Cô Bé, Em Thua Rồi

Chương 1238: Người phụ nữ câu kẻ ngốc




Ầm!

Trong cơ thể uyển chuyển của Phạm Tiên ẩn chứa một loại lực lượng đáng sợ, đùi đẹp quét qua, trong nháy mắt tới gần chiến lực lại tăng lên một mảng lớn. Yên hà lưu động, khủng bố khôn cùng.

Hiện tại không chỉ nói là một người tấm thân máu thịt, cho dù là một thanh Thần binh vương giả đều có thể bị chân dài đá nát. Đây là tiền vốn để Phạm Tiên tự tin, huyết mạch lực siêu phàm nhập thánh.

Nhưng mà, ra ngoài dự đoán trước của mọi người, đối mặt với đùi đẹp khiến vòm trời vặn vẹo, nổ tung từng tấc này Diệp Phàm căn bản không né tránh, tay phải biến thành màu vàng đánh về phía trước.

Ầm!

Diệp Phàm ở trên đùi đẹp phất một cái, đầu ngón tay liên tục chấn về phía trước lực lượng như sóng nước đánh vào. Phạm Tiên kêu một tiếng sợ hãi, nàng dự cảm không ổn dùng pháp khí xé mở hư không biến mất, lui ngược ra mấy trăm trượng.

Dù vậy cả đùi của nàng đều một trận tê dại và đau đớn, bị ngón tay của người kia quệt trúng giống như một cây chùy lớn nện lên xương, có thần lực vạn quân.

- Ngươi là người phương nào?

Phạm Tiên đứng ở xa xa, cảnh giác nhìn hắn, mặt đầy ý lạnh. Người trước mắt nhìn như cao thâm khó lường, vốn tưởng rằng lúc hắn quyết đấu đầu trọc và lông rậm ẩn giấu thực lực, nhưng dù khi đó chỉ thi triển một phần lực lượng giờ phút này chống lại nàng cũng xa xa không đủ.

Nhưng không nghĩ tới, người trẻ tuổi khủng bố quá phận này thân thể chạm nhau khiến nàng bị thiệt nhỏ, đây tuyệt đối là một kình địch.

Xa xa một đám kẻ cướp bóc trợn mắt há hốc mồm. Người này ngăn chặn lực chiến thể của Phạm gia lại bình yên vô sự?

Diệp Phàm mỉm cười, nâng ngón tay, lại nhìn về phía đùi đẹp của nàng nói:

- Chân thật trơn mềm, nếu thật sự muốn đổ máu thì rất đáng tiếc. Ồ, đúng rồi, lời ngươi nói còn tính không?

- Kiêu ngạo, ta thật là nhịn không nổi, muốn lái chiến hạm bắn hắn thành mảnh vụn. Nhiều năm qua như vậy ai dám đùa giỡn tiểu thư như thế?

- Tên khốn này quả thật rất lợi hại. Tuy nhiên dám châm chọc tiểu thư như vậy cũng quá cuồng vọng. Đây chính là Tiên Vũ Tinh Hải, phải hành hung hắn!

Đầu trọc, lông rậm mỗi người đều tức giận khó nhịn, nhưng lại cũng biết đi lên không giúp được gì, có người muốn vào chiến thuyền đề phòng họa lớn.

Tiếng vỡ vụn rất nhỏ phát ra, Phạm Tiên đem mấy cái trụy sức trên người gỡ xuống, cơ thể nàng hiện ra vài đạo thần văn, hóa ra có lực lượng phong ấn.

- Ta nói chuyện tự nhiên là tính, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thắng ta.

Khóe miệng Phạm Tiên khẽ nhếch, sợi tóc màu đỏ và cơ thể trắng nõn nà làm nổi bật, càng ngày càng có vẻ kiều diễm mê người.

Lực lượng phong ấn được mở ra, chiến lực của nàng cường đại không chỉ mấy lần, điều này làm cho Diệp Phàm có chút động dung. Tộc này quả nhiên bất phàm, nàng này đáng giá hắn ra tay.

Xoát!

Yên hà lưu động, lực lượng khủng bố của Phạm Thiên Chiến thể tản ra, Phạm Tiên giống như tuyệt thế chiến nữ, cả người bay ngang lại, hai chân hóa thành kéo cắt hướng eo hắn.

