Cô Bé À, Tôi Sẽ Khiến Em Phải Nhớ Ra Tôi

Chương 17: Châu ngọc




Thế nào được gọi là hoàng tộc? Lên ngôi là có thể xưng hoàng, từ góc độ này mà nói, Thiên Hải Thánh Hậu có thể khởi động hoàng liễn đồ, cũng không phải là chuyện khó có thể hiểu được.

Nhưng Chu Lạc cùng Trần thị hoàng tộc tương giao đã mấy trăm năm, biết rõ rất nhiều bí mật, biết muốn dùng hoàng liễn đồ, phải có hoàng huyết chân chính mới được.

Thiên Hải Thánh Hậu chấp chính đã hơn hai trăm năm, nhưng lên ngôi mới chỉ hai mươi năm, nàng căn bản không có thời gian, để cho hoàng liễn đồ thừa nhận máu của nàng chính là hoàng huyết.

Nàng ở đỉnh Thiên Thư lăng nhìn thế giới này, nhìn đại trận trong kinh đô, gương mặt xinh đẹp không có bất kỳ tâm tình, hờ hững tới chí cực.

Đúng vậy, nàng không phải họ Trần, trong thân thể của nàng cũng chỉ có Thiên Phượng chân huyết, mà không phải hoàng huyết, nàng cũng không đủ thời gian để cho hoàng liễn đồ chịu đầu hàng, nhưng không có nghĩa là nàng không có cách nào.

Kế đạo nhân cũng rất rõ ràng nàng nhất định sẽ có biện pháp, cho nên không đặt câu hỏi giống Chu Lạc.

Trên thực tế, ở một khắc sau, rất nhiều người bao gồm Chu Lạc ở bên trong đều đã nghĩ đến một khả năng.

Hoàng liễn đồ đại trận, xây dựng vào rất nhiều năm trước, lịch sử vô cùng lâu dài, ít nhất lịch sử lâu dài hơn Trần thị hoàng tộc rất nhiều.

Kinh đô, bây giờ là kinh đô của Đại Chu, nhưng trước Đại Chu, nơi này cũng đã là kinh đô.

Ở trước Trần thị hoàng tộc, trên phiến đại lục này còn có một hoàng tộc huyết thống cực kỳ thuần khiết, hơn nữa vẫn tồn tại đến bây giờ.

Chu Lạc nhìn về phương hướng hoàng cung, lớn tiếng nói: "Lương Vương Tôn, ngươi lại dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy ư!"

...

...

Kinh đô có ba chỗ cao nhất.

Thiên Thư lăng cùng Cam Lộ đài, còn có một nơi chính là Lăng Yên các.

Lăng Yên các ở sâu trong hoàng cung, chính là một tòa lầu cao.

Điểm mà Đại Chu hoàng tộc cải biến lớn nhất ở hoàng liễn đồ , chính là xây một tòa Lăng Yên các, trần xu nằm ở nơi đây.

Lương Vương Tôn ngồi trên mặt đất chính giữa Lăng Yên các.

Tối nay, trong tay của hắn không nắm kim cương xử, mà nắm một cây đuốc.

Chất liệu của cây đuốc này không phải vàng không phải ngọc, có cảm giác trong suốt, trên đỉnh là một ngọn lửa màu trắng.

Đây là Ma tộc thần khí —— Bạch Nhật Diễm Hỏa.

Lương Vương Tôn hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, tay nắm cây đuốc không ngừng chảy máu tươi.

Máu tươi chảy lên Bạch Nhật Diễm Hỏa, không nhỏ xuống mặt đất, mà bị nó hấp thụ toàn bộ.

Bạch Nhật Diễm Hỏa tỏa ra ánh sáng không hề bị màu máu ảnh hưởng, vẫn giữ nguyên vẻ thánh khiết, tựa như ẩn chứa vô số năng lượng.

Ánh sáng rừng rực như vậy, thế cho nên Lăng Yên các vĩnh viễn cũng u ám như thế tối nay cũng trở nên sáng tỏ.

Về phần bên trong Lăng Yên các tức thì được chiếu rọi sáng ngời, giống như ban ngày, hoặc là nói giống thần quốc trong tưởng tượng.

