Cô Ấy Còn Ngọt Hơn Cả Trái Cây

Chương 25: Chương 25




Chương 721: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Tự Mình Hại Mình

Thấm thoát thời gian nhanh chóng đi qua, tại Hắc Mộc Nhai năm năm sau bên trên bây giờ. Đông Phương Mắc Nợ hiện tại thanh danh ngày một truyền xa. Trên giang hồ ai ai không biết hắn vay tiền không trả. Hắn cưỡng bức, giết người phóng hóa, không chuyện ác gì không làm. Chỉ cần có lợi cho hắn, Đông Phương Mặc Nợ à nhầm Đông Phương Bất Bại tuyệt đối không từ chút nào thủ đoạn.

Giang hồ trải qua một hồi tiền mất tật mang, ai có của, ai có bí kíp võ công, nhà ai có con gái xinh đẹp. Đều không thoát khỏi cái này đại ma đầu trốn võ lâm Đông Phương Bất Bại dòm ngó.

Cùng lúc này, cũng xuất hiện rất nhiều vụ án bí ẩn ăn thịt người xuất hiện bị cho là yêu ma quỷ quái làm ra. Cũng có tin đồn là có tên ma đầu nào đó tu luyện ma công cần ăn thịt người sống để bồi bổ. Tuy nhiên, diện tích phát hiện thi thể đều là quanh Ngũ Nhạc Kiếm Phái nên thông tin rất nhanh bị năm cái chưởng môn dập tắt bằng cách tung ra tin đồn, người ma giáo cố tình làm ra việc này. Nhằm khuấy động phá hoại lòng của mọi người.

Thật chất hoàn toàn không tồn tại cái gì ma đầu, những người này đều là bữa ăn của năm chưởng môn khi trời tối đến. Nhiều kẻ đã tính tự sát nhưng khi tối đến họ lại vùng dạy như những cái xác không hồn tìm người đòi mạng ăn thịt và máu tươi. Thậm chí vào buổi sáng, họ cũng không thể ăn uống những đồ ăn của người bình thường. Chỉ cần ăn vào liền nôn, ngoài thịt và máu người sống ra, họ không thể ăn gì.

Ngoài ra, Nhậm Ngã Hành cái này giáo chủ ma giáo trốn tại trong hang động luyện công đều dòng giã năm năm trôi qua. Danh tiếng cũng giảm đi rất nhiều, nhưng đối với danh tiếng hắn vẫn quan trọng thực lực hơn rất nhiều. Chỉ cần thời gian đến, hắn thực lực tăng cao liền có thể xuất sơn, đem hai mẹ con Tuyết Tâm hút cạn công lực. Đạp xuống Đông Phương tiểu tử kia, xưng bá giang hồ.

“Bẩm báo chưởng môn, hiện tại các vụ án xuất hiện quanh núi Ngũ Nhạc Kiếm Phái hoàn toàn không đơn giản. Nhiều nguồn tin cho đến, năm năm qua, thực lực của Ngũ Nhạc đột nhiên tăng cao. Ta nghi ngờ chúng luyện tà công cần người sống tế luyện.” Thuộc hạ trung thành nhất của Nhậm Ngã Hành là Hướng Vân Thiên cúi đầu bẩm báo nói.

“Hừ, Ngũ Nhạc kiếm phái vốn cho mình là danh môn chính phái, hừ, nhưng thật chất chỉ là đám ô hợp, bọn chúng vì tăng cao mình thực lực những năm qua không ít công tìm kiếm Tịch Tà Kiếm Phổ tu luyện. Chỉ luyện vài môn tà công bọn chúng khẳng định sẽ. Không cần lo lắng, mặc kệ bọn chúng luyện tà công gì, đều chỉ là Hấp Tinh Đại Pháp chất dinh dưỡng bồi bổ mà thôi.” Nhậm Ngã Hành một mực coi thường nói.

“Giáo chủ anh minh, có muốn hay không chúng ta đem điểm này làm triệt để một chút. Khiến cho giang hồ nghi ngờ Ngũ Nhạc Chưởng Môn luyện tà công chuyện đồn ra?” Hướng Vân Thiên đánh cái chủ ý xấu hỏi.

