Cô Bạn Gái Nhút Nhát Của Tôi

Chương 4




Dịch giả: hany

Mà điều khiến cho y cảm thấy bất ngờ đó là thiếu nữ không ở nguyên tại chỗ mà vọt thẳng về phía mình và vầng sáng màu đen. Điều này khiến cho y chần chừ không biết có nên ra tay hay không.

Nếu y mà ra tay thì sẽ để lộ vị trí của mình. Nhưng nếu không ra tay thì nhìn thiếu nữ như muốn xông thẳng vào bên trong vầng sáng.

Kẻ điên.

Có được một món đồ tấn công được bất cứ vị trí nào thì phải nghĩ kéo dài khoảng cách với đối phương, đằng này lại lao thẳng tới gần. Cách chiến đấu thế này quả thực đúng là của kẻ điên.

....

Từ lúc Lệ Nan Phùng phát hiện ra nàng rời khỏi vị trí cho tới khi thiếu nữ bắn xong hai mũi tên khiến cho vầng sáng màu đen nổ tung trong không trung chỉ có chừng một cái chớp mắt.

Lúc này, nhìn thiếu nữ cầm thần cung Toái Hư lao tới, sắc mặt của Vương Dĩnh hết sức bĩnh tình.

Bản thân y biết rõ dựa vào Từ Thạch Hạc và Lệ Nan Phùng chưa chắc đã là đối thủ của thiếu nữ. Còn bản thân y muốn nhân cơ hội để giết chết Lạc Bắc.

Bảy con bọ cánh cứng giống như bảy điểm sáng trong không trung đột nhiên biến mất.

Khi chúng xuất hiện đã ở bên cạnh Lạc Bắc rồi chui thẳng vào trong người hắn.

Đám bọ cánh cứng mà Vương Dĩnh thả ra quanh người không ngờ lại có thần thông thuấn di.

Cùng lúc đó, pháp bảo bản mệnh của Mạc Hình Thiên ngưng tụ những tia chớp màu vàng thành một cái chùy giáng thẳng xuống đỉnh đầu Nguyên Anh của Lạc Bắc. Nguyên Anh của Lạc Bắc đang giơ hạt châu màu bạc trên đỉnh đầu. Hạt châu đó lập tức tản ra ánh sáng nhưng dưới sự ngăn cản của thứ ánh sáng đó, cái chùy vẫn tiếp tục bay đi.

Nguyên Anh của Lạc Bắc dường như không chịu nổi một đòn của Mạc Thiên Hình.

Nhìn thấy cảnh đó, trong mắt Nguyên Anh của Vương Dĩnh xuất hiện một nụ cười lạnh.

Bảy con bọ kia là một thứ dị chủng của Thiên Lan hư không, từ nhỏ đã có thần thông thuấn di. Vương Dĩnh may mắn mới có được chúng. Nhánh tu đạo thừa kế từ thượng cổ ở Thiên Lan hư không hoàn toàn khác biệt với các tông môn tu đạo hiện tại. Bọn họ dựa vào yêu thú để luyện chế đan dược và pháp bảo, tạo ra nhiều thứ mật pháp độc đáo. Vương Dĩnh may mắn có được bảy con dị trùng sau đó dùng mật pháp luyện mấy chục năm, đồng thời để cho chúng liên tục ăn băng ngọc. Hiện tại không chỉ có thần thông thuấn di mà trong cơ thể tản ra khí lạnh tương đương với một cái pháp bảo cấp KIm tiên. Một khi chúng chui vào trong cơ thể của đối thủ cho dù là người tu đạo tu vi Độ Kiếp cũng bị đóng băng kinh mạch.

Đấu phép trong một khoảng thời gian ngắn, Vương Dĩnh cũng nhận ra những người tu đạo hiện nay cũng giống như Lạc Bắc, phần lớn chân nguyên đều chứa trong cơ thể. Việc phóng ra pháp bảo hay pháp thuật đều dựa vào thân thể là chính chứ không như bọn họ dựa vào Nguyên Anh. Mà trong tình huống đấu pháp dữ dội nếu như có kinh mạch nào bị đóng băng, thân thể không phóng ra pháp quyết và pháp bảo thì Lạc Bắc không thể chống được sự tấn công của họ.