Trên vách tường các bức họa được chiếu sáng rõ ràng, trên bức họa chư thần khai quốc tựa như lặng yên quan sát Lương Vương Tôn.

Nếu như bọn họ biết vị Vương gia trẻ tuổi này chính là hậu nhân Lương thị hoàng tộc năm đó bọn hắn cực khổ bao nhiêu mới lật đổ được, không biết sẽ có cảm khái như thế nào.

Các truyền kỳ trên bức họa này, sẽ nguyện ý phù hộ cho ai đây?

Ở mấy trăm năm quá khứ, Lăng Yên các thủy chung trầm mặc ở chỗ sâu trong hoàng cung, tựa như một màn đêm, cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng để cho người ta nhìn thấy.

Tối nay nó trở nên càng ngày càng sáng ngời.

Ở mấy trăm năm quá khứ, trên thềm đá cùng quảng trường trước Lăng Yên các không có bóng người.

Tối nay nơi đây lại đứng đầy người.

Vũ Lâm quân cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía.

Tiết Tỉnh Xuyên ngồi trên hỏa vân lân, vẻ mặt hờ hững nhìn về phía trước.

Phía trước đen nhánh, đó chính là cửa chính hoàng thành.

Đêm nay cửa hoàng thành không khóa, tựa như đang chuẩn bị để đón khách.

Lúc này Sương Dư thần thương đang trong hoàng cung tản ra khí tức vô cùng bá đạo cường đại.

Hắn đang ở chỗ này.

Như vậy, ai dám đi vào?

...

...

Đêm mưa đầu thu này, những người phản đối Thiên Hải Thánh Hậu từ các nơi trên đại lục đi tới kinh đô, ý đồ lật đổ thống trị của nàng.

Những người thần phục Thiên Hải Thánh Hậu, giống như trước cũng có rất nhiều.

Trừ trọng tướng Đại Chu quân đội như Tiết Tỉnh Xuyên, còn có một chút người ẩn nặc trong bóng đêm. Hoặc là nói như lời của Đường gia Nhị gia, Thiên Cơ lão nhân trải qua một trận chiến tại Hàn sơn, thật sự vô pháp đối kháng thời gian ảnh hưởng, đã sắp chết, nhưng Thiên Hải Thánh Hậu có sự hữu nghị của Thiên Cơ lão nhân, tự nhiên cũng sẽ có cả Thiên Cơ các trợ giúp.

Ban đầu, Trần Trường Sinh đột nhập Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, trực tiếp phá hủy tiểu viện có cây hải đường kia, nhưng hoạt động của Thanh Lại ty không có ảnh hưởng quá lớn, Chu Thông mới vừa tỉnh lại đã cố nén thương thế mệnh lệnh quan viên cùng thích khách Thiên Cơ các hợp nhất, bắt đầu ở trong bóng đêm tiềm hành, thời khắc chuẩn bị công kích mục tiêu của mình.

Tá trợ hoàng liễn đồ chỉ dẫn cùng che dấu, ít nhất mấy trăm tên thích khách tinh nhuệ, lúc này đã đi tới ngoài phủ đệ các vương công quý tộc , nhích tới gần mười lăm tòa liễn giá đến từ Vương phủ các châu quận, chỉ cần ra lệnh một tiếng, đám thích khách sẽ thay Thánh Hậu nương nương thanh tẩy sạch đại thần cùng tử tôn có can đảm bất trung với nàng...

Người có thể hạ lệnh dĩ nhiên chính là bản thân Thiên Hải Thánh Hậu.

Hiện tại chỉ cần một câu nói của nàng, thậm chí một cái ánh mắt, kinh đô sẽ nghênh đón một cuộc huyết tẩy, quá trình có thể sẽ có chút khó khăn, nhưng thoạt nhìn kết cục tựa như không còn gì bàn cãi.

Nếu như nói nhân quả, viên trái cây Trần Trường Sinh này ngược lại lại là nguyên nhân cho sự kiện này.

Đối thủ của nàng đang đợi nàng bị thiên đạo cắn trả, hoặc là trúng kế, vội vàng đi tới kinh đô.