“Không cần thiết. Ðối phó với kẻ chân tiểu nhân là một chuyện dễ, nhưng đối phó với người "ngụy" quân tử thật khiến cho người ta phải điên đầu. Chúng ta càng bôi đen bọn chúng, bọn chúng càng sẽ mượn nước đẩy thuyền nói chúng ta vu oan. Hừ, hiện tại ngươi cứ tiếp tục theo dõi tình hình. Không có lệnh của ta, tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ.” Nhậm Ngã Hành lắc đầu nói.

“Rõ, giáo chủ.” Hướng Vân Thiên nhận lệnh cúi đầu nói.

“Được rồi, ta muốn tiếp tục luyện công. Ngươi đi ra đi, nhớ kỹ chú ý Đông Phương Bất Bại, hắn những năm qua trưởng thành không ít. Ở trong giáo phái quyền lực tuyệt đối đừng để hắn thâu tóm.” Nhậm Ngã Hành gật đầu nói.

“Ta nhất định sẽ hạn chế hắn. Giáo chủ yên tâm.” Hướng Vẫn Thân chắp tay nói sau đó liền quay người đi ra ngoài.

Nhìn thấy Hướng Vân Thiên đã rời khỏi. Nhậm Ngã Hành từ dưới gối lấy ra một cuốn Hấp Tinh Đại Pháp sờ lên cảm thán, khuông mặt nghiêm nghị đều có chút rung động: “Năm năm rồi sao? Đã năm năm rồi, cuối cùng ta cũng có thể đem nửa quyển Hấp Tinh Đại Pháp này cho luyện đến đại thành tiếp cận đến tiên thiên ngưỡng cửa. Hừ, chỉ tiếc tên đó biến mất sớm như vậy, nếu không có thể từ tay hắn đạt được nửa quyển còn lại. Ta có thể thành tựu viên mãn bước vào Tiên Thiên cảnh giới cao thủ nha.”

Tại một nơi nào đó bây giờ, nằm tại trên tán cây cối rậm rạp xung quanh là các cành cây bị gẫy làm đôi. Một cái nam nhân toàn cơ thể đều cảm giác muốn đứt gẫy không thể cử động không biết nên khóc hay nên cười thở dài.

“Hắt xì… móa nó, ai đang chửi ta.” Diệp Thần liên tục hắt xì hơi. Thật sự cảm giác vô cùng khó chịu.

“Móa, ngứa mông quá. Có ai đó rảnh không gãi hộ cái.” Diệp Thần cảm thấy mông đều một trận tê ngứa khó chịu than thở.

Hắn rơi xuống chỗ này đều đã được mấy canh giờ. Có thể còn sống rơi xuống từ trên độ cao như vậy hắn quả thật là đủ may mắn rồi, nhưng cứ bất động như thế này. Thật sự là không phải cái gì tốt chứ? Mông của hắn đều ngứa đến khó chịu, nhưng cơ thể của hắn đều không cử động được.

Tại sao ư? Đơn giản là đói quá, hắn tại trong không gian rơi tổng cộng năm ngày năm đêm, còn tốn công xác định vị trí thế giới để hạ cánh nữa. Tại trong không gian bên trong cơ thể năng lượng tiêu hao quá nhiều. Cộng với việc thích hắn đã quen với môi trường không trọng lực ngoài không gian nên khi trở về nơi này, cơ thể vẫn chưa có hoàn toàn thích ứng.

Người luyện tập qua đều phải một hai tháng, người bình thường cũng cần nửa năm tĩnh dưỡng. Hắn cơ thể tốt hơn nhiều cũng cần một ngày thời gian để có thể khôi phục.

“Chó chết… nếu cứ như thế này, ta sớm muộn bị Cửu Tử tìm ra bắt lại mất.” Diệp Thần đều một phen cảm thán thở dài nói. Hắn rời đi đều năm ngày thời gian, Đông Phương Bạch nhất định hẳn sẽ rất tức giận đi. Nhưng hắn tự tin mình có thể dỗ ngọt nàng. Ngoài ra hắn còn có vài nữ nhân cần phải làm rõ quan hệ trước đã.

“Hừ, chết tiệt. Thế nào lại không có một bóng người thế này chứ?” Diệp Thần có chút bực mình. Hắn rơi vị trí liền là địa điểm hắn cùng Đông Phương Bạch gặp nhau cái cây gần đó. Thường thì nơi này thi thoảng vẫn có giáo chúng qua lại, thế nào lần này lại không có bắt gặp một cái bóng người đâu.

