Cô Ấy Thật Xấu Xa

Chương 10




Chap 39: Barking-dogs-never-bite

Thuộc về gã, là số phận của cô bé

—-

Mũi giày da bóng lộn đá tung cục tuyết nằm khểnh giữa bãi đỗ xe. Vụn trắng bắn tung tóe như pháo hoa phụt ra, thi nhau đu vào gấu quần jeans và đôi giày nhãn hiệu Adidas hệt đàn khỉ trắng bé tí. Jay khựng bước, nghiêng đầu thảy cái nhếch miệng nhạt nhẽo vào kẻ theo đuôi.

– Natalie gì đó và cả cậu, phải xin lỗi Thiên Ly của tôi! – Chủ nhân của đôi giày da bóng bẩy quăng ra chất giọng chắc nịch tựa mệnh lệnh thép.

Đáp lại gã là tiếng cười hừ hệt như một câu nói nhăng cuội vừa bò vào màng nhĩ. Jay sải vài bước, bóng người cao dong dỏng vội vọt tới trước mặt anh. Gã chặn đường với chiếc cằm hất ngược đầy khiêu chiến:

– Bố mẹ Thiên Ly chịu bỏ qua, nhưng tôi sẽ không!

– Hoan nghênh! – Jay lơ đễnh nhún vai, lách người bước qua như né vũng nước bẩn.

Thái độ bất cần của Jay giống can xăng hắt thẳng vào những đốm lửa cháy tí tách. Nháy mắt đã bùng lên ngọn lửa đỏ rực. Gã chìa ra chiếc máy ghi âm nhỏ thó, ngầm phát đi tín hiệu đe dọa.

– Vũ Bảo, sinh viên năm thứ ba khoa luật, đại học Charles. Tự cậu tính toán xem nếu cái này bị phán tán, sẽ như thế nào?

Gã bấm chiếc nút nhỏ với nụ cười ngạo nghễ. Một hội thoại chậm rãi phát ra. Là buổi chiều muộn Jay đến tìm Thiên Ly trong bệnh viện, cô bé đã nhanh miệng lôi kéo cậu ta sử dụng tiếng Séc, thứ ngôn ngữ khiến gã đờ ra như phỗng. Gã đã dùng di động ghi âm lại cho thỏa thói quen kiểm soát Thiên Ly và lòng hiếu kỳ. Chiếc máy ghi âm này chỉ là bản sao.

Đoạn hội thoại vỏn vẹn vài câu ngắn tũn đã ngắt. Ánh mắt Jay hờ hững lia sượt qua khuôn mặt nở rộ sự hả hê. Anh toan bỏ đi, nhưng bỗng chẳng nỡ phớt lờ gã nhọc công toan tính. Nét mặt và người tình là hai thứ Jay có thể biến đổi trong nháy mắt! Anh bỗng bật cười, như đang vui vẻ nhìn đống đồ chơi lộn xộn do đứa nhóc con bày ra.

– Phiên dịch không lấy đắt chứ? – Chút xíu quan tâm cựa nhẹ trong giọng nói lành lạnh của Jay.

Gã thầm nghiến răng.

– Phiên dịch? Cậu lo thừa! Tôi có Thiên Ly rồi!

– Nếu thật sự tự tin về Thiên Ly, anh đã chẳng ghi âm! – Jay dễ dàng lột trần gã như vỏ chôm chôm nứt sẵn.

Gã nghiến răng công khai. Lại bật nút máy ghi âm, tời đến câu tuyên bố bình thản.

” Em có thể tố cáo, khởi kiện cho bõ tức, nhưng Natalie sẽ trắng tội. ”

– Câu nói của cậu không để lộ một kẽ hở! Có thể cậu sẽ mời luật sư biện hộ trắng trợn, hoặc lo lót giấy chứng nhận từ bác sĩ tâm thần. Tóm lại, cậu bao che, cổ xúy tội lỗi! – Môi gã treo nụ cười móc mỉa, chậm rãi dằn từng chữ – Vũ Bảo, cậu là sự thất bại và nỗi nhục nhã của ngành luật!

– Barking-dogs-never-bite! – Jay nói nhạt. Chỉ mấy chữ gọn lỏn đã đè bẹp đống câu từ được mài dũa sắc bén, sặc mùi đả kích.

Crash! Thanh âm vỡ vụn phát ra từ lòng bàn tay đang siết chặt, chiếc máy ghi âm hiện rõ một đường nứt dài hở hoác. Cơn giận tràn lên tận cổ như cục kẹo đang mắc kẹt trong cuống họng. Lòng tự cao tự tôn, khối óc và bản lĩnh của gã đang bị rẻ rúng như miếng giẻ rách.

Chó sủa không cắn? Tên người lai đang cười khinh gã không đủ sức nhấn hắn xuống bùn lầy, chỉ giỏi uốn lưỡi ra những lời dọa dẫm, dạy đời. Giống con muỗi cái bay nhặng xị, tạo ra tiếng vo ve ngứa tai mà chẳng chích được giọt máu nào.

