Cô Ấy Ngọt Như Kẹo

Chương 11: 11: Gả Thay 11




Thạch Gia Tín nói: “Tôi cứ cho là nơi phát hiện ra cô ta không phải là nơi cô ta gặp chuyện không may, nếu cũng là đường Xương Lý, vậy chắc tôi biết đó là nhà nào.” Để tránh đụng phải người của nhà họ Tần, hai người đi từ cửa sau ít người ra ngoài thuê xe, Nhạc Phong không thích Quý Đường Đường bị anh ta điều khiển như con rối, Thạch Gia Tín cũng không cố chấp, vươn tay giơ ra sau gáy Quý Đường Đường, Nhạc Phong nhướn mày, đang định gạt tay anh ta ra, tay của Thạch Gia Tín đã lật lại, để lộ ra một thứ trông như một miếng đá nam châm trong lòng bàn tay. Anh ta rà nhẹ trên gáy Quý Đường Đường một lượt, khi giơ tay lên lần nữa, trên miếng đá đã có thêm một cây châm, thấy dáng vẻ biểu cảm phức tạp của Nhạc Phong, Thạch Gia Tín cười cười: “Đừng thiếu kiến thức như thế được không, phim kiếm hiệp chắc anh cũng xem rồi chứ, không ít đoạn trong phim kiếm hiệp chẳng phải cũng có tình tiết kiểu này hay sao?” Cây châm vừa được hút ra, thân thể Quý Đường Đường co giật một cái, xụi xuống, Nhạc Phong vội vàng ôm lấy cô, Thạch Gia Tín cười máy móc: “Cô ta hôn mê bất tỉnh, muốn để cô ta đi được, chỉ có cách này thôi, tôi không có tinh lực mà đi cõng cô ta, anh không để tôi động châm, vậy anh tự lo đi nhé.” Nhạc Phong lạnh lùng đáp một câu: “Không đến lượt anh cõng cô ấy!” Sau khi lên xe, Thạch Gia Tín ngồi ghế trước, Nhạc Phong đưa Quý Đường Đường ra ngồi ghế sau, hai người đàn ông to cao mang theo một cô gái ngất xỉu, rất khiến người ta nghi ngờ, tài xế len lén nhìn Quý Đường Đường qua gương chiếu hậu vài lần, lúc nhìn đến lần thứ ba hay thứ tư, Thạch Gia Tín cười cười, vươn tay lên bóp cằm tài xế: “Đẹp mắt thế à? Nhìn ra cái gì rồi?” Tài xế bất ngờ không kịp đề phòng, tay trượt một cái, Nhạc Phong thiếu chút nữa va đầu vào ghế trước, sau khi ngồi vững lại mới quát Thạch Gia Tín: “Anh có bệnh hả, anh ta đang lái xe đấy!” Có điều anh ta vừa ra tay xong, người tài xế kia cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám ngó đông ngó tây nữa, đến đường Xương Lý rồi nhanh chóng thu tiền chạy lấy người, đuôi xe bốc lên một làn khói đen, nhìn y như chạy nạn. Nhạc Phong ôm lấy Quý Đường Đường, cũng may là ngày hôm nay trời lạnh, tư thế không tính là quá gây chú ý, lúc bước vào con hẻm nhỏ trong đường Xương Lý, Nhạc Phong hỏi Thạch Gia Tín: “Tại sao anh lại biết cô ấy? Lúc ở bệnh viện sao lại giúp cô ấy?” Thạch Gia Tín không trả lời luôn: “Chờ cô ta tỉnh dậy, anh hỏi cô ta chẳng phải sẽ biết hết.” Anh ta bước tới trước một căn nhà rồi dừng lại, vươn tay gõ mạnh mấy cái lên cửa, bên trong có người mất kiên nhẫn: “Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, tôi đâu có điếc.” Cửa vừa mở, một cái đầu tóc vàng hoe thò ra, chính là Đại Mỹ, cô ta đang trang điểm dở chừng, một bên mắt có kẻ mắt, màu đậm y như gấu trúc, mắt còn lại còn chưa kẻ xong, nhìn một lớn một nhỏ đặc biệt không cân xứng, mở miệng đã khá khó chịu: “Anh là ai thế hả, chị đây còn chưa bắt đầu làm việc đâu, á á…”

