Cô Ấy Thật Xấu Xa

Chương 4




Chap 33: Mama’s boy

Giả dụ sáng qua bố gặp một người qua đường, đêm nay thời sự đưa tin hắn bị bắt tội cướp giật. Bố cũng sẽ đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho hắn?

Ngày 24 là chúa tể nắm giữ linh hồn của lễ giáng sinh, tựa đêm 31 của tết âm lịch. Nếu cưỡi trên cỗ xe tuần lộc bay khắp trời Séc, sẽ thấy ánh sáng trải bất tận trên dải đất trắng mênh mông. Hàng loạt ô cửa sổ sáng bừng, hé lộ những góc không gian ấm áp lan tràn hơi thở Noel.

Dịp ông già Santa Clause khoác túi quà rong ruổi khắp mọi miền, nhà cửa được trang hoàng rất hoành tráng. Dây leo kết từ lá thông xanh quấn quanh hai cột trụ trước hiên hoặc kết quanh cầu thang trong nhà, trước cửa chính thường treo chuông hoặc vòng hoa nguyệt quế. Các gian phòng được khéo léo bày trí theo chủ đề, màu sắc đậm chất Noel. Nền tường, vỏ gối, khăn trải bàn phối hợp ăn ý. Những bộ chén sứ, ly thủy tinh, nến thơm tung hứng ăn rơ.

Một thân dài hơn mét chín nằm giữa gian phòng khách được trang trí tỉ mỉ. Jay nằm cạnh lò sưởi đốt củi ấm áp, miệng cắn một góc của chiếc bích quy tròn xoe. Nửa góc bánh còn lại nằm khư khư giữa hàm răng của Boo Boo cũng đang bẹp dí trên thảm. Cục bông gầm gừ, hai chân trước giơ ra cào cào Daddy xấu tính đang tranh chấp miếng ăn của mình. Jay bị móng cún đanh đá tớp phát trúng má, anh kêu lên, thả miếng bánh ra cho Boo Boo đớp trọn. Anh co tay búng khẽ lên chóp mũi ướt của cún con:

– Con đểu kinh! Trò này không được dùng tay mà?

Boo Boo quay ngoắt, chĩa nguyên quả mông mập ú vào lời kết tội của Daddy, mải mê gặm bánh như thể đó là nguyên liệu duy nhất của cuộc sống.

– Thái độ con thế đấy? – Jay chưng hửng nhích người tới sát Boo Boo như kẻ lụy tình xin xỏ yêu thương, anh khều chân cún con mê ăn, nạnh họe – Sao con lại coi bánh to hơn cả Daddy? Bánh một đống, Daddy chỉ một. Daddy có thể mua bánh cho con, ngược lại thì không. Bánh nuốt vào bụng là xong, chỉ có Daddy mới ở mãi cùng con, hiểu không?

Jay yêu động vật đến dở hơi. Khi ở cạnh những con vật, Jay bỗng hay lảm nhảm, ham sàm sỡ, tham sờ mó.

Boo Boo nhấc mông chạy tót đi gây hấn khúc xương cao su, bỏ rơi Jay ăn nằm cùng đơn côi. Anh huýt sáo mấy lượt, ngoắc ngoắc ngón tay dụ dỗ ” Lại đây nào con yêu! “, nhưng cục bông luôn quăng trả cái nhìn chảnh chọe kiểu ” Còn lâu nhá! “. Boo Boo chỉ nhảy bổ tới Daddy khi Daddy thảng khi ghé nhà bà Sussan. Do cún con rất e dè Pink, chủ nhân áo hồng không biết cưng nựng, đùa giỡn, chỉ cho Boo Boo ăn ngon ngủ kĩ,sạch sẽ thơm tho. Nhóc con rất thèm hơi Daddy mỗi lúc bị Pink phết mông, cái tội cào sướt đàn guitar, tè bậy lên giày. Nhưng gần hơi Daddy lâu, nhóc con sẽ bắt đầu phiền toái những trận mưa hôn hít, những cái sờ soạng khắp nơi. Boo Boo nổi đóa đợp mạnh môi Daddy. Daddy cũng cáu, ngoạm mạnh đầu Boo Boo trả thù.