Cả người Diệp Phàm tràn ra thần huy màu vàng, thần uy phát ra, nghiêm túc quyết đấu, hai tay đánh về phía xương mắt cá chân nàng.

Va chạm liên tiếp, Phạm Tiên lui bước, rồi sau đó lại như bước lên trời, chân ngọc nhỏ nhắn mềm mại đạp xuống, lại khiến vòm trời vỡ ra, lực đạo lớn kinh người.

Mỗi một bước của nàng hạ xuống đều hiện ra một cái hắc động, ở trong vũ trụ loại chiến lực này đã rất khả quan, mà ở trong thế hệ bọn họ đủ để xưng là kinh thế.

- Phạm Thiên Bộ, tiểu thư lại bị buộc vận dụng Phạm Thiên Bộ!

- Trời có 33 tầng, với bộ pháp này lên trời, một bước vỡ một giới, uy lực vô cùng. Phạm Thiên 33 bước nếu là thi triển đến tận cùng, bấtkỳ cừu địch cường đại gì đều bị đạp thành bụi bặm.

Phạm Thiên tách đùi đẹp, đứng trên trời cao hướng về Diệp Phàm bước liền sáu bước. Từng bước lực lượng hùng hồn, hắc động đạp ra càng ngày càng lớn, vũ trụ tối om nổ tung, khiến người kinh hãi.

Nhưng mà, Diệp Phàm lại đều ngăn được, mỗi một lần đều dùng đầu ngón tay màu vàng đánh về phía chân ngọc, tuy rằng cách nhau hắc động nhưng khiến lòng bàn chân Phạm Tiên phát đau.

Ầm!

Phạm Tiên bước ra bước thứ mười, váy ngắn, áo bó sát người đều lóe sắc bóng màu tím, vừa nhìn biết là Thần Y trải qua thiên chùy bách luyện, đùi đẹp trắng nõn, cánh tay ngó sen cùng vòng eo thon nhỏ đều lộ ở bên ngoài, thanh lệ dễ nhìn.

Diệp Phàm ra đòn quan trọng, dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến ra một cái hỏa lò đỏ lửa, chính là Hằng Vũ Đế lô, muốn thu nàng này vào trong.

Phạm Tiên biến sắc, nắp lô yên hà lượn lờ phía dưới mở ra, hiện ra một luồng lực kéo đáng sợ, nàng rơi xuống phía dưới, sắp sửa lọt vào trong thần lô trong ngực đối phương.

Khóe miệng Diệp Phàm nhếch lên một tia ý cười, vươn một ngón tay hướng về nàng trên bầu trời ngoắc một cái, phát ra một tia khiêu khích.

- Ngươi!

Phạm Tiên buồn bực, Tử Tinh Thần Y đem thân thể đường cong lả lướt phập phồng làm nổi bật vô cùng mê người. Đây là một nữ nhân cực kỳ xuất chúng, giống như tuyệt đại yêu cơ trong tinh không.

Phạm Tiên cực lực giãy giụa, sợi tóc màu đỏ đẹp mắt bay múa, buông xõa trên cổ trắng nõn như bạch ngọc và trước ngực, lại khó thể thoát khỏi lốc xoáy do Hằng Vũ Lô đỏ thẫm như máu tạo thành.

Diệp Phàm ngày nay đạo hạnh cao thâm, diễn biến ra tiên lô của Đại đế cổ phi thường chân thật, giống như Hoàng Huyết Xích Kim chân thật chế thành, sáng lạn mà trong suốt, phát ra từng đợt áng mây đỏ, trói buộc thân thể uyển chuyển này.

- Phạm Thiên Bộ.

Phạm Tiên quát nhẹ, dưới chân sinh ra quầng sáng, đạo ngân ngàn tia vạn đạo khuếch tán bốn phương tám hướng, vũ trụ hắc ám và lạnh băng sụp đổ một tảng lớn, vực sâu màu đen nối liền.

Nàng liên tiếp bước ra mười mấy bước, miễn cưỡng tránh thoát trói buộc, chặt đứt đế lô đỏ thẫm, muốn xông lên tận trời.

Diệp Phàm ngửa đầu nhìn lên trên, chỉ về phía váy ngắn của nàng, thần sắc suồng sã nói:

- Lộ hết rồi!

- Nha!