Thạch Gia Tín vươn tay để lên mặt cô ta, ấn thẳng vào trong phòng, Nhạc Phong lặng lẽ nhìn, vẫn đi theo vào, lúc đóng cửa lại, chỉ thấy Thạch Gia Tín vỗ tay một cái, phấn trên tay rơi lả tả, mà giữa mặt Đại Mỹ đã có một dấu tay to đùng, đều là những nơi phấn bị rớt mất, Nhạc Phong thật sự buồn cười, anh cẩn thận đỡ Quý Đường Đường thả xuống ghế sa lon, còn Đại Mỹ đứng bên cạnh đã bắt đầu nổi đóa: “Này, các anh có ý đồ gì hả, đột nhập nhà dân à, tôi sẽ báo 110 đấy.” Thạch Gia Tín chỉ vào Quý Đường Đường hỏi cô ta: “Cô từng gặp cô ta chưa?” Đại Mỹ bấy giờ mới chú ý đến Quý Đường Đường, lúc nhìn thấy mặt cô, rõ ràng sửng sốt một chút, lập tức vô cùng mất tự nhiên phủ nhận: “Không nhận ra.”

Thạch Gia Tín túm lấy tay cô ta: “Thật sự không nhận ra?”

Đại Mỹ rõ ràng có chút hít thở không thông, cô ta rụt tay lại phía sau: “Anh làm gì thế, giở trò lưu manh à, tôi không biết là không biết…” Còn chưa nói xong, lòng bàn tay bất chợt lành lạnh, định thần nhìn lại, trong tay Thạch Gia Tín đã có một con dao con, mà lòng bàn tay của cô ta thì đã có một vết thương. Đại Mỹ sửng sốt trong chốc lát, chợt nổi giận: “Tổ tông nhà mày! Chúng mày là cái thá gì, tưởng bà đây dễ bắt nạt đúng không!” Thạch Gia Tín giơ con dao lên: “Cô nhìn cho kỹ.” Anh ta bước tới cạnh Quý Đường Đường, cười cười với Nhạc Phong: “Đắc tội, phối hợp một chút.” Nhạc Phong không lên tiếng, chỉ ngoảnh mặt qua một bên, Thạch Gia Tín vươn tay vỗ lên gáy Quý Đường Đường một cái: “Đứng dậy đi.” Quý Đường Đường vừa mở mắt đã ngồi dậy thẳng đơ, Đại Mỹ nhìn mà lông tơ dựng thẳng, khí thế lúc trước nháy mắt đã quăng đến chín tầng mây, cô ta nhìn Thạch Gia Tín, lại nhìn Nhạc Phong, cảm thấy sống lưng bắt đầu bốc khí lạnh. Thạch Gia Tín cầm lưỡi dao dính máu lướt qua mũi Quý Đường Đường: “Người này, cô có biết không?”

Quý Đường Đường mặt không chút biểu cảm, đầu lại gật một cái. Thạch Gia Tín cười lạnh nhìn Đại Mỹ: “Cô ta biết cô, cô lại không nhận ra cô ta, chuyện này giải thích thế nào đây?” Đại Mỹ không dám nói láo, cô ta vừa mở miệng đã lắp bắp: “Tôi thật sự không biết, chỉ gặp qua thôi…. tự cô ta tới, nhất quyết muốn ở đây, nên tôi để cho cô ta ở một đêm…” Sắc mặt của Thạch Gia Tín trầm xuống: “Cô ta gặp chuyện không may ở đây?”