– Boo Boo lại đây, ngoan, lại đây nào. Lại đây Daddy yêu thương con thật nhiều nhiều nào!

Năn nỉ, dụ khỉ mãi, Boo Boo không nhúc nhích, Jay đổi sang chiến lược cứng rắn. Anh đứng dậy, tay đút túi rảo bước tới bộ sofa, quăng người xuống, chân gác lên mặt bàn bày ngập đồ tráng miệng. Anh bốc một viên chocolate tròn hãng Ferrero Rocher, chậm rãi thả vào miệng như những thước phim quảng cáo. Boo Boo liếc thấy, tức thì nhả cục xương ra, bốn chân ngắn tũn chạy quắn tới cạnh Jay, chiếc đuôi bé xíu quẫy tít mù như cánh trực thăng. Cái nghiêng đầu, cái hếch mũi, cái ngước mắt trong veo của cún con đều đáng yêu quá mức. Như có năng lực quy hàng ngay cả những phần tử khủng bố đáng gờm nhất.

” Con nè, con nè Daddy. ” – Boo Boo sủa mấy tiếng trọ trẹ gây chú ý.

Dằn cơn ” dại cún ” xuống, Jay cố tình không đếm xỉa tới Boo Boo xoắn suýt nãy giờ. Anh tỉnh bơ ngậm viên chocolate thứ hai, thong thả rung chân. Boo Boo chán nản nằm phịch xuống thảm, buồn hiu liếc Daddy đang ăn mảnh, đôi tai tam giác rầu rĩ cụp xuống.

Jay bế vội Boo Boo, đặt cục cưng mập ú thoải mái nằm nhoài trên đùi, anh cả xoa đầu, cả đút Boo Boo loại bánh Artur mằn mặn. Đồ ngọt không hề tốt cho cún, nhất là chocolate thậm chí có thể gây tử vong. Jay đưa Boo Boo ngốn chỉ mấy miếng, để dành dạ dày cún con cho bữa tối thịnh soạn. Boo Boo ngứa răng gặm ngón tay Jay như trẻ nít mút ti giả, mắt hiu hiu. Jay ngứa tay hết sờ bụng Boo Boo lại banh miệng xem răng, nhấc chân ngắm móng.

– Daddy nhớ Huk. – Jay than.

Huk là cậu con trai mới tròn hai tuổi của Jay, khôn lanh đáo để. Đêm nay, Filip như những lần khác mượn Huk đi làm nhiệm vụ, cả hai chú cháu sẽ vắng mặt trong lễ giáng sinh. Jay thấy thiếu kinh khủng, như một ngày hè không sợi nắng rơi trên đường.

Nhận ra Daddy rầu rĩ, Boo Boo vĩ đại gạt phắt cơn buồn ngủ, chiếc lưỡi hồng nhạt liếm láp khắp bàn tay lớn, mà cục bông gối đầu từ nãy. Jay nâng Boo Boo lên, hôn chụt một cái ngay giữa mũi rồi bế theo nhúm thịt bước xuống gian bếp bận rộn. Âm thanh hòa trộn, hương thơm xen kẽ.

Bà Sussan đang nghiền khoai tây. Bố Thừa Nhân đang làm cá chép sống, bỏ lại ít vảy cá nhét ví tiền, theo quan niệm người Séc sẽ may mắn quanh năm. Pink đảm nhiệm các món súp tỏi, súp đậu truyền thống, họ nhà đậu sẽ giữ rịt của cải trong nhà. Chiếc lò vi sóng to đặc biệt nơi góc bếp đang nướng con gà tây to tướng, mang tới chút không khí Mỹ, một nửa dòng máu của mẹ Debbie. Mẹ rắc dừa lên bánh khúc Buche de Noel, thêm thắt ít kem lên những chiếc pudding dâu.

Mỗi đôi tay đều bận bịu, chỉ riêng Jay cùng Boo Boo rảnh rỗi ở lì tại phòng khách, chơi giành bích quy giết thời gian. Đi qua ánh nhìn hình viên đạn của bố, Jay mở tủ lạnh lấy sữa tươi ra nốc, đến cạnh bà Sussan xin một thìa khoai tây nghiền, ghé sát Pink bốc một miếng thịt hun khói, nhặt thêm quả ô liu. Rồi anh xấn lại gần mami, ôm mami làm nũng:

– Mami, Jay đói. Mami cho con ăn tạm gì đi.