Phạm Tiên mặt đỏ ửng, lần đầu tiên tức giận thét chói tai, khép hai chân lại, xoay tròn như con quay, xông thẳng lên tận trời mấy chục dặm.

- Phạm tiểu thư, không thể không nói cặp đùi đẹp của cô thiên hạ vô song, duy nhất không tốt chính là quần quá dài.

Diệp Phàm cười ha hả.

Một đám người trợn mắt há hốc mồm, tiểu tử này thật sự quá kiêu ngạo, dám ở Tiên Vũ Tinh Hải trêu chọc tiên hoa hồng lửa có gai Phạm Tiên, người như vậy quá khứ đều bị ném vào hắc động vũ trụ.

Phạm Tiên khép hai chân, váy ngắn màu tím chợt lóe hào quang lan tràn xuống dưới trở thành chiến y, lóe ra sắc bóng kim loại lạnh băng, nhưng cũng khiến chân thon dài trắng nõn kia càng thêm chói mắt.

Nàng mái tóc xõa tung, trừng hướng Diệp Phàm, lòng bàn tay bắn ra một đạo tử quang, một thanh tử kim thần kiếm hiện ra trong tay, bổ thẳng phía trước.

Đông!

Đây là một thanh Tử Kim Kiếm phi thường đáng sợ, ngày thường với cánh tay ngó sen của nàng làm vỏ kiếm ân cần săn sóc, sắc bén khó đỡ, vừa xuất hiện chính là hỗn độn tử quang, hừng hực lóa mắt.

- Tiểu thư tức giận rồi. Đây là chí bảo của nàng, tương lai sẽ cùng nàng tiến vào cấp Thánh, tương truyền khi đúc luyện có xen lẫn Thần Ngân Tử Kim, vô kiên bất tồi.

Coong!

Nhưng mà khiến mọi người đều cảm giác thật bất ngờ chính là Diệp Phàm chỉ dùng nắm tay đón đánh liền chặn đứng thanh kiếm này, phát ra một chùm tia lửa đáng sợ.

Keng!

Huyết khí màu vàng ngập khoảng không, Diệp Phàm nghịch thiên mà lên, nghênh chiến Phạm Tiên, chưởng chỉ hóa thành một khối thiên bi màu vàng, phía trên lóe ra phù văn, cao tầm một trượng, va chạm khiến tử kim thần kiếm run rẩy và ngân khẽ.

Mọi người đều ngây dại. Đây chínhlà hiện tượng không tầm thường, không nói là Phạm Tiên, cho dù nhị thục nàng Phạm Trụ cũng không có thân thể cường đại như vậy.

Thanh kiếm này tùy thời có thể trở thành Thánh khí, là Cổ Thánh luyện chế cho nàng, là bí bảo nàng săn sóc ân cần bao nhiêu năm, vì xứng đôi với nàng tương lai cùng tiến quân cấp Thánh.

- Không có khả năng, thân thể hắn còn cường đại hơn Phạm Tiên tiểu thư sao?

Nam nhân đầu trọc cùng cự hán lông rậm đều đầu to như đấ, cảm thấy vừa rồi mình một mực đi lại trước quỷ môn quan.

- Phạm Thiên Kiếm Quyết!

Phạm Tiên quát nhẹ, chân đạp vũ trụ tối đen, tay cầm thần kiếm màu tím liên tục vung lên, giao cho nó một loại kiếm ý huyền ảo, bắn ra một vùng kiếm khí hỗn độn sắc bén tuyệt thế.

Nàng sừng sững ở đó, liên tục bổ chém, từng đạo kiếm quang tung hoành đan xen khiến Diệp Phàm đều rất giật mình. Nàng này lại có diệu thuật phức tạp khó hiểu như vậy, ra ngoài dự đoán.

Bởi vì kiếm khí hỗn độn này ẩn chứalực lượng pháp tắc không gian khủng bố, xây dựng thành một cánh cửa tối đen. Đây là muốn đem hắn đánh vào một dị vực.

Đây là tinh môn dùng kiếm khí hỗn độn vô kiên bất tồi tạo thành, nối liền với ám ngục, muốn lưu đày địch thủ vĩnh viễn trong đó. Đám người nam nhân đầu trọc hưng phấn, cản thận quan sát.

Ám ngục là một nơi lao ngục trong Tiên Vũ Tinh Hải, chuyên nhốt trọng phạm, là mấy thế lực lớn cùng quản lý, là một nơi có vào không có ra.