Đại Mỹ chột da chỉ vào trong phòng: “Cô ta ở trong căn phòng đó, sáng ra gọi kiểu gì cũng không tỉnh, tôi thật sự không làm gì cả, tôi chỉ sợ phiền phức nên kéo cô ta ra ngoài thôi.” ———————————————————— Thạch Gia Tín vừa thấy một đống lộn xộn trên bàn trang điểm đã biến sắc, Nhạc Phong nhạy cảm nhận ra được, “Sao thế?” “Nến cháy hết rồi.” Nhạc Phong bấy giờ mới chú ý đến trên mặt bàn còn một cây nến đã cháy hết, sáp nến chảy thành một vũng lớn, ở giữa có một sợi dây dài khoảng mấy li, anh có một dự cảm chẳng lành: “Cháy hết thì sao?” “Cây nến này tựa như một ngọn đèn vậy, muốn đến đầu bên kia có ngàn vạn con đường, mỗi một ngọn đèn chỉ có thể chiếu sáng một con đường, đèn tắt, người đi vào sẽ lạc đường, không tìm về được nữa.” Thạch Gia Tín vươn tay chỉ vào mặt gương, nhìn kỹ, trên mặt kính có một vòng tròn màu đỏ nhạt, “Nhìn thấy không, vòng tròn này được vẽ từ máu ra, đây là cửa vào, chúng ta luôn nói bên kia bên kia, bên kia là một thế giới rộng lớn như bên này, không gian cũng tương đồng, cho nên cửa vào đều nằm trên gương. Người bình thường soi gương sẽ không thấy gì, nhưng có những người có thể chất khác thường thì có thể nhìn thấy những thứ quái lạ trong gương, thật ra đó chính là nhìn thấy bên kia, con người thì không đến thế giới bên kia được, con gái nhà họ Thịnh thì không như vậy, máu của bọn họ, có thể mở ra cánh cửa trên gương.” Nhạc Phong ừ một tiếng: “Vậy là, cô ấy đã mở cửa tiến vào?” Thạch Gia Tín lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn như vậy, mấu chốt là phải xem người quản môn bên kia là ai, gọi người nào ra thì chính là bước vào thế giới của người đó. Nếu năng lực của anh đủ mạnh, muốn gọi ai tới thì là người đó, nếu như năng lực không đủ thì phải mượn một vài thứ, ví dụ như vừa vặn đang ở trong nhà của người chết, bên cạnh có những thứ mà họ hay dùng. Nếu như không phải vậy, có thể sẽ làm sai, ví dụ như dẫn phải ác quỷ lúc nào cũng chầu chực bên cạnh tới.” Nhạc Phong nhớ đến lần Quý Đường Đường bị Thập Tam Nhạn nhập vào người, thở dài một tiếng trong lòng. “Lần này cô ấy không về được, rốt cuộc là nguyên nhân gì?” Thạch Gia Tín cười cười: “Là vì quá sơ xảy, không ai thực hiện phương pháp này một mình cả, bình thường đều có đồng bọn canh chừng cây nến ở đầu bên này, phòng ngừa xảy ra biến cố gì làm tắt nến. Còn nữa, trên cổ tay phải buộc một sợi dây đỏ, một đầu ở tay mình, đầu còn lại buộc vào tay đồng bọn, nếu như đến giờ mà vẫn chưa thấy về, đồng bọn ở đầu bên này sẽ kéo dây, cũng tương đương như kéo cô ta trở lại. Kỳ lạ, Thịnh Hạ hình như căn bản không hề biết những điều này, chỉ biết thao tác cơ bản nhất.” “Vậy bây giờ buộc dây vào cổ tay cô ấy còn kịp chứ?” “Không kịp nữa, dây đỏ là để buộc hồn, hồn đã đi mất rồi, buộc cũng chẳng có tác dụng. Bây giờ đầu tiên là phải thắp nến, thứ hai là phải rung chuông, tiếng chuông là âm thanh duy nhất có thể xuyên qua hai giới âm dương, cô ấy nghe thấy tiếng, thấy ánh sáng thì sẽ về được.” “Chuông có gì phải lưu ý không? Chuông nào cũng được?” “Không có gì phải lưu ý hết, thời cổ, người chuyên môn gọi hồn chỉ lắc chuông mấy cái gọi tên của đương sự, chờ đúng dịp, gửi âm thanh vào tiếng chuông truyền vào trong, gọi người thân về.” Nhạc Phong thở ra một hơi: “Nến thì tôi có cách để thắp sáng lại. Chuông thì chắc phải gọi người mua mang tới, có đủ hai thứ này, anh có thể bảo đảm người sẽ tỉnh lại không?” Thạch Gia Tín gật đầu: “Mười phần chắc chín đi.” ———————————————————— Nhạc Phong đầu tiên là gọi điện thoại cho Mao Ca, sau khi hỏi tình hình của xe và súng mới căn dặn Mao Ca đến bệnh viện thu dọn đồ đạc xong thì tới thẳng đường Xương Lý, Mao Ca bấy giờ mới phát hiện ra anh không còn ở trong viện, giậm chân ở đầu dây bên kia: “Phong Tử, chú là cái đồ loi choi, chân cẳng còn chưa khỏi đã chạy cái gì mà chạy, chú định ngồi xe lăn cả đời đúng không, đường Xương Lý là đường nào hả, chú đi gọi hồn à?!”

