Cô Bé, Em Thua Rồi

Chương 1297: Lòng nóng như lửa đốt




Hoang tiến vào hố lớn kia, đây đúng là một hồi tai nạn, đối với Cổ Thánh mà nói đúng là không thể chịu đựng được, hai kiện Cổ Hoàng binh mà vẫn bị đánh bay.

Điều đáng vui mừng nhất chính là thần linh ẩn chứa trong Hoàng Kim Giản và Vạn Long Linh đã sống lại, từ Vực ngoại tự chủ vọt tới, bằng không hai đại Hoàng tộc có thể đã mất đi Cổ Hoàng binh.

Mặc dù như vậy, không ai có thể thay đổi, đối với bọn họ mà nói thì hiện tại cũng chỉ có một từ... Trốn!

Phần mộ của Đại đế Nhân tộc không thể và không được động! Nơi đây trước cộ Thanh Đồng Tiên Điện trấn thủ, nay lại xuất hiện mấy sinh linh đủ sánh bằng Đế cảnh, làm cho bọn họ tổn thất thảm trọng.

Phốc!

Một ít Cổ Thánh xuất hiện vết rách nơi mi tâm, máu huyết phun ra, năng lực sinh mệnh nhanh chóng tiết ra ngoài, nguyên thần chi hỏa yếu ớt, toàn thân uể oải, như lập tức đã già nua đi mấy ngàn năm.

- Ahhh...

Một âm thanh thê thảm vang lên, một khi Hoàng tới gần, dù mạnh như Cổ Thánh cũng không chịu nổi, cơ thể lập tức trở nên già cả, sinh mệnh đi tới điểm cuối.

Ở nơi xa xa. Trên người Diệp Phàm sinh ra một tầng mồ hôi lạnh, lông tóc cả người dựng đứng hết lên. Đây là loại cảnh giới nào?! Một mình độc nhập một đám Cổ Thánh, khiến chư Thánh đều không chịu nổi.

- Giết!

Một vị Cổ Thánh kêu lớn. Kết quả, một cánh tay từ trên bầu trời đánh xuống, hắn lập tức trở thành thịt nát, sau đó tinh khí thất tán, hình thần câu diệt.

Một số người có Thánh binh truyền thế nhưng cũng chỉ như đậu phụ, Hoàng nhẹ nhàng phất tay cũng đủ khiến chúng hóa thành mảnh vụn. Trước mặt hắn, những Cổ Thánh này chỉ như hài đồng ba tuổi, rất xứng với hình tượng con kiến mà thôi.

- Đi!

Càn Lôn Đại Thánh, Hoàng Kim Vương, Hồn Thác Đại Thánh liền cầm Cổ Hoàng binh phá vây ra ngoài, không muốn ở lại thêm khắc nào nữa. Trong đại phần dù có thần dược trường sinh bất tử, bọn họ giờ cũng không thèm tới nữa.

Keng!

Hoàng Kim Giản, Vạn Long Linh tề chấn, cuối cùng xé ra hắc vụ, mở ra một sinh lộ. Ba người chật vật bỏ chạy, phía sau có bốn vị Vương trong Thánh nhân lao theo ra.

Những người còn lại phát ra một mảnh tiếng kêu thảm thiết. Hoang chỉ cần chụp một cái, tất cả đều hóa thành thịt nát, tinh khí tiêu tán, hóa thành bụi bặm, không hề lưu lại thứ gì.

Trong hố sâu này chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ bảy người chạy thoát kia, số Cổ Thánh còn lại đều đã chết sạch sẽ, đối với Cổ tộc mà nói thì đây là một tổn thất không chịu nổi.

Một người từ trên trời giáng xuống, đồ sát nhiều cao thủ như vậy. Lúc này, chỉ còn một mình nàng ở đây, lặng lẽ đối mặt với Thanh Đồng Tiên Điện.

Nhiều ngày qua, Nam Vực lâm vào chấn động cực lớn. Bất kể là Cổ tộc hay tu sĩ nhân loại đều chú ý tới đại phần nơi này, ánh mắt khắp thiên hạ nhìn chằm chằm vào.

Nhưng hôm nay, Hoang xuất hiện, tứ phương bình tĩnh, hoàn toàn khiến tất cả đều trở nên yên lặng, không còn có ai dám dòm ngó tới nơi này nữa.