– Mami rán lại mấy cái nem nhé? Hay em muốn ăn bánh ú mami mua ở châu Á không?

Mami nhanh chóng dồn tất thảy sự chú ý vào cơn đói của Jay, bỏ dở đĩa bánh. Từ giọng nói ngọt ngào đến ánh trìu mến đều chật khít yêu chiều, khác hẳn dáng lạnh tanh trên giảng đường.

– Jay ăn cả hai, có được không mami? – Jay hỏi bằng giọng rất trong. Cũng chỉ với mami, anh mới như cậu bé con chưa cai sữa.

– Được chứ, dĩ nhiên mà. Jay ra kia ngồi, ngoan, đợi mami lát, sẽ nhanh thôi. Em đứng đây dầu mỡ bám người, lại phải đi tắm đấy. – Mami nhẹ nhàng nhắc Jay.

Chưa đầy ba phút sau, Jay ngồi tại bàn ăn chén đĩa nem cùng bánh ú rất ngon lành, đủng đỉnh nhấm nháp thêm cốc chè rừng mật ong, thư thả lật giở tờ báo khi mọi người luôn thoăn thoắt tay chân. Jay như miếng xếp hình ất ơ nào đó bỗng được đặt trong bức tranh đẹp đẽ.

Một ánh nhìn khó chịu bám riết lấy Jay từ khi anh xuất hiện ở cửa bếp cùng cún con. Lăm le ngay lúc Debbie đưa bánh lên phòng khách bày biện, bố Thừa Nhân nguýt Jay:

– Hey anh bạn, không thấy khó coi chút nào thật à?

– Tại sao, anh hai? – Jay đáp rõ hồn nhiên. Anh rất giỏi giả ngây giả điên, náu thân cáo trong bộ lông cừu vô hại. Nếu Jay là nàng lọ lem, sẽ chẳng ngạc nhiên nếu nàng ta bất thình lình quật toi dì ghẻ.

– Cũng không biết tại sao. Tôi thấy ngượng thay anh, mà anh không tự thấy thế thì thôi. Biết làm sao được! Da mặt mỗi người có độ dày mỏng khác nhau mà.

Bố Thừa Nhân nhún vai, buông thõng hai tai, điệu bộ như „“ tôi-chịu-thôi „“. Bố rất khoái khoản xiên xỏ, chà đạp, mạt sát Jay. Màn đấu khẩu của hai bố con luôn gay cấn, cao trào như công tố viên và luật sư bào chữa trên tòa án. Khép lại luôn là chiến thắng của Jay, dĩ nhiên.

– Bố, trời đánh tránh miếng ăn. – Jay bắt chéo hai ngón tay trỏ thành dấu X.

– Đánh anh chả cần chừa miếng quái gì sất! – Bố Thừa Nhân cười hừ – Anh phải xem lại cách ăn ở thế nào, cách hít thở ra sao mà ngay cả bố anh cũng ghét anh kinh khủng như thế, nhá?

Jay ồ khẽ, đầu gật gật vài cái như đã hiểu chuyện rồi bỗng nhiên hướng phòng khách, mách ầm:

– Mamiii, mami xuống nghe bố Nhân chì triết con này. Jay nhục quá mami ơi!

Jay luôn thắng, do anh có con bài át chủ. Anh giơ tay chữ V – Victory, biểu tượng cho sự chiến thắng trước gương mặt cay cú của bố Thừa Nhân khi bị vợ mắng oan. Chợt Jay xúc hết phần bánh còn lại đến cạnh bố, đút cho bố một cách tốt tính đột xuất. Bố nheo mắt cảnh giác nhưng vẫn ăn, rồi lườm Jay tóe lửa:

– Tôi biết ngay mà, anh không bao giờ tử tế cả. – Bố Thừa Nhân dằn giọng – Thịt mỡ mới chừa phần tôi, ngon ha?

– Dạ, ngon. – Jay ngoan ngoãn đáp. Một trong những chiêu hiểm của anh là cứ giả bộ không hiểu lời móc mỉa của bố.