Nhạc Phong nhủ thầm, bị anh đoán trúng rồi, đúng là em đang đi gọi hồn đây. Anh bảo Mao Ca đưa điện thoại cho Thần Côn, dặn Thần Côn trên đường đi nhớ nhìn xung quanh, mua một chiếc chuông nhỏ đến, Thần Côn lại ra vẻ trí thức phụt tiếng Anh ra với anh: “Why? Why lingdang?” Hai chữ chuông nhỏ chắc là không biết dịch, trực tiếp dùng phiên âm. Nhạc Phong bị tiếng Anh kèm phiên âm của anh ta làm cho sốc nặng, cơ mặt co rút liên tục: “Để gọi hồn, anh có hứng thú không?”

Thần Côn ở đầu bên kia kích động kêu to: “Yes! Tiểu Phong Phong, anh có!” Điện thoại lại chuyển sang tay Mao Ca, Nhạc Phong dặn anh ta trên đường đi nhất định phải chú ý, không nên nói chuyện nhiều, lưu ý xem có người đi theo hay không, Mao Ca bị lời của anh khiến cho phát sợ trong lòng: “Sao vậy Phong Tử, cái tên đâm phải chú đang theo dõi chú đúng không?” Nhạc Phong đáp hàm hồ: “Đến rồi nói, tóm lại cẩn thận một chút.” Gác điện thoại xuống, Nhạc Phong bảo Đại Mỹ tìm giúp một chén rượu, Đại Mỹ cũng coi là từng trải, không đến mức sợ quá mà bỏ nhà chạy lấy người, Thạch Gia Tín dù có động dao với cô ta nhưng Nhạc Phong lại khách khí, hơn nữa, đối với Quý Đường Đường, cô ta ít nhiều cũng có chút áy náy, cô ta lục lọi trong tủ bát, tìm được một chén rượu to bằng hột đào đưa cho Nhạc Phong, Nhạc Phong bước đến trước bàn trang điểm, cẩn thận dùng lưỡi dao cậy từng miếng sáp nến bỏ vào trong chén rượu nén đầy, chẳng bao lâu đã nén được đầy nửa chén, cuối cùng cầm lấy miếng có tâm nến ép vào chính giữa. Thạch Gia Tín đại khái đoán ra được ý đồ của anh: “Cái này có tác dụng không?” Nhạc Phong không nhìn đến anh ta: “Tôi nhớ hồi còn nhỏ hay mất điện, tốn nến, có lần khi chơi đùa với nhau mới nghĩ ra một cách, bỏ cây nến vào trong chén rượu đốt lên, sáp nến nhỏ xuống đều rơi vào trong chén rượu, đốt đến gần hết, dây nến còn dư lại một chút xíu, mới nhìn trông như cái đèn dầu ấy. Anh bảo phải dùng cùng một ngọn nến, sáp nến này là do ngọn nến trước đó chảy ra, tâm nến cũng là dây cũ, có thể đốt nó lên, cũng coi như là cùng một chiếc.” ———————————————————— Đám Thần Côn hơn ba giờ chiều mới tới, Nhạc Phong ra ngoài đón người, lúc mở cửa, Đại Mỹ tựa như cầu khẩn nhìn anh: “Các anh cứ ở lì trong nhà tôi làm sao được, tôi còn phải làm ăn chứ, bao giờ các anh đi đây?” Cô ta cảm thấy Thạch Gia Tín rất dữ, có hơi sợ, chỉ dám nói với Nhạc Phong, Nhạc Phong cười cười: “Người tỉnh chúng tôi khắc đi, nếu làm chậm trễ việc làm ăn của cô, bao nhiêu tiền tôi bù.” Đại Mỹ yên tâm, dù sao hôm nay mình vốn không làm ăn gì, thừa cơ gạt được khoản nào hay khoản đấy. Chỉ chốc lát sau, Nhạc Phong dẫn người về, Thần Côn lắc lắc chuông nhảy một cái vào cửa, Mao Ca xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau, tay còn cầm cả cái bao tải của Thần Côn, Nhạc Phong muốn giúp anh ta xách một túi, Mao Ca trừng mắt; “Chân cẳng chú thế kia! Xách được à?” Nhạc Phong nhủ thâm, chân bị thương chứ đâu phải tay, có điều anh lười phải tranh cãi với Mao Ca, anh thích xách thì xách đi, tôi còn đang chẳng muốn xách đây. Mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng reo vừa mừng vừa sợ của Thần Côn: “Tiểu Đường Tử! Đời người chỗ nào chẳng tương phùng!” Mao Ca sửng sốt một chút, bước nhanh mấy bước đi vào, sắc mặt cũng thay đổi; “Sao Đường Đường lại ở đây? Không phải con bé đang ở trong bệnh viện sao?”