Hoang đi một vòng qaunh Thanh Đồng Tiên Điện, sau đó đưa tay chém xuống. Đồng điện này bay lên, huyền phù giữa hư không, phát ra vạn đạo hà quang, chữ Tiên màu máu cũng nội liễm.

Nàng một mình tiến vào tiên thổ hỗn độn, không lâu sau lập tức các loại tiên mang bắn ra, hóa thành thải vụ nhân uẩn, boong boong rung động, chìm sâu vào trong đồng điện.

Hoang đi ra, dường như buồn bă thất vọng. Tiên thổ hỗn độn lại bắt đầu hỏng mất, có thể thấy rõ một mảnh đồ vật đều bay vào trong đồng điện.

Ầm!

Ngay sau đó, hắc vụ ngập trời. Hoang phóng lên cao, nàng dùng tay nâng Thanh Đồng Tiên Điện mà đi, rời khỏi chốn cũ Diêu Quang. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiên địa hỗn độn băng khai, trở thành một mảnh yên hà, vĩnh viễn biến mất, không hề còn tồn tại nữa!

- Nàng đây là...

Đoạn Đức nhíu mày.

Hắc Hoàng cứng họng muốn nói nhưng chỉ có thể nuốt khan một ngụm nước miếng, khó có thể thốt nên lời.

Đơn giản như vậy, dê dàng như vậy, đại phần bị nàng san thành bình địa, một tay nâng Thanh Đồng Tiên Điện lên, bay về phía cấm Địa Thái cổ, thế gian không có ai dám ngăn cản.

- Cứ như vậy rời đi sao...

Diệp Phàm lẩm bẩm.

- Ôi ôi ôi. Chúng ta vừa đánh mất một hồi đại cơ duyên rồi! Vừa rồi cấm Địa Thái Cổ trống không, không có ai thủ hộ, có thể đi vào đánh cắp Cửu Diệu thần dược mà không biết. Cũng có thể nhìn một cái xem Thành Tiên Lộ rất cuộc là như thế nào?!

Long Mã hối hận.

Những người khác đều trừng mắt nhìn nó. Hoang khủng bố như vậy, ai dám động vào cấm địa của nàng thì đúng là chán sống rồi. Dù thật sự thành công, chỉ sợ cũng khó có thể sống thêm được mấy ngày.

Hoang đã đi xa, mỗi bước vượt xa cả vạn dặm, xẹt qua bầu trời. Phàm là tu sĩ hay phi điểu gặp phải đều hóa thành bụ đất, sinh cơ tuyệt diệt.

Điều đáng mừng chính là nàng không di chuyển trên mặt đất, bằng không chỉ sợ đã hình thành một phiến tử địa dài cả mấy chục vạn dặm.

Ầm ầm ầm!

Thiên băng địa liệt, hắc vụ vạn trọng. Hoang chỉ mất mấy bước đã về lại cấm Địa Thái cổ, phiến thiên địa này dường như không dung được nàng.

Nàng nắm Thanh Đồng Tiên Điện, đứng yên trên vực sâu rất lâu rồi chậm rãi hạ xuống, thân ảnh biến mất, chìm vào bóng đêm.

Khắp nơi lại im ắng, khôi phục vẻ bình tĩnh, trên chín tòa Thánh sơn, thần tuyền róc rách, Cửu Diệu thần dược phát ra hương thơm thoang thoảng, trường thế thịnh vượng, ánh sáng lóng lánh.

Nam Vực vẫn yên lặng thật lâu, ai ai cũng kinh hãi đảm chiến. Hoang xuất thế, có thể tự do xuất hành khỏi cấm Địa Thái cổ khiến tất cả tu sĩ đều cảm thấy sợ hãi, muốn rời xa Nam Vực.

Một nhân vật vô thượng của cấm Địa Thái cổ, ai có thể đối kháng!? Ở thời kỳ thương cổ, tất cả hắc ầm náo động đều bắt nguồn từ bảy đại cấm địa sinh mệnh.

Một trận chiến này có rất nhiều Cổ Thánh ngã xuống, truyền ra khắp Ngũ Vực, thiên hạ chấn động, không ai không sợ hãi.

- Hoang là ai, sao lại xuất thế!? Một khi xuất hiện, ai có thể tranh phong được?!

- Cổ tộc khóc tang rồi! Lần này tổn thất nghiêm trọng như vậy mà! Một đám Cổ Thánh a, tất cả đều bị diệt dưới Đế phần, ngoại trừ mấy người, những người còn lại không ai có thể chạy thoát được.