Hắn cũng không có biết, sau khi hắn rời đi. Đông Phương Bạch đã phong tỏa cái này chân núi giống như cấm địa. Giáo chúng bình thường đều đi vòng qua, dù sao ai cũng không muốn chọc giận cái này ma đầu đi.

“Lộc cộc… lộc cộc...” Vào lúc Diệp Thần chán nản nhất thì lúc này một cái tiểu nha đầu cầm theo mình túi sách bé đá ven đường vài cục đá chân bay nhảy chạy xuống núi.

“Hừ, bọn ngu ngốc. Còn muốn cản ta xuống núi chơi đùa. Hì hì, ta đi con đường này xuống núi. Các ngươi nhất định không nghĩ ra đi. Hừ, nói cái gì mà nơi này có ma quỷ. Có đứa ngốc mới tin.” Cái này tiểu nữ tử khoảng chừng năm tuổi đôi mắt tinh ranh một đường chạy xuống núi vui vẻ.

Nhìn sơ qua, Diệp Thần liền đoán đươc. Cô nhóc này mai sau lớn lên nhất định sẽ là một cái mỹ nhân bại hoại. Bây giờ hẳn là đang trốn từ trên Hắc Mộc Nhai xuống núi đi.

“Phải khiến nàng đi qua đây.” Diệp Thần lập tức tìm cách dỗ cái này đứa nhóc qua đây giúp đỡ hắn quay về Hắc Mộc Nhai liên hệ Đông Phương Bạch đến cứu giúp.

“Sử dụng chiêu này… Banshou Tenin Vạn Tượng Thiên Dẫn.” Diệp Thần ánh mắt nhắm lại Rinegan lập tức mở ra tạo ra một luồng lực hút tất cả những thứ xung quanh lại phía của của hắn.

“Phẹp...” Từ trên trời một bãi không lớn không nhỏ phân chim rơi thẳng vào hắn cái chán.

“Quạ… quạ… quạ..” Một con quạ bay qua đầu kiểu trêu ngươi.

“Con bà nó. Lão tử là dùng vạn tượng thiên dẫn không phải vạn tượng phân dẫn. Ngươi thải cái rắm. Chim gì đi vệ sinh chẳng xin phép gì cả.” Diệp Thần đều muốn chửi một dạng. Lão tử dung nhan cùng bá khí liền bị cái này phân chim cho hại thảm. Đợi lão tử thoát khốn, lão tử nhất định muốn đem chim trong thiên hạ cho vào nồi nấu.

“Lại lần nữa Banshou Tenin Vạn Tượng Thiên Dẫn.” Diệp Thần một lần nữa tăng lên phạm vi lực hút đem gần đó hút đến.

“Vụt bốp… vèo.. bịch...” Một tảng đá nặng từ gần đó lập tức bay đến đập thẳng vào người hắn vốn từ trên cây, Diệp Thần lập tức bị nện choáng ngã xuống dưới mặt đất.

“Hự… hự… khụ… chó chết… lão tử không tin. Tăng thêm phạm vi cùng lực hút. Banshiu Tenin Vạn Tượng Thiên Dẫn.” Diệp Thần cả người đều ê ẩm không cam tâm lần nữa sử dụng lực hút tăng phạm vi. Tất nhiên ông trời không đoạn lòng người.

Từ phương xa một đám binh khí kiếm sắc bén hướng thẳng Diệp Thần phương hướng đâm qua.

“Phập… phập… phập… Phụt...” kiếm kiếm đâm thẳng xuống dưới đất.

“Hự… hự… chết tiệt… ném đồ chẳng xin phép ai cả… chó đẻ. Ngáp… buồn ngủ quá… hình như mình mất hơi nhiều máu…Hừ, thân thể trở nên yếu như vậy, lần sau nhất định tìm cái thần thông giúp ta trụ tại không gian bên ngoài. Mệt chết ta. Lần sau… tuyệt đối không dùng cái gì vạn tượng thiên dẫn, quá nguy hiểm hại mình đồ vật.” Diệp Thần đều bị kiếm đâm phầm phập vào người cả người đều một mảng kiếm đâm qua vô cùng thê thảm.

“Lộc cộc… có ma… cứu mạng… ở đây có ma… hu hu… Mau cứu ta… hu hu… ta không dám trốn xuống núi nữa… cứu mạng a… ” Lúc này gần nhắm mắt ngất đi, Diệp Thần có thể nghe thấy tiếng của một cái cô bé đang vừa chạy vừa khóc rống lên hướng tới phía của hắn chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.