Nhạc Phong khó hiểu: “Sao các anh biết cô ấy ở bệnh viện? Cũng xem thông báo tìm người?”

Mao Ca bị câu hỏi của anh làm cho mù mịt: “Cái gì mà thông báo tìm người, sáng ra đã thấy rồi, Thần Côn thấy trước, bảo là xe cứu thương đưa vào.” Cả hai gộp lại, mới biết ở giữa lại có một màn lẫn lộn đảo điên như vậy, Nhạc Phong hận đến ngứa răng, nhưng lại nghĩ, cho dù có biết Đường Đường ở bệnh viện sớm hơn nhưng nếu không có Thạch Gia Tín ở giữa tác động thì cũng chẳng cứu được cô ấy, trong lòng lại cảm thấy có vài phần may mắn. Thần Côn lại vươn tay ra gảy gảy mí mắt Quý Đường Đường: “Ai u, ánh mắt của Tiểu Đường Tử nhà chúng ta trợn lên này, kiểu này không giống bị ma nhập, là bị mất hồn rồi đúng không, chẳng trách lại bảo anh mua chuông.” Đại Mỹ bị anh ta chọc cho vui vẻ, Thạch Gia Tín bước ra từ trong phòng lại không có tâm trạng tốt như vậy, anh ta lạnh lùng mở miệng: “Đồ đã đủ, vậy có thể bắt đầu được rồi chứ?” ———————————————————— Rèm cửa được kéo xuống, cửa đóng xong, đèn tắt hết, cây nến đặt trong chén rượu nhỏ bùng lên ánh sáng le lói, Nhạc Phong bảo Thạch Gia Tín làm cho cây châm sau gáy Quý Đường Đường nổi lên, đỡ Quý Đường Đường nằm xuống chiếc bàn trước tấm gương, Thần Côn nhìn thấy châm đã mở to mắt, liên tiếp hỏi Mao Ca: “Cái châm kia là để làm gì vậy trời?”