Diệp Phàm kinh ngạc, dùng kiếm ý xuyên thủng hư không, dệt ra pháp tắc không gian cấu trúc tinh môn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, quả nhiên có chỗ kỳ diệu và độc đáo.

Ầm!

Hai tay hắn hợp lại, như hai cái thớt màu vàng chuyển động, đem kiếm khí đầy trời cùng tinh môn kia nghiền ép dập nát, trong vũ trụ quang vũ bay múa, sáng lạn như sao chổi.

Thế công của Phạm Tiên bị một kích này dễ dàng làm tan rã, trở thành từng luồng sáng sáng lạn, cánh tay cầm Tử Kim Kiếm đang nhẹ nhàng run rẩy, vừa rồi bị lực lớn cứng đối cứng suýt nữa rời tay.

Trong cơ thể nàng có chảy Phạm Thiên chiến huyết, trải qua các loại cổ pháp rèn luyện khiến thân thể của nàng cực kỳ chắc chắn, nếu là người bên ngoài bị Thánh thể Nhân tộc liên tục tấn công sớm đã thịt nát xương tan.

Khóe môi Diệp Phàm khẽ nhếch lên một tia cười nhạt, cũng không nói gì, lại hướng về nàng ngoắc tay một cái, dùng phương thức của nàng tiến hành khiêu khích.

Phạm Tiên tức giận nhức răng, lần đầu tiên cảm thấy tiểu tử trước mắt này đáng giận như thế. Nếu là thật sự thu làm tùy tùng, cũng nhất định khiến hắn chịu mọi đau khổ.

Con ngươi nàng đột nhiên hóa thành hai đoàn ánh sáng rực rỡ, giống như hai mặt trời nhỏ, khí thế cả người không ngừng tăng vọt, thanh trường kiếm tử kim lơ lửng trên đầu bảo vệ thân thể.

Máu của nàng đang nổ vang, thanh tẩy vách mạch máu, một cỗ chiến ý ngút trời vọt lên, cả người tản mát ra hào quang như thần cổ đại.

Phạm Thiên Chiến thể chú trọng chiến phạt thiên hạ, chín tầng trời mười tầng đất duy ngã độc tôn, cần một loại khí phách vô địch, vào thời cổ thân thể ẩu đả được xưng vô song.

Bên ngoài thân của nàng hiện lên từng đạo văn lạc, thân thể trắng nõn trong suốt tràn ngập khí tức đại đạo, tấc tấc lóa mắt. Nàng khẽ quát một tiếng, hóa thành một chùm tia sáng vọt tới.

Thể thật quyết đấu, ẩu đả gần người!

Phạm Tiên chiến lực tăng vọt, thi triển ra Phạm Thiên Bát Tán Thủ tổ tiên khai sáng, mỗi một chiêu tán thủ đều có huyền bí rạch mở vũ trụ, huyền mà lại huyền, đem Diệp Phàm bao phủ trong tiên hà tươi đẹp.

Nàng không phải chiến thể chân chính, tự nhiên không thể so sánh với thân thể Diệp Phàm. Tuy nhiên loại diệu thuật và thủ đoạn này quả thật đáng sợ khôn cùng, mỗi một đòn đều là lực lượng của một vùng tinh vực, trợ trướng chiến lực của nàng.

Phạm Thiên bát thức cùng với Phạm Thiên Bộ có khả năng so sánh với diệu thuật của Đại đế cổ. Diệp Phàm rất giật mình, không biết tổ tiên của nàng mạnh tới mức độ nào, chẳng lẽ thật sự là Cổ đế?

Ầm!

Hai tay Diệp Phàm lại hợp nhất, nghiền ra từng đợt thánh huy phá tan các loại công kích của Phạm Tiên, đem nàng đánh bay ra ngoài, khóe miệng từng đợt máu tươi.

- Tiểu thư... bại!

Hậu nhân của Phạm Thiên Chiến thể bại bởi một tiểu tử vô danh, nghịch thiên sao? Một đám kẻ cướp bóc đều khiếp sợ, không tin kết quả này. Người của Phạm gia thua bởi quyết đấu thân thể, quả thật như thần thoại hoang đường.