Đám địch nhân ẩn tàng hai trăm năm, các cố nhân ẩn nhẫn rất nhiều năm ở trong bóng đêm... Nàng đã sớm không muốn nhìn thấy bọn họ .

Sau tối nay, toàn bộ địch nhân đều sẽ bị nàng giết chết, sau đó, nàng có thể buông tay làm chuyện của mình.

Đây là kết quả nàng muốn, trừ chuyện đó ra, bất cứ chuyện gì phát sinh tối nay, đối với nàng mà nói, cũng không có bất kỳ ý nghĩa, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng.

Bao gồm nàng mượn sức mạnh to lớn của thiên địa cùng với khí tức cổ xưa của Thiên Thư lăng, trực tiếp nghịch thiên cải mệnh cho Trần Trường Sinh, tựa như cũng chỉ là một chuyện nhỏ.

Dạ vũ khẽ rơi, không một thanh âm, cũng giống như không phải là thật, chỉ có vị ẩm ướt mờ nhạt.

Nàng chắp hai tay nhìn kinh đô trong bóng đêm, ánh mắt cực kỳ yên tĩnh.

Chỉ có Trần Trường Sinh ở sau lưng nàng, mơ hồ có thể thấy, hai tay của nàng có một chút run rẩy.

...

...

Trên một con đường trong kinh đô, bỗng nhiên vang lên một đạo khóc la tê tâm liệt phế.

"Mẫu hậu, ngài có thể trả giá nhiều như thế vì đệ đệ, nhi thần... nhi thần cũng là con của ngài a!"

Mười lăm tòa vương liễn nhân dịp bóng đêm tiến vào kinh đô, trong đó một tòa liễn lăn xuống một người nam tử, nam tử kia mặc áo màu vàng nhạt, dung nhan xấu xí, vẻ mặt dị thường chân thành tha thiết, hướng về phía Thiên Thư lăng quỳ lạy không ngừng, vừa rơi lệ vừa nói: "Mẫu thân, ngài tha cho ta đi, hài nhi bị người ta lừa gạt... Không, cục cưng bị người lừa gạt đến nơi đây !"

Một câu nói cực kỳ ngắn ngủi, tên nam tử này xưng hô Thiên Hải Thánh Hậu trước sau bất đồng, xưng hô đối với mình lại càng đổi ba lần, để cho người nghe chỉ muốn bịt tai.

Tên nam tử này chính là Lâu Dương Vương nổi danh . Ngươi có thể nói vị Vương gia này không có gì liêm sỉ, nhưng thật không có người cho là hắn đang nói dối.

—— hắn thuở nhỏ đã nhát gan sợ phiền phức, nếu nói đại sự như hơn mười đường phản vương vào kinh, lấy tập tính của hắn trong ngày thường, tuyệt đối không dám tham dự , thật đúng là bị người lừa gạt đến kinh đô. Đợi vào kinh đô, Lâu Dương Vương mới biết tối nay muốn làm chuyện gì, bị dọa cho sợ đến cả người phát run, đợi nhìn Thiên Hải Thánh Hậu dễ dàng khống chế cục diện, lại càng sợ đến chân cũng mềm nhũn, làm sao còn dám dừng lại, chẳng qua là đi cũng không cách nào đi, kinh hãi đảm chiến, vội vàng leo ra khỏi liễn, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Ngay sau đó, có hai ba vị Vương gia nghĩ tới uy nghiêm khí thế thường ngày của Thánh Hậu nương nương, cũng vội vàng rời liễn, hướng về phía Thiên Thư lăng lễ bái không dứt. Nhưng càng nhiều Vương gia đang hướng về phía Thiên Thư lăng chửi ầm lên, bọn họ tối nay tới kinh đô, cũng đã không để ý sinh tử, trong lúc nhất thời, từ ngữ như Yêu Hậu, nhận lấy cái chết vang lên khắp các nơi.

Thiên Hải Thánh Hậu đứng ở đỉnh Thiên Thư lăng, nhìn đám con trên danh nghĩa của mình, khẽ nhíu mày. Thật ra nàng đã không có ấn tượng quá sâu về Lâu Dương Vương, chỉ nhớ rõ đứa con trai này rất ngu, về phần những đứa con còn lại càng làm cho nàng cực kỳ không thích, khiển trách: "Xem lại các ngươi đám phế vật này, ta sẽ cảm thấy thương thay cho tiên hoàng, sinh nhiều như vậy, hết lần này tới lần khác cũng không có một cái có tiền đồ!"