Ăn xong, Jay thả bát đĩa đấy cho Pink dọn, anh cầm di động của tín đồ màu hồng chụp Boo Boo xinh xẻo khi túm nhúm lông trên đầu cún con, cột lại bằng chiếc giây chun có hình nơ. Lợi dụng lúc bố Thừa Nhân lau sàn nhà tanh cá, Jay canh me góc chụp, bấm cái tách rồi hươ hươ di động, rêu rao:

– Ông Vũ Thừa Nhân khoe mông độn nhân dịp giáng sinh!

Cả bếp cười ầm. Bố Thừa Nhân cũng chẳng nặn ra nổi cục tức, buồn cười nhìn Jay bước nhanh lên phòng khách khoe mami tấm ảnh anh chụp mông căng của bố. Lát sau, Jay trở lại bếp, mang theo cái thở dài thượt đứng trước lò vi sóng, buồn rượi dí mũi lên lớp kính của lò:

– Xin lỗi cậu nhé, đêm nay tớ ăn cậu, tháng sau tớ sẽ ăn chay. Xin lỗi cậu nhé!

Bà Sussan và Pink phì cười, riêng bố Thừa Nhân bực mình ném nguyên giẻ lau ướt choẹt lên người Jay, gắt:

– Tôi làm cả ngày cho trợt mặt, tới giờ chưa ngớt việc, anh đứng đấy mà xin lỗi đi. Xin lỗi, xin lỗi cái con khỉ hả?

– Con xin lỗi gà mà, con khỉ đâu.

Jay bĩu môi, kịp né người trước khi bố Thừa Nhân lia luôn cả khúc cá tươi.

***

Gần mười hai giờ, ngôi biệt thự được thiết kế theo lối châu Âu cổ kính pha nét hiện đại sáng rực rỡ. Trong phòng khách ấm áp, nền nhạc khiêu dìu dắt những điệu Walzt nhẹ nhàng, thanh lịch. Bố Thừa Nhân cùng mẹ Debbie, Jay cùng bà Sussan, đôi lúc chàng trai tóc đen bật cười thành tiếng trước sự bắt nhịp uyển chuyển, sức dẻo dai không bị tuổi tác chi phối của bà Sussan. Pink ngồi mân mê từng món quà Jay mua cho Boo Boo.

Chợt di động Pink đổ chuông. Anh quệt tay lên biểu tượng hình ống nghe điện thoại màu xanh, áp máy lên tai. Một giọng nói nhẹ bẫng luồn khẽ qua màng nhĩ Pink, tựa gió hoang trên các cánh đồng:

– Anh không đang ở nhà ạ?

– Không. Có chuyện gì hả Lily?

– Không. Em định chúc anh cùng bà Sussan, cả Boo Boo nữa, giáng sinh an lành. – Thiên Ly cố ngụy trang nét buồn nản sau chất giọng tươi tắn.

Pink nhận ra ngay Thiên Ly đang bất ổn, anh luôn nắm rõ tâm lý cô nhóc này như những mẩu tin trên tạp chí. Ngay sáng nay, Thiên Ly đã đến nhà dúi cho anh hộp bánh cùng những túi quà mà cô bé chu đáo chuẩn bị cho bà cháu anh cùng Boo Boo. Anh để Thiên Ly vào phòng mình tự chọn một chiếc guitar. Pink nhớ rõ, mình đã kể cho Thiên Ly biết từ năm bố mẹ anh mất, mỗi dịp lễ bà cháu anh đều sang nhà Jay. Thật lạ lùng khi cô bé đột nhiên lật ra câu hỏi này, hay chính xác hơn, đó là một lời than thở sầu não.

– Em có đón giáng sinh không Lily? – Pink đặt ngay nghi vấn.

– Dĩ nhiên có! Nhưng tiệc tàn rồi, em đang hơi buồn ngủ, anh ạ.

Chợt anh nghe thấy tiếng chuông nhà thờ văng vẳng từ đầu dây bên kia. Thiên Ly tắt rụp máy, lấp liếm lời nói dối. Pink lơ đãng vuốt vuốt vỏ điện thoại, hơi nhíu mày trong dòng suy đoán. Anh ngước đầu, nhìn cả bốn người đang liếc anh sau cú điện thoại lạ lùng. Pink cất tiếng:

– Lily đang ở quảng trường Con Gà.