- Đây đúng là đại sự từ thuở khai thiên lập địa a! Người thống trị cấm địa sinh mệnh ra tay, từ xưa tới nay có mấy lần?!

Khắp thiên hạ đều trở nên sôi trào. Hoang xuất thế gây ra ảnh hưởng quá lớn, không gì sánh nổi, cả thế nhân đều nghị luận.

Cổ tộc là một mảnh ảm đạm, lần này phải nuốt mối hận không thể chịu nổi, vô cùng thê thảm. Một đám Cổ Thánh bị người ta diệt sát mà không dám ho he.

Sao lại như vậy?!

Đế binh Cực Đạo mà vẫn không có tác dụng gì, bị một chưởng đánh bay, dù là Đế binh thức tỉnh cũng không thể trấn áp được nàng! Đây là nhân vật như thế nào?!

- Nàng không tản mát ra khí tức Đại đế nhưng thân thể tuyệt đối đạt tới cảnh giới đó, bằng không không thể có thủ đoạn bực đó!

Đây là lời nói của một vị Thánh nhân còn sống chạy ra.

Thân thể đạt tới Đế cảnh!? Đây là một kết luận khiến người ta không thể không suy nghĩ, mà càng suy nghĩ lại càng sợ hãi.

Cổ tộc là một mảnh đồ trắng, chết nhiều vị Cổ Thánh như vậy khiến tiếng ai oán vang lên khắp nơi. Có thể trở thành Cổ Thánh, người nào mà không phải là lão tổ tông một bộ tộc. Giờ không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng này.

Bắc Vực tràn ngập tiếng ai oán, Hoàng tộc, Vương tộc đều lâm vào một mảnh ảm đạm, đúng là thương cân động cốt.

Nàng là ai?

Mọi người khắp thiên hạ đều bàn luận, muốn tìm ra đáp án này.

- Trên Thánh sơn có Cửu Diệu thần dược, một gốc chi làm chín cây, dùng chín đạo Thần Tuyền ngày ngày bồi dưỡng, tẩm bổ tiên khí bất tử, chẳng lẽ là Thần Tàm Cổ Hoàng...

Trong Cổ tộc có người đưa ra một kết luận như vậy. Bởi vỉ Cửu Diệu thần dược trước thuộc Cổ Hoàng của Thần Tàm Lĩnh.

- Không thể nào, quá xa xôi! Thần Tàm Cổ Hoàng là nhân vật thời thái cổ, đã trôi qua ít nhất là hai trăm vạn năm, sao còn có thể sống tới hiện tại?!

Hơn nữa, trên Thần Tàm Lĩnh có ghi lại, một vị chuẩn hoàng đã tự mình đặt phụ vào vào Thần Linh cổ quan, chôn ở ngoài cửu thiên, không thể còn sống xuất

hiện được.

- Là Độc Nhân Đại đế, nàng có thể còn sống!

Một ít cổ giáo Nhân tộc có ghi lại bí sử thượng cổ, có một lão già sắp chầu trời suy luận ra nhưng lại khó có thể cung cấp được chứng cớ xác đáng.

- Không sai, đại phần trong lòng đất Diêu Quang giống như thuộc về Độc Nhân! Hoang nếu là nàng, có thể giải thích được!

Nhưng ai có thể sống được lâu như vậy!? Độc Nhân Đại đế từ khi xuất hiện tới nay đã trôi qua mười mấy vạn năm, nàng dù tài ba trác tuyệt cũng không thể sống được chừng ấy năm! Thật sự là nàng sao?

- Cắn nuốt sinh cơ, đây rất giống với Thôn Thiên Ma Công của nàng! Nói đúng hơn thì đây là sự thăng hoa của Thiên Công!

Có người liên tưởng.

- Tìm được rồi, rốt cục tìm được một phần ghi chép! Ở năm tháng xa xưa, chín tòa Thánh sơn vốn là một nơi khởi nguyên Nhân tộc, nghe nói Nhân tổ là từ Vực ngoại mà tới, đáp xuống nơi đó, sau lại bị một Thánh linh chiếm cứ! Nàng có thể là một Thánh linh...