- Hắn nhất định từng dùng bảo dịch tiến hóa mạnh nhất, chẳng lẽ là Thái Thượng Tiên thể hoặc là Nguyên Thủy Ma thể sống lại?

Cả đám người kinh hãi.

- Ngươi bại, có phải đã thuộc về ta?

Khóe miệng Diệp Phàm mang theo một tia ý cười.

- Ta còn chưa bại!

Phạm Tiên thần sắc bình tĩnh, nhưng thông qua con ngươi lung linh có thể thấy hoảng loạn trong lòng, các loại diệu thuật đều thi triển đánh tới Diệp Phàm.

Bùng... Coong!

Diệp Phàm xuất kích, dùng lực lượng thân thể thuần túy làm tan rã tất cả bí thuật, cả người tràn ra từng đợt thần huy màu vàng, toàn thân một mảnh vàng óng ánh.

Hắn đại khai đại hợp, dũng mãnh không thể đỡ. Phạm Tiên vài lần bị đánh bay, căn bản không phải đối thủ, vài món khí cụ Bán Thánh hộ thể của nàng đều bị vỡ nát.

- Máu màu vàng, ngươi là... Kim thân bất diệt trong truyền thuyết! Ngươi... khai quật tiềm năng bản thân hay là từng dùng tiến hóa dịch mạnh nhất?

Phạm Tiên kêu sợ hãi.

- Hắc hắc, cô lại lộ "hàng" rồi.

Diệp Phàm ngửa đầu nhìn về phía trước, không chút né tránh cười nói:

- Đừng luôn cảm thấy mình thật siêu nhiên, đứng cao như vậy làm chi? Nhìn xuống sinh linh sao? Đáng tiếc chỉ có ta mà thôi.

Da thịt Phạm Tiên như bạch ngọc, lúc này trên trán lại toát ra từng sợi tơ đen, một câu không nói, bộ dạng liều mạng triển khai công kích mạnh nhất.

- Vậy cũng có thể trách ta sao? Ngươi thói quen cao cao tại thượng, ta chỉ đành nhìn lên ngươi thôi.

Diệp Phàm cườiha ha.

Nam nhân đầu trọc và cự hán lông rậm cùng nhau nguyền rủa, mỗi người đỏ mắt tía tai quát mắng, đồng thời tiến hành phỏng đoán.

- Tên khốn kiếp này còn có thể vô sỉ hơn một chút sao, rốt cục là từ xó xỉnh nào toát ra. Làm sao chưa từng nghe nói tới?

Thể chất biến thái như vậy tuyệt đối không phải hạng vô danh, theo suy nghĩ của bọn họ, ở quốc gia Vĩnh Hằng tuy rằng chưa chắc đã mạnh nhất nhưng ở tinh vực khác khẳng định là tư chất ngút trời. Bọn họ tin chắc, chỉ có cường giả sinh ra ở vùng cổ tinh này mới có thể trở thành đệ nhất trong tinh không.

- Ta nghĩ gần sánh bằng Thái Thượng Tiên thể và Phạm Thiên Chiến thể huyết mạch rất tinh thuần trong truyền thuyết rồi.

Phạm Tiên khẽ thét một tiếng, trong miệng phun ramột mảnh mây tía, rất nhanh bao phủ địa phương này, khiến Thiên Nhãn Thông đều mất hiệu lực. Đây là Phạm Thiên chiến khí!

Hư không vặn vẹo, từng cái vũ trụ hắc động liên tiếp xuất hiện. Đây là một loại thủ đoạn rất đáng sợ. Phạm Thiên vực trường ảnh hưởng tới một vùng vũ trụ, khiến nơi này thành trường năng đặc biệt.

Tự thân Phạm Tiên thiên phú cũng đủ kinh diễm, không dựa vào huyết mạch cũng là một kỳ tài ngút trời cực kỳ đáng sợ.

Cắn nuốt, tan rã, phân giải... Các loại lực lượng đáng sợ tàn sát bừa bãi, muốn ma diệt kim thân của Diệp Phàm.

Ầm!

Một cánh tay ngó sen trắng nõn xẹt qua, cầm tử kim cổ kiếm từ hắc động đâm tới khiến địa phương này một mảnh vỡ nát. Một tiếng "Đinh" nhỏ vang lên, Diệp Phàm búng tay, đánh văng trường kiếm, bí chữ "Binh" vận chuyển đồng thời thuận thế phất một cái đoạt kiếm, bắt người liền mạch lưu loát.