Những bàn tay trượt xuống giữa chừng, bỏ lửng màn khiêu vũ.

– Mười hai giờ rồi, con bé làm gì ở đó? – Bố Thừa Nhân như đọc to suy nghĩ của mọi người.

Pink khẽ lắc đầu. Anh không thể đào ra lý do khi cô bé tinh ranh chẳng để lộ chút manh mối. Anh cũng không muốn đào sâu khoảng trời riêng tư, khi cô bé đã muốn giữ rịt.

– Vũ Bảo cùng Pink đi xem thử em thế nào. Sao lại không ở nhà giờ này nhỉ?

Bố Thừa Nhân đang chìm trong suy tư, bỗng giật thột bởi cái ném mạnh người xuống sofa của Jay. Anh bật nút chai gỗ, rót thêm sâm panh vào ly hình hoa tuy líp.

– – Bố bao đồng quá đấy! – Jay đáp lạnh tanh, rõ ràng như một nhát chém cứa ngang không khí – Con không đi, và Pink cũng không!

Nét mặt bố Thừa Nhân tối sầm như bóng râm phủ chụp lên mặt đường gắt nắng. Bố cười gằn:

– Được thôi! Anh không đi, tôi đi!

– Vì một người lạ khuya khoắt tự dưng chạy ra quảng trường, bố cáu con, phá hỏng tiệc giáng sinh nhà mình. Như thế là đúng sao bố? – Đôi mắt xanh lơ hun ra tia nhìn lạnh ngắt, nhọn hoắt như những lớp băng thạch nhũ đóng dưới các mái nhà.

Bố Thừa Nhân bỗng thở dài, cơ mặt giãn ra, bước đến cạnh Jay, vỗ vai con trai:

– Bố nói Bảo này, Thiên Ly không phải người lạ. Nhà mình mới gặp nhà em ấy hôm trước mà con.

– Hôm trước, gặp cả đống nhà. Hôm nào chẳng gặp cả đống người. – Jay nhấp một ngụm sâm panh, cười nhạt – Giả dụ sáng qua bố gặp một người qua đường, đêm nay thời sự đưa tin hắn bị bắt tội cướp giật. Bố cũng sẽ đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho hắn?

– Thiên Ly không giống thế. Tuy con bé chưa thân nhà mình lắm, nhưng nhà mình không thể bỏ mặc thế. – Bố Thừa Nhân khoác vai con trai, từ tốn giảng giải – Em nó mới sang, lạ lẫm nhiều thứ. Rét mướt mấy chục độ âm thế này, tội nghiệp em chứ con?

Jay giơ lòng bàn tay, ra hiệu không muốn nghe thêm. Anh dốc nốt ly sâm panh vào miệng, dòng chất lỏng mang vị nho trôi tuột qua cổ họng, sóng sánh đè lên cơn bực. Jay cầm chìa khóa xe, khoác nhanh lên mình chiếc áo pardessus đen, ném lại chất giọng ức chế.

– Con đi, bố ở lại. Pink, cậu cũng thế! Con sẽ cực kỳ ghét bố Nhân, ghét lây cả Thiên Ly nếu bố coi đói là Lily thứ hai!

Bố Thừa Nhân cau mày, xua tay:

– Bố biết. Không đời nào bố thế đâu!

Jay quăng ra cái lườm nguýt ấm ức. Tuy đang tức tối cũng răm rắp nghe lời mami choàng thêm khăn, đeo thêm găng tay. Jay lật nét mặt nhanh hơn trang sách, tính cách biến hóa hơn những trò ảo thuật chuyên nghiệp. Một bộ mặt của Jay mà hiếm người biết đến: anh là một mama’s boy* chính hiệu.

* Mama’s boy: có lẽ không cần giải thích từ này thêm khi các bạn nghiên cứu Jay trong chap này. Chú thích * rất huề vốn.



Thứ bảy vui vẻ ;) Chap sau là hết một chặng nhỏ của vị ró rồi ~~

Nhận ra con trai Jay chưa? XD =D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.