Khắp thiên hạ đều ồ lên, mọi người không ngừng suy đoán nhưng không ai dám khẳng định chắc chắn! Bảy đại cấm địa sinh mệnh là những tồn tại vô thượng, từ xưa đến nay, ngoại trừ Đại đế, không ai có thể biết rõ lai lịch của chúng!

Trong Cổ tộc là một mảnh thê lương, nhiều Cổ Thánh như vậy chết đi đã động tới căn cơ bọn họ. Đạo thân ảnh kia khiến bọn họ không rét mà run.

Người này nếu là một vị Đại đế thì nàng rốt cục thuộc tộc nào?! Các tộc thái cổ đều vô cùng sợ hãi, bởi vị Hoang dường như đều nhằm vào Cổ Thánh bọn họ.

- Nàng là... Nhân tộc! Ta có thể nhìn ra nàng không thuộc Cổ tộc nào cả!

Một vị Vương trong Thánh nhân thoát được lên tiếng, đưa ra một kết luận như vậy khiến các tộc đều khiếp sợ.

về phần ba vị Đại Thánh lại không ai thốt lên lời nào, trực tiếp bế quan.

- Trời ại, một vị Đại đế Nhân tộc còn sống ư?!

Những người tham dự hôm đó đều ngây dại, ai cũng lạnh toát toàn thân! Đây đúng là một sự chấn nhiếp vô thượng.

- Ai đi... Cổ Quáng Thái Sơ, truyền tin tức này vào đi!

Một vị Tổ Vương rất già cả run giọng nói.

- Cổ Quáng Thái Sơ, ai có thể đi vào!? Tùy tiện xông loạn thì chỉ mang họa sát thân mà thôi!

Một vị Cổ Thánh nói.

- Ta nghĩ nàng không phải nhằm vào chúng ta, chỉ là nhằm vào Thanh Đồng Tiên Điện mà thôi! Chúng ta có lẽ đã động cái không nên động...

Vị Cổ Thánh này sau khi nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó càng thêm cảm thấy rét lạnh, da đầu còn có chút run run.

Nơi đó là phần mộ của một vị Đại đế Nhân tộc, Hoang đi ngăn cản, đồ sát chư Thánh, ý tứ cũng đã rõ ràng.

- Hãy sống hòa bình với Nhân tộc thôi! Không nên lần nữa xem bọn họ như thực vật. Hiện tại đã khác, sớm không còn là thời thái cổ, số Đại đế xuất thân từ Nhân tộc cũng không hề ít hơn so với Cổ Hoàng!

Một lão Thánh nhân nói.

Rất nhiều người đều yên lăng.

Từ đầu tới cuối đều là do tâm tính bọn họ không chịu biến chuyển, luôn cảm thấy Nhân tộc yếu đuối như thời thái cổ, phải phụ thuộc vào các Vương tộc lớn khác, quỳ mọp dưới chân bọn họ, quyền sinh sát nằm trong tay bọn họ!

Nhưng giờ nghĩ lại, Nhân tộc không phải chỉ xuất hiện một vị Đại đế, vượt qua bất cứ một Cổ tộc nào, có thể bao trùm tất cả đại tộc.

- Diệt tộc là chuyện vọng tưởng! Vạn nhất thật sự Đại đế Nhân tộc còn sống, kẻ bị diệt tộc chính là chúng ta! Nếu là công phạt, cũng chỉ nên là cục bộ mà thôi. Ví dụ như hoành sát Thánh thể Nhân tộc, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành. Hiện hắn đã có thể đồ Thánh, đây là một dự báo và dấu hiệu cho thấy tương lai sẽ chứng đạo!

Có người nói.

Hoang xuất thế khiến Cổ tộc nơm nớp lo sợ, không dám làm căng. Nhưng một bộ phận Tổ Vương càng ý thức được rằng không thể để Nhân tộc có một người thành Đế, phải bóp chết từ trong trứng nước!

Hoang hư hư thực thực là Đại đế Nhân tộc!

Từ một ngày này, bên ngoài cấm Địa Thái cổ thường xuyên có người dập đầu, cầu nguyện được Đại đế Nhân tộc che chở, trấn áp đại thể vạn tộc cùng ra, mang thái bình cho Nhân tộc.

Cũng từ một ngày này, chiến khúc càng thêm vang vọng lại vang lên, trên đường chứng đạo càng thêm có nhiều hài cốt! Thành Tiên Lộ sắp mở ra, Diệp Phàm phải đạp lên, đạp hành khúc mà lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.