Hắn bắt lấy một cánh tay tuyết trắng mềm mại, cầm kiếm đặt ngang trên cổ nàng. Tấm lưng bóng loáng trong suốt như mỹ nhân ngư dán ở trước ngực hắn, ra sức giãy giụa.

Phạm Tiên toàn thân phát sáng, các loại diệu thuật đều xuất hiện, muốn làm cho thân thể Diệp Phàm xuyên thủng nhưng lại bị hoàng kim vực trường do hắn tạo ra triệt tiêu toàn bộ.

Ông!

Một cái đùi đẹp của Phạm Tiên đột nhiên lăng không vung lên, cao hơn đầu vai đá hướng đầu Diệp Phàm, sắc bén mà đáng sợ nhưng cũng lộ hết ra sự mềm dẻo và tuyệt đẹp của dáng người nàng.

Bùng!

Diệp Phàm chỉ vươn một bàn tay liền nắm chặt lấy bắp chân trắng nõn thon dài, khiến nàng ta dán sát vào ngực bụng hắn, lóe lên sắc bóng.

- Tính tình thật không nhỏ, ta liền cứ như vậy mang theo ngươi du hành trong vùng tinh hải này.

- Ngươi... Buông ta ra!

Da thịt Phạm Tiên một mảnh đỏ bừng, muốn đem Diệp Phàm chia làm tám khối, không ngờ dám khinh nhờn nàng như vậy, đó là việc chưa từng có.

- Ngươi... Buông tiểu thư ra!

Đám người đầu trọc kêu to.

- Lui lại!

Đột nhiên, ngoài mấy chục dặm một đạo thần niệm dao động truyền đến, chủ chiến hạm kia khởi động, hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở sâu trong vũ trụ.

Diệp Phàm ngẩn ngơ. Đó rõ ràng là thần thức truyền âm của Phạm Tiên, vậy người nắm trong tay là ai?

Hắn biết bị lừa, đây chỉ là hóa thân. Vừa rồi khi nàng phóng thích Phạm Thiên chiến khí hình thành vực trường ngăn cản Thiên Nhãn, lúc đó đã bỏ chạy.

Diệp Phàm nắm lấy hóa thân, chân đạp bí chữ Hành hóa tành một tia chớp đánh ngã toàn bộ đám người đầu trọc, lông rậm, lại đem phi thuyền của bọn họ phá nát, chỉ để lại một chiếc cho mình.

Phạm Tiên ngoài mấy ngàn dặm ngừng lại, thì thào lẩm bẩm:

- Kim thân bất diệt... Dĩ nhiên là một khối kim thân bất diệt trong truyền thuyết. Đây là bất kỳ thế lực nào đều muốn lôi kéo...

Đột nhiên, cả gương mặt nàng đỏ bừng, cả người không được tự nhiên, tức giận nghiến răng nói:

- Nhưng lại dám... động tay động chân với ta!

Hóa thân nếu cách chủ thân rất xa thì cũng thôi, lúc này chỉ có mấy ngàn dặm, có thể nói như đích thân cảm thụ. Thân thể đẹp đẽ mềm mại như rắn của nàng lập tức vặn vẹo, cơ thể mây đỏ thành vùng.

Diệp Phàm áp hóa thân Phạm Tiên đứng trước mặt đám tù binh, quét qua từng người. Đám người này thở dốc dồn dập, trừng mắt, giận giữ trợn mắt nhìn, không ai khuất phục.

Xa xa, hào quang chợt lóe, chiến hạm dài ba trăm trượng đi mà quay lại. Chân thân Phạm Tiên từ trong khoang thuyền đi ra, dáng người cao gầy đẹp đến tận cùng.

- Tiểu thư, vừa rồi tên khốn này làm ra... các loại khinh nhờn đối với người!

- Bất kể là nên sờ hay không nên sờ. Không đúng. Nơi đó đều không nên sờ, dù sao là... hắn đều sờ rồi. Nên đem cái tay kia chặt xuống!

Phạm Tiên nghe lời của đám người này nói, lảo đảo một cái, đùi đẹp thon dài mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ, trừng mắt liếc bọn họ một cái rồi sau đó nhìn thẳng Diệp Phàm.