Nếu rơi vào cảnh đó, thân thể và NGuyên Anh của Lạc Bắc sẽ bị giết chết ngay lập tức.

Như vậy, cho dù bọn họ bị thần cung Toái Hư uy hiếp thì cùng lắm chỉ bị mất đi một, hai người, những người còn lại vẫn có thể rút đi. Dù sao thì mỗi lần thần cung Toái Hư cũng chỉ có thể đối phó được với một người chứ không bao phủ trên một phạm vi rộng.

Cái đồng tiền màu bạc trong tay Nguyên Anh của Vương Dĩnh tuôn ra những dòng khí rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh đao chém thẳng xuống thân thể của Lạc Bắc.

- Sao lại thế này?

Nhưng Vương Dĩnh không thể ngờ được khi bảy con bọ cánh cứng chui vào trong thân thể của Lạc Bắc nhưng hắn không hề bị ảnh hưởng đồng thời mối liên hệ tinh thần giữa gã và chúng cũng bị cắt đứt.

Không hề có lấy một chút chần chừ, khi cái chùy của Mạc Thiên Hình tấn công tới Nguyên Anh, một ngọn lửa màu lam từ trong tay Lạc Bắc phóng ra bắn thẳng vào cây chùy. Mới chạm vào nhau, ngọn lửa màu lam bình yên vô sự còn cây chùy kia thì lập tức vỡ vụn bắn ra hàng ngàn tia chớp màu vàng, giống như trong không trong có một đóa hoa cúc nở rộ.

Chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt và một đạo bản mệnh kiếm nguyên màu đỏ sậm từ trên người Lạc Bắc phóng ra. Trong nháy mắt nó cắt nát cây đao màu bạc rồi lao thẳng về phía thân thể và Nguyên Anh của Vương Dĩnh.

Phù!

Một vầng sáng màu xanh bắt trúng đạo bản mệnh kiếm nguyên màu đỏ sậm nhưng nó giống như một con bò tót xuyên thẳng vào cái pháp bảo màu xanh biếc. Bị bản mệnh kiếm nguyên đâm trúng cái pháp bảo màu xanh sậm lập tức vỡ tan còn thân thể và Nguyên Anh của Vương Dĩnh vội vàng bỏ chạy lên phía trên mà tránh được một đòn của Lạc Bắc.

Nhưng cùng lúc đó, một tia sáng màu hồng chợt lóe lên rồi một đóa hoa Mạn Đà La xuất hiện trước mặt Nguyên Anh của Trần Đồ Long. Thân thể và pháp bảo bản mệnh của Trần Đồ Long đã bị hủy nên khi nhìn thấy thế y sợ tới mức hồn bay phách lạc, theo bản năng bắn một ngọn lửa màu lam vào đóa hoa Mạn Đà Lan.

Rắc rắc

Ngọn lửa màu lam còn chưa kịp chạm vào đóa hoa Mạn Đà La, nó lập tức vỡ vụn. Trần Đồ Long chỉ thấy một người tu đạo xuất hiện, trên người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Mái tóc bạc của người tu đạo đó tung bay. Không chờ cho y có động tác gì khác, trong mắt người tu đạo kia chợt lóe lên một tia sáng màu vàng khiến cho y cảm thấy váng đầu hoa mắt như thần thức cũng bị tan biến mất một chút.

- Cái gì vậy?

Mạc Thiên Hình ở gần chỗ Trần Đồ Long cảm thấy ớn lạnh. Không chỉ trên thân thể của y mà ngay cả Nguyên Anh cũng toát ra khí lạnh.