Gã cay cú nhìn chiếc xe hơi kiêu ngạo chuyển mình khỏi bãi đỗ xe, lao vút trong ánh hoàng hôn tím như viên đạn bắn ra từ họng súng đen thẫm. Vì đây là khu chung cư nhà Thiên Ly, gã gắng nuốt cơn giận như nuốt vốc thuốc mà không một ngụm nước. Gã thả lỏng bàn tay, những mảnh nhựa đen rơi lả tả trên mặt tuyết trắng tinh.

Giữa căn phòng khách lạnh hơi người, ấm hơi lò sưởi. Bố Thiên Ly xé mực nướng nhấm nháp cùng ly rượu mạnh, vẫy tay với gã vừa mới trở về sau vài phút tiễn chàng sinh viên luật. Gã chậm chạp buông mình xuống sofa, từ chối nhấp rượu cùng bố Thiên Ly. Giọng phát ra từ đôi môi bạc tình đủ lễ phép nhưng vô cùng xa cách.

– Thiên Ly muốn sang Úc cùng cháu!

– Chú không đồng ý! – Bố Thiên Ly gạt phắt – Có rất nhiều lý do! Ba người nhà chú tính ra mới sống cùng nhau nửa năm. Con bé còn nhỏ, cần được đặt trong tầm kiểm soát của cô chú. Cháu cũng biết đấy, cô đang mang thai. Chú thì bận bù đầu, ít nhiều con bé sẽ chăm sóc bầu bạn cùng mẹ.Chú nói sơ như thế, cháu hiểu chứ?

Gã giấu tia nhìn tức tối sau ánh mắt lễ độ, đối đáp đầy sắc bén:

– Thưa chú, dĩ nhiên cháu hiểu chứ! Nhưng nhiều lý do bao nhiêu, quan trọng vẫn là suy nghĩ và cảm xúc của Thiên Ly. Chú nên để em ấy đi với cháu, vì cô chú quá vô trách nhiệm! Tại sao đêm giáng sinh Thiên Ly lại vất vơ vất vưởng ngoài khách sạn? Đó là lần thứ mấy cô chú bỏ mặc em ấy vậy rồi?

Nét buồn tản ra từ vết chân chim hằn nơi khóe mắt bố Thiên Ly, bố im lặng dốc cạn ly rượu, buông tiếng thở nặng nề. Đương nhiên bố đã nhận ra những thiếu sót của mình. Bố là người đàn ông lạnh lùng, bảo thủ. Công việc, tiền bạc là chuyện đại sự. Săn sóc con cái và chăm chút nhà cửa chỉ là những thứ tủn mủn, vặt vãnh bố chừa hết cho vợ. Nhưng vợ của bố không đủ tinh tế, sâu sắc để nắm rõ nội tâm già cỗi, tính cách đa chiều của cô con gái nhỏ. Bố di truyền cho Thiên Ly nguyên si tính kiệm lời, khó gần, hay suy nghĩ sâu sa. Nhà này ầm ĩ, nhốn nháo, vô tư nhất chỉ có mỗi mẹ!

Bố Thiên Ly lia bừa chai rượu rỗng xuống gầm bàn, ngầm quan sát thái độ của chàng trai trẻ ngồi cách một sải tay. Bố bắt đầu biết đến gã từ năm cô nhóc con sáu tuổi được mẹ dắt đi học dương cầm, gã là con trai của thầy dạy đàn piano nổi tiếng. Trong những cuộc điện thoại thưa thớt, cô nhóc thỏ thẻ kể bố nghe về anh trai tốt bụng thường mua đồ ăn vặt, thay mẹ đưa đón cô bé đi học, dẫn đi chơi, dạy cô bé tiếng Anh. Năm chín tuổi, mẹ sang Praha gửi Thiên Ly ở lại nhà chú, cô bé vẫn thủ thỉ về anh trai tốt bụng thường mua đồ ăn vặt, thay mẹ đưa đón đi học, dẫn đi chơi, dạy cô bé tiếng Anh. Mấy năm gần đây, gã bỗng lặn mất tăm trong những câu chuyện thưa thớt của Thiên Ly.

Mẹ luôn hết lời khen ngợi gã học cừ, đặc biệt thương chiều Thiên Ly. Mẹ còn liên tưởng đến mối tình của bố và mẹ, bố cũng hơn mẹ mười tuổi, yêu nhau từ hồi mẹ mười sáu tuổi. Bố thường nhăn trán không mấy đồng tình chuyện mẹ bàn về tình yêu với con trẻ. Mẹ kệ, cho đến khi Thiên Ly bực dọc gắt mẹ đừng gán ghép cô với gã hoặc bất kỳ một người nào khác. Không thể phớt lờ cơn cáu giận của cô con gái nhỏ, mẹ buông tha chuyện rể tương lai. Chỉ tới khi gặp được Jay, mẹ bất chấp hết, cứ khăng khăng đòi cuỗm Jay về.