Diệp Phàm lời nói chính nghĩa nói:

- Đừng nghe bọn họ nói bậy. Ta chỉ là đang tra xét thể chất của cô như thế nào. Phạm Thiên Chiến thể quả danh bất hư truyền... Đẹp đến tận cùng!

Trong miệng Phạm Tiên hàm răng lóe sáng. "Đẹp đến mức tận cùng" cùng với Phạm Thiên Chiến thể có quan hệ gì? Người kia thuần túy là miệng dơ bẩn, muốn cho người giẫm đạp hai cước cũng khiến người hận.

- Ngươi còn dám trở về thật sự ra ngoài dự đoán của ta.

Diệp Phàm cười hắc hắc.

- Nếu ta không trở lại có phải ngươi đánh chết toàn bộ thủ hạ của ta?

Phạm Tiên hỏi.

- Vậy cũng không nhất định. Ta đây khoan hồng độ lượng, tuy rằng bị các ngươi đuổi đánh một đoạn thời gian, nhưng giáo huấn một trận coi như hết giận. Nhiều lắm cũng chỉ đem bọn họ ném vào hắc động, để cho tự sinh tự diệt mà thôi.

Diệp Phàm nói.

Một đám người phát lạnh. Trên đời này ngoại trừ thể chất mạnh nhất ra, có mấy người có thể ở cạnh hắc động bình yên vô sự? Khẳng định sẽ hóa thành tro bụi, chết sạch sẽ.

- Đúng rồi. Hiện tại cô thua rồi, có phải nên thực hiện lời hứa không?

Diệp Phàm lộ ra thần sắc rất chờ mong, nhưng thật tâm như thế nào thì không thể biết.

Phạm Tiên tức giận khuôn mặt ửng đỏ, thanh âm nghiến răng mỏng manh có thể nghe thấy, nói:

- Ta là đến cứu bọn họ, đánh cuộc với ngươi ta sẽ dùng cái giá ngang bằng để trả.

- Thật ra rất có nghĩa khí. Tuy nhiên cái giá nào có thể so được với một giai nhân tuyệt đại? Ta nhớ rõ ngươi nói, hôm nay ngươi là của ta.

Diệp Phàm trêu chọc nói.

- Ta sẽ cho ngươi một loại thần vật quý báu nhất thế gian, đối với tu luyện có tác dụng lớn, có thể khiến người không ngừng đột phá đạt tới một trình độ khó thể tưởng tượng.

Phạm Tiên nói.

- Nhân gian có thứ này?

Diệp Phàm hỏi.

- Không sai, là tiến hóa dịch mạnh nhất. Ngày nay chúng ta đã đào được không ít khoáng vật thần tính, không mất bao lâu là có thể tiến hành tinh luyện. Có lẽ ngươi không biết điều này đại biểu cái gì, nhưng nếu ở quốc gia Vĩnh Hằng tùy tiện hỏi một người đều sẽ hiểu rõ ý nghĩa là gì. Có thể khiến người đi lên cảnh giới cuối cùng trên con đường mạnh nhất, sẽ lột xác thành Thần minh!

Phạm Tiên trịnh trọng nói.

- Nói như vậy hiện tại ngươi cái gì cũng không có, chẳng qua là hứa suông mà thôi. Có thể tinh luyện ra bảo dịch cùng thành không hay không đều là không biết.

Diệp Phàm chau mày.

- Thiên mệnh thạch nham hiếm có nhất đều tới tay, tất cả chướng ngại đều đã dọn sạch. Chúng ta có cổ pháp có thể tinh luyện ra bảo dịch thuần túy trong thời gian ngắn nhất.

Phạm Tiên nói.

Nàng dần dần dẫn dụ, cực lực lực lôi kéo Diệp Phàm, muốn cho hắn gia nhập Thiên Đường. Bởi vì sở dĩ đánh cược với hắn chính là hy vọng thu được một tùy tùng cường đại.

Nàng sớm nhìn ra, người này tất nhiên đến từ dị vực, ngày nay được chứng thực khả năng là một loại huyết mạch mạnh nhất mà lại thiên phú kinh người, càng thêm đáng giá lôi kéo, bằng không cũng sẽ bị Vương hầu khác mời đi.

- Rõ ràng là ngươi bại, còn không thực hiện lời hứa, như thế nào ngược lại muốn ta gia nhập các ngươi phục vụ cho Thiên Đường. Tính toán này của ngươi cũng quá khéo.