Mao Ca phỉ nhổ anh ta đầy mặt: “Đồ quỷ Nhật Bản chết tiệt, nói tiếng người đi.”

Châm nến trước gương, Nhạc Phong cứ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, Thạch Gia Tín đứng bên cạnh bỗng lắc chuông, âm thanh kia gần như chói tai, ngay cả Đại Mỹ bị cản lại bắt ngồi ở phòng ngoài cũng phải cau mày bịt tai. Thần Côn cầm một quyển sổ nhỏ ngồi bên cạnh, quan sát được gì thì ghi chép lại, Mao Ca lạnh mắt nhìn, thấy anh ta viết: năm phút trôi qua, gương không có gì khác lạ, người không có gì khác lạ. Thạch Gia Tín căn bản là cứ cách hai ba phút lại rung chuông một lần, Thần Côn lặng lẽ rỉ tai Mao Ca: “Tiểu Mao Mao, hình như đâu phải gọi kiểu này? Chẳng lẽ không phải kêu Thiên linh linh Địa linh linh gì sao?”

Mao Ca tức giận: “Người ta chuyên nghiệp hơn ông, người ta biết dùng châm.”

Vốn tưởng là Thần Côn sẽ không phục, không ngờ anh ta lại gật đầu như thật: “Cũng đúng.” Lại qua khoảng mười lăm phút, trong ngoài gương vẫn là cảnh tượng như cũ, chóp mũi Thạch Gia Tín đã rịn mồ hôi, anh ta nhìn đám Nhạc Phong và Mao Ca một chút: “Các anh đều là bạn của cô ta phải không, ai gần gũi với cô ta nhất, ra nói với cô ta mấy câu, sẽ có hiệu quả.” Thần Côn vội vàng đứng dậy xung phong: “Tôi, tôi rất thân với con bé, chúng tôi là quan hệ Bá Nha Tử Kỳ.” Mao Ca vươn tay kéo anh ta ngồi xuống: “Ông với con bé có quan hệ cái rắm, ngồi xuống, để Phong Tử nói.” Thần Côn rất không phục làu bàu: “Tôi và Tiểu Đường Tử có cùng chung mục tiêu và sở thích, Tiểu Phong Phong thì hiểu gì, để cho cậu ta nói, hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt….” Nhạc Phong đi qua ngồi xuống cạnh Quý Đường Đường, cúi đàu không biết nói gì đó ở bên tai cô, thanh âm hạ rất thấp, cổ của Thần Côn vươn dài như hươu cao cổ mà cũng không nghe thấy, anh ta nổi cáu với Mao Ca: “Không biết nói gì, bảo tôi biết ghi chép thế nào!” Mao Ca trừng anh ta: “Ông mà còn eo éo nữa thì cút ra ngoài, không cho ở trong này nữa.” Thần Côn buồn bã nhìn Mao Ca một cái, cuối cùng ngậm miệng yên lặng. Có điều dường như vẫn không được hiệu quả, tiếng chuông đơn điệu cứ cách vài phút lại vang lên một lần, cộng thêm giọng nói đè thấp của Nhạc Phong, vậy mà lại rất có hiệu quả thôi miên, Thần Côn ngáp mấy cái, đầu lệch sang, tựa vào bả vai Mao Ca mà thiếp đi. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, hoặc có lẽ cũng chỉ có mấy phút, bỗng nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Mao Ca: “Trong gương, nhìn trong gương kìa!”

Thần Côn giật bắn mình, lập tức tỉnh lại, anh ta vội vàng nhìn gương, trong gương đã không phải là cảnh tượng được phản chiếu lại nữa, đầu bên kia tối đen như mực, chỉ có một đường ánh sáng mảnh đang lóe lên, Quý Đường Đường hiện lên ở bên kia, cô hoảng sợ hết nhìn đông đến nhìn tây, từ nơi này gần như có thể nhìn thấy hàng mi đang lay động của cô, nhưng cô dường như không phân biệt được phương hướng, rõ ràng cách nơi này rất gần, bỗng nhiên lại đi về phía sau, Nhạc Phong cuống đến mức toát mồ hôi, anh ta hỏi Thạch Gia Tín: “Làm sao bây giờ?”