Bố Thiên Ly đều đã tỉ mỉ đánh giá kĩ cả hai chàng trai. Đều rất đàn ông, bản lĩnh lẫn hàng tá ưu điểm lớn khác, nhưng đôi lúc sự thông minh, hiểu biết quá mức của họ khiến bố ngần ngại, cảnh giác. Bố là người trải đời, có con mắt soi người cực kỳ chuẩn xác nhưng chẳng nhìn thấu được thủ đoạn nào thực sự núp bóng sau hai chàng trai ấy. Những người bố thường lường rõ được tầm nguy hiểm của những chàng trai lảng vảng quanh con gái mình!

– Chú không giống cô, đừng cố gạt chú! – Bố Thiên Ly ngả người tựa vào lưng ghế, đôi mắt dạn dày kinh nghiệm lướt qua gã, nhẹ nhàng vạch trần – Sang Úc là chủ kiến của mình cháu thôi! Chú có lẽ không hiểu con bé bằng cháu, tuy nhiên chú dám chắc con bé không đòi đi theo cháu. Thiên Ly rất quấn mẹ, hơn nữa sẽ không bỏ dở việc học ở đây. Chú phân tích đúng chứ?

Gã bình tĩnh đón nhận lời bóc toạc sự thật, cũng rất điềm tĩnh lý lẽ:

– Chú chỉ đúng một nửa! Thiên Ly thương cô chú không đòi đi, nhưng em ấy thực sự muốn đi. Chú thử đặt mình vào vị trí của Thiên Ly, chú sẽ thấy được em ấy thất vọng, buồn bã cỡ nào! – Thấp thoáng trong giọng nói từ tốn của gã có chút nài nỉ -Chú, cháu hy vọng chú giao Thiên Ly cho cháu. Ít nhất là khoảng thời gian này được không ạ?

– Cháu cho rằng chú thương Thiên Ly không đủ nhiều, thì chú đang chứng minh cho cháu thấy chú thương con bé rất nhiều đấy! Làm sao chú có thể bỏ con gái chú ở nơi xa lắc, không một họ hàng thân thích? – Bố Thiên Ly nhướn mày.

Gã dằn cơn giận. Sự nghi ngờ của người đàn ông trung niên trước mặt là một sự xúc phạm to bự dành cho gã. Ngoài Thiên Ly, chưa có ai dùng ánh mắt thăm dò nghi hoặc nhìn gã, cũng như ép gã phải xuống giọng thuyết phục, năn nỉ. Gã hít nhẹ một hơi, lựa kĩ càng từng câu chữ:

– Chú ạ, cháu hiểu, chú sẽ không dễ tin một người dưng như cháu. Cháu đã chăm sóc Thiên Ly từ em ấy sáu tuổi. Cháu đi du học khi Thiên Ly 13 tuổi, nếu không phải năm ấy em cũng đang sắp sửa sang đây thì đã cùng cháu đến Sydney rồi! – Âm điệu trong giọng nói gã rất dứt khoát – Cháu nghĩ, chú đã biết giữa cháu và Thiên Ly không đơn thuần là anh trai em gái. Tương lai, cháu sẽ là một thành viên trong gia đình mình! Lúc này Thiên Ly đang rất cần cháu, mà cháu thì không thể nán lại Praha lâu. Chú hãy nghĩ cho em ấy, để em ấy đi. Chỉ khoảng nửa năm thôi, cháu lấy xong bằng thạc sĩ sẽ về lại Praha làm việc!

Cất khẽ tiếng thở dài, bố Thiên Ly khép hờ mắt:

– Tình cảm bọn trẻ các cháu thời giờ như tỉ giá dollar. Chú có mỗi Thiên Ly, chú không muốn đánh cược!

Gã suýt nổi đóa, nỗi giận dữ sắp bung khỏi lồng ngực tựa vó ngựa sắp tung mạnh trên thảo nguyên xanh. Bố Thiên Ly dần chìm trong giấc ngủ, gã đem chăn đắp cho ông, ít ra, lỡ sau này Jay bỗng dưng yêu thương Thiên Ly, ông sẽ không đời nào cho hắn cơ hội.

Cô gái nhỏ đã biết thích biết yêu, mà người đó chẳng phải gã. Không thể chấp nhận! Gã chẳng có năng lực chi phối cảm xúc của Thiên Ly, nhưng có một yêu sách diệt khẩu được thứ tình cảm đáng chết đó! Bước đi sắp tới của gã sẽ bỏ tù chung thân mối tình đơn phương của Thiên Ly, cô bé không đời nào còn có thể hé miệng thổ lộ cùng Jay hay bật mí với bất cứ ai.

Thuộc về gã, là số phận của cô bé!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mạch truyện và không khí vị ró lại sắp đổi rồi trong vòng cái búng tay rồi đấy ạ ^^.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.