Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy

Chương 2795: 2795: Chương 2793




Nam nhân nháy mắt huyết sắc rút sạch, hắn cúi đầu lại ngẩng đầu, ngẩng đầu lại cúi đầu, biểu tình thống khổ tới chết không cách nào che giấu được, ta tận mắt nhìn cũng thấy không đành lòng, ánh mắt của người nọ thực sự rất ám ảnh, không thể tả được. Là rất đau đớn, vô cùng đau đớn hay là tột cùng đau đớn.

Hắn đứng dậy quỳ sụp xuống cạnh giường, cổ họng rên rỉ như con thú bị thương, môi run lên mấp máy, nói không ra lời, nhìn khẩu hình có lẽ muốn nói xin lỗi nhưng lại thấy bản thân không có tư cách, chỉ có thể gục đầu tê tái khóc.

Nữ tử dửng dưng cụp mắt, không kịp thấy sự tuyệt vọng trong mắt hắn “Ngươi bê cháo đi đi, sau này cũng đừng bước vào đây nữa.”

“Cháo không phải ta nấu, sao nàng không ăn?”

“Ngươi còn không hiểu à?” