong ánh mắt của những hộ vệ này chính là thiên nữ một đời, không có ai dám khinh nhờn, gần như tôn sùng tới mù quáng.

Diệp Phàm cười to, không coi ai ra gì, tiếp tục đi về phía trước, căn bản không thèm để ý.

- Làm càn, mau mau dừng lại.

Tên hộ vệ kia lại quát một lần nữa.

- Lắm lời.

Diệp Phàm đánh ra một quyền, phát ra tiếng động như phong lôi, khiến đám mây bốn phương cũng chấn động theo, tia chớp màu vàng xé hư không tràn ra.

Ầm!

Người cản hắn bị một quyền này đánh thành sương mù máu, cũng chẳng thể tồn tại nữa. Hắn mạnh mẽ tiến tới, dáng vẻ như thần chắn giết thần, phật cản giết phật, rất có tính xâm lược, nhìn thẳng vào thiên nữ của Hoàng Kim tộc.

- Ngươi...

Đám hộ vệ kinh sợ kêu lên. Sáu con cổ thú kéo xe hóa thành hình người, xếp thành hình chữ nhất, bảo vệ tại nơi này.

- Để ta tới.

Nam nhân mắt phượng mỉm cười, đi về phía trước.

Hắn mặc bảo y màu xanh da trời, dáng người dong dòng, làn da trắng nõn, trông văn tĩnh phiêu dật, trời sinh có đôi mắt phượng, mở ra liền tỏa tiên quang bốn phía. Đây là một Bán Thánh rất siêu phàm.

- Ta chính là muốn ngươi ra tay đó.

Diệp Phàm nói.

Đúng là Diệp Phàm trở về thật sao? Lúc này mọi người càng tin tưởng hơn. Vừa rồi nam nhân mắt phượng đả thương Diệp Đồng, đúng là nguyên nhân chính khiến hắn muốn ra tay.

- Ngươi chính là Thánh thể Nhân tộc sao?

Thần sắc nam nhân mắt phượng lạnh nhạt. Tên hắn là Lý Vấn Thiên, thân phận không nhỏ, là đệ tử đắc ý của một vị Cổ Thánh khủng bố.

- Xem ra ngươi cũng không phải là Nhân tộc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Diệp Phàm nói, mở Thiên Mục. Trong cơ thể đối phương có kim quang lóe lên, giống như Công chúa Hoàng Kim tộc, ngay cả tạng phủ cũng đều như hoàng kim luyện chế thành, tuy nhiên bề ngoài không nhận ra điều gì.

- Ta đến từ cổ tinh mà tổ hoàng của tộc Hoàng Kim chứng đạo, trong cơ thể có máu của Cổ Hoàng, cũng có máu của Nhân tộc.

Lý Vấn Thiên đáp.

Đây là lần đầu tiên mọi người nghe nói tới xuất thân của hắn, đều lộ vẻ khác thường. Hiển nhiên lai lịch Lý Vấn Thiên rất lớn, huyết thống cực kỳ cao quý.

- Nhìn hắn khí vũ xuất chúng, không ngờ lai lịch lại bất phàm như vậy.

- Đến từ một viên Sinh Mệnh cổ Tinh khác, là tổ tinh của Thái Cổ Hoàng tộc, thật sự không phải là nhỏ.

Mọi người đều không thể không kinh ngạc.

Trong cơ thể Lý Vấn Thiên có chảy dòng máu Cổ Hoàng, đồng thời cũng có bảo huyết của nhân tổ, khả năng là con cháu nhiều đời, thiên phú hiếm thấy.

Mọi người thoải mái. Khó trách sau khi thầy trò bọn hắn xuống Đông Hoang thì Thánh nhân của Hoàng Kim tộc lại ra nghênh đón, hóa ra có quan hệ rất sâu xa, huyết thống gần gũi.

- Sư huynh đánh chết tươi hắn đi. Thánh thể Nhân tộc chính là hòn đá mài dao tốt nhất để ngươi tiến quân vào Thánh nhân đó.

Vương Húc kêu to.

Ánh mắt hắn đỏ rực, đâ hơi mất đi lý trí. Bởi vì hắn thấy hận Diệp Phàm hơn là Hoàng Hư Đạo và Thiên Hoàng tử nhiều. Hai người kia dù sao cũng tự mình động thủ, còn người này lại sai đệ tử tới Thần Thành đối phó với hắn. Hắn coi đây là một loại sỉ nhục.

Diệp Phàm vẫn chẳng thèm giải thích với hắn, liếc hắn một cái, khinh thường nói:

- Ba năm nữa ngươi còn chẳng xứng là đối thủ của Diệp Đồng.

- Ngươi...

Sắc mặt Vương Húc ửng hồng, tức giận tới run cả người, gầm lên chỉ về hướng Diệp Phàm.

- Cút.

Diệp Phàm quát khẽ một tiếng, dùng thiên âm chữ úm khiến sóng âm như thiên kiếm, cộng hưởng với vũ trụ, phía sau hiện lên một hư ảnh Thần Ma, rống một tiếng khiến núi sông sụp đổ.

- A...

Vương Húc kêu thảm thiết, toàn thân vỡ nát, bị một tiếng rống tổn thương tới căn nguyên, suýt nữa là hình thần câu diệt.

Vào thời khắc mấu chốt nhất, Lý Vấn Thiên ra tay, bắt bảo ấn hóa giải toàn bộ áp lực giúp sư đệ, bằng không thì ngay cả một khối hài cốt cũng không còn.

- Thánh thể Nhân tộc, để ta tới lĩnh giáo một chút xem rốt cục ngươi có chỗ nào hơn người.

Lý Vấn Thiên kêu khẽ, đánh về phía trước.

- Đúng là Diệp Phàm rồi. Từ biệt mười bốn năm, là hắn thật sao?

Trong lòng mọi người dâng lên sóng gió ngập trời. Đoán là một chuyện, có người chứng thực lại là chuyện khác. Tin tức này không nghi ngờ gì nữa đúng là rung động ngập trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.