Lúc trước, đám người Vương Dĩnh cũng biết được rất nhiều thủ đoạn của Lạc Bắc. Biết hắn dường như còn có một cái phân thân có hình dạng của Thiên thủ huyết phật. Nhưng cái phân thân đó dường như là vật ngưng kết từ chân nguyên và Ma huyết, vì vậy mà đám người Vương Dĩnh quyết định trước khi Lạc Bắc lôi cái phân thân đó ra phải giải quyết hắn trước. Đồng thời bọn họ còn chuẩn bị một cái cổ phù để đối phó với cái phân thân đó. Vì thế mà khi thấy tia sáng màu hồng bay ra, Mạc Thiên Hình đã nắm cái cổ phù trong tay.

Nhưng vào lúc này, xuất hiện trước mặt y không phải là cái phân thân kia mà dường như là một vật thi luyện.

Pháp lực dao động tản ra từ người vật thi luyện đó tạo thành thực chất, lực lượng chân nguyên tương đương với người tu đạo Nguyên Anh hậu kỳ. Hơn nữa ánh mắt của nó dường như còn có tác dụng mê hoặc thần hồn, ngay cả Trần Đồ Long có tu vi như vậy cũng không chống nổi.

Ầm!

Mạc Thiên Hình vừa mới nghĩ cứu Trần Đồ Long thì một cột sáng bạc đột nhiên vọt ra từ tay Lạc Bắc kéo theo tiếng ầm ầm như tinh cầu nổ tung từ trên cao mà phóng về phía y.

Trong nháy mắt, Mạc Thiên Hình nhìn thấy cái cột sáng đó được phóng ra từ một cái pháp bảo như cây gậy ngắn màu bạc đang nằm trong tay Lạc Bắc. Mà uy lực của nó không hề thua bản mệnh kiếm nguyên của hắn.

Từng vầng nguyên khí hệ Thổ nhanh chóng tập trung trước mặt Mạc Thiên Hình tạo thành một cây cột đá màu vàng. Rồi những tia chớp màu vàng như những mũi tên liên tục phóng tới cột sáng của Lạc Bắc.

"Ầm ầm!"

Trong tiếng nổ ầm ầm, cây cột đã bị vỡ hơn một nửa, cố lắm mới chặn được cái cột sáng màu bạc đó. Tuy nhiên thân thể và Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình cũng bị chấn động mạnh, nhất thời không thể sử dụng pháp quyết hay pháp bảo.

Xoẹt!

Một vầng sáng giống như vầng trăng lưỡi liềm chợt xuất hiện trước mặt Thi thần của Lạc Bắc. Trong nháy mắt những sợi chỉ bạc trên đỉnh đầu của Thi thần lập tức tạo thành một cái kén ngăn cản vầng sáng đó. Vầng sáng kia không thể cắt được Huyền sát ngân ti của Thi thần nhưng lực lượng của nó vẫn làm cho Thi thần bị đánh văng.

Đạo pháp thuật này là do Vương Dĩnh phóng ra.

Tốc độ thi triển pháp thuật và lực lượng của Vương Dĩnh cho thấy tu vi của y hơn xa Nguyên Anh hậu kỳ. Mỗi lần Thi thần bị đánh bay, Nguyên Anh của Trần Đồ Long lại run lên, tỉnh táo được một chút.

Nhưng vào lúc này, một đám mây đen chợt bay tới bao phủ lấy y rồi thu về tay Lạc Bắc.

Trong đám mây đen kia vang lên tiếng trận pháp vỡ nát.

Đó chính là Thúc Anh hắc vân nang đang từ từ tự hủy. Tuy nhiên bây giờ Lạc Bắc vẫn dùng nó để bắt Nguyên Anh của Trần Đồ Long.

Nhưng vào lúc này, một đám mây đen chợt bay tới bao phủ lấy y rồi thu về tay Lạc Bắc.

Trong đám mây đen kia vang lên tiếng trận pháp vỡ nát.

Đó chính là Thúc Anh hắc vân nang đang từ từ tự hủy. Tuy nhiên bây giờ Lạc Bắc vẫn dùng nó để bắt Nguyên Anh của Trần Đồ Long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.