Thạch Gia Tín cũng có chút luống cuống: “Tôi không biết.”

Nhạc Phong đến tâm tư giết anh ta cũng có: “Giờ anh lại nói không biết?” Thạch Gia Tín bị anh quát cũng hơi nổi cáu: “Đây là cách của nhà họ Thịnh, tôi không biết, tôi có thể gọi được cô ta đến đây đã là cố gắng hết sức rồi.” Gần bước chân vào cửa rồi, anh ta lại bó tay! Nhạc Phong giật lấy chiếc chuông trong tay Thạch Gia Tín, ra sức lắc liên tiếp: “Đường Đường, ở đây, ở đây!” Nhưng Quý Đường Đường rõ ràng không nghe được, cô vẫn còn đang nhìn xung quanh, đi về một hướng hai bước, lại chần chừ lùi lại, Thạch Gia Tín nói: “Khoảng cách gần quá, bây giờ có lẽ xung quanh cô ta đều là tiếng chuông, cô ta không phân biệt được. Nhưng không có thì lại không được…” Trong lúc nói chuyện, Quý Đường Đường bỗng nhiên lại đi về hướng ngược lại, Thần Côn cuống cuồng, quang quác kêu to: “Kéo cô ấy đi, cậu kéo cô ấy đi Tiểu Phong Phong!” Nhạc Phong tức tối quát anh ta: “Cô ấy ở đầu bên kia, tôi kéo thế nào được!” Trong lúc hỗn loạn, Thần Côn bỗng hét lên một tiếng, nhảy vồ tới, hai tay vươn vào trong gương kéo, mấy chai lọ trang điểm bị anh ta làm cho rớt đầy đất, cơ hồ gần như cùng lúc đó, ánh sáng u ám trong gương chớp lên một cái, định thần nhìn lại, Quý Đường Đường đã chẳng thấy đâu, lại biến trở lại thành cảnh tượng bên ngoài gương. Nhất thời căn phòng yên tĩnh đến chết lặng, Nhạc Phong hồi hồn lại, vươn tay túm lấy cổ áo Thần Côn, gần như xách anh ta lên khỏi mặt đất: “Anh làm gì thế hả, hả, anh làm gì vậy?!” Thần Côn thiếu chút nữa khóc lên: “Anh chỉ muốn kéo cô ấy ra ngoài thôi, anh thấy cô ấy sắp đi liền cuống lên, anh muốn kéo con bé….” Nhạc Phong mắt đã đỏ lừ: “Anh đấy là kéo hay là đẩy hả, bây giờ người đâu, anh đẩy cô ấy đi đâu rồi?”

Thần Côn vậy mà lại khóc thật, còn khóc tu tu: “Anh cảm thấy đã kéo được cô ấy rồi mà, chỉ trong nháy mắt thôi, anh cảm thấy thực sự kéo được cô ấy mà, anh cũng chỉ có lòng tốt…” Nhạc Phong vụt đẩy anh ta ra: “Anh cảm giác! Anh thì có cảm giác chó má gì!” Thần Côn khóc rào rào, dĩ nhiên là thành phần kêu gào chiếm đa số, vừa gào khóc còn vừa vỗ bắp đùi: “Phong Tử, sao cậu có thể như vậy, anh cũng chỉ là một bầu nhiệt tình một phút sốt sắng một tấm lòng trong sáng, anh cũng không ngờ tới lại chữa lợn lành thành lợn què…” Kêu gào được một nửa, anh ta ngẩng đầu chùi nước mũi, thấy Quý Đường Đường đang nhìn anh ta cười vui vẻ đằng sau lưng Nhạc Phong, càng thấy ấm ức chua xót trong lòng: “Tiểu Đường Tử, em còn cười à, em tưởng em cười đẹp lắm phải không, nếu không phải vì em…” Anh ta đột nhiên giật mình một cái, không kêu gào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.