Diệp Phàm cười mỉm.

- Ta cũng không phải thu ngươi làm tùy tùng mà là mời ngươi trở thành nhất phẩm khách khanh, chỉ treo cái danh hoàn toàn là tự do.

Phạm Tiên nghiêm túc nói, sau đó trình bày quan hệ lợi hại tỉ mỉ với hắn.

Ở quốc gia Vĩnh Hằng, có năng lực tinh luyện tiến hóa dịch mạnh nhát chỉ có mấy chục thế lực cường đại nhất, ngoài ra mặc dù có thể tìm được thần quáng cũng vô dụng.

Hơn nữa, vùng tinh vực này quản lý phi thường nghiêm khắc, nếu là người Vực ngoại xông tới bị phát hiện lập tức lọt vào vây công.

Trong hệ thống văn minh khoa kỹ và đại đạo cùng tồn tại này, người từ ngoài đến rất khó che giấu bởi vì một khi vào thành hoặc tiến vào một khu vực nào đều có thí nghiệm huyết mạch nghiêm khắc.

Nhất là, nếu để người biết hắn thể chất đặc thù, huyết mạch cổ xưa mà cao quý nhất định sẽ dẫn tới cao thủ cấp chí tôn đoạt thần huyết.

Diệp Phàm chau mày, hắn phát hiện Phạm Tiên có tài ăn nói không tồi. Rõ ràng là một tù nhân hiện tại lại khiến hắn hơi chút động tâm.

- Nếu là tinh luyện ra thể chất tiến hóa dịch mạnh nhất, thể chất của ngươi sẽ được rèn luyện toàn diện, tương lai hơn phân nửa có thể đánh một trận, sánh vai cùng Thái Thượng Tiên thể, Nguyên Thủy Ma thể chân chính cũng không biết chừng.

Phạm Tiên cũng không thể xác định kim thân huyết mạch của Diệp Phàm tinh thuần bao nhiêu. Nàng xem ra có khả năng là sau mười mấy đời, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, có thể mượn tiến hóa dịch toàn diện khiến máu thần minh ngủ đông trong cơ thể hắn sống lại.

Trước đó, Diệp Phàm đã tra xét bộ phận thức hải của đám đầu trọc và lông rậm, biết rằng lời của Phạm Tiên cũng là chân thật, cũng không phóng đại cái gì.

Hắn duy nhất lo lắng chính là Phạm gia có một vị Cổ Thánh, đây mới là đáng sợ nhất, có thể chân chính uy hiếp đến sinh mệnh hắn. Mà mấy chiếc chiến hạm thánh khí trong vũ trụ quyết chiến mới có thể tạo thành vết thương trí mệnh cho hắn, bình thường khoảng cách gần cũng không lo.

- Ngươi tới từ Vực ngoại, chú trọng khai quật bảo tàng bản thân, tổ gia của ta có lẽ có thể giúp đỡ ngươi.

Phạm Tiên nói.

Diệp Phàm cười gượng. Loại nhân vật khủng bố này có thể không gặp tốt nhất, hắn cũng không hứng thú đi nhận chỉ điểm gì cả. Từ trong thức hải của đầu trọc, hắn biết vị Cổ Thánh này giấu trong một vùng tinh hải, hàng năm bế quan rất ít hỏi thế sự.

Hắn nghĩ nghĩ cảm thấy có thể đi tới, bởi vì trên người hắn có bí bảo Thiên Tuyền Thánh nhân đưa tặng, có thể cảm giác dao động của Cổ Thánh, có thể chạy xa trước thời hạn.

Hơn nữa trước mắt mà xem, Phạm Tiên thật tình hy vọng hắn gia nhập, trong thời gian ngắn không có xung đột ích lợi gì, bởi vì hắn cũng từng tra xét Tiên Thai thần niệm của hóa thân kia. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Thanh Đế từng xuất hiện trong vùng tinh không này, tiến hóa dịch mạnh nhất thần kỳ như thế, đều có hấp dẫn rất lớn đối với hắn. Có lẽ có thể ở đây gia tốc tu luyện, đường thành tiên trong một vùng thiên địa khác sắp sửa mở ra, hắn cần thực lực cường đại hơn để đối mặt, có một loại cảm giác gấp gáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.