Nàng là giáo huấn các Trần gia Vương gia, như vậy Trần gia Vương gia cũng nghe được thanh âm của nàng, vô luận là ở kinh đô, hay là trên quan đạo từ Lạc Dương đến kinh đô.

Ở trên quan đạo hai bên đều là cỏ hoang, Tương Vương hai tay vịn thịt béo bên hông, thở hồng hộc đi tới trước xe, nhìn phương hướng kinh đô la lớn: "Mẫu thân, ta có thể, ta có tiền đồ, năm đó con hiếu thuận đối với ngài, Bách Thảo Viên hoa dại, ta cũng hái đưa ngài cắm trong bình, trái cây cũng rửa sạch đưa đến trước giường ngài , ngài muốn chơi cái gì ta cũng phụng bồi ngài chơi..."

Hắn càng nói càng ủy khuất, ôm ngực, ai oán nói: "Trần Trường Sinh đến hiện tại còn không chịu gọi hai tiếng mẫu thân, nghịch tử như vậy ngài cũng nguyện ý cho nhiều nhân từ như vậy , tại sao ngài không thể đối với đứa con như ta tốt hơn một chút? Ta cũng là con của ngài, như vậy ngài để cho ta làm Thái tử đi."

Những lời trần thuật cực kỳ không biết xấu hổ này rơi vào trong tai tùy tùng Vương phủ trên quan đạo, mọi người rất lúng túng, không biết nên phản ứng ra sao.

Tại kinh đô phía xa trên đỉnh Thiên Thư lăng, Thiên Hải Thánh Hậu nghe lời nói này, giữa thần sắc sát ý cũng giảm một chút, nói: "Ngươi coi như là một cái có tiền đồ cao nhất."

Nghe đạo thanh âm ở trong bầu trời đêm vang lên, khuôn mặt Tương Vương đầy vui mừng, khó có thể nén nổi.

Thiên Hải Thánh Hậu nói: "Nhưng bộ dáng ngươi quá mập, quá xấu, giống như con heo vậy."

...

...

Thiên Hải Thánh Hậu cùng Tương Vương cách hai mươi năm mới thật lòng đối thoại, để cho rất nhiều Vương gia đã đi tới kinh đô đầu tiên là cười thành tiếng, sau đó yên lặng như tờ.

Lâu Dương Vương căn bản không để ý tới những chuyện này, mang theo tùy tùng người hầu của Vương phủ, thừa dịp bóng đêm, vòng qua một cái hẻm khi còn bé quen thuộc, không dựa theo kế hoạch mọi người trước đó ước định xong xuôi, trực tiếp đi Quan Tinh đài, mà đi một hướng khác.

"Vương gia, chúng ta đi đâu đây?"

"Đi Kết viên." Lâu Dương Vương sắc mặt tái nhợt nói.

Hắn là một nhóm Vương gia họ Trần cuối cùng bị đuổi ra kinh đô, có cơ hội quen biết cùng Mạc Vũ, hơn nữa chung đụng coi như không tệ.

Ở thời khắc nguy hiểm như hiện tại, hắn trước tiên nghĩ đúng là, phải đi tìm được nàng, cầu nàng bảo vệ chính mình một mạng.

Hắn chưa từng nghĩ tới, Mạc Vũ lúc này không có ở kinh đô.

Thời khắc quan trọng nhất ở kinh đô, là phụ tá đắc lực được sủng ái nhất của Thánh Hậu nương nương , Mạc đại cô nương không có bất kỳ đạo lý nào để không có ở đây.

Nhưng mà, nàng thật sự không có ở đây, Kết viên đóng cửa, trước cửa đèn lồng cũng không có thắp sáng.

Lâu Dương Vương sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, nghĩ thầm vậy phải làm sao bây giờ.

"Vương gia, kế tiếp chúng ta đi chỗ nào?"

Lâu Dương Vương cắn răng một cái, nói: "Đi hoàng cung, Mạc đại cô nương hẳn là ở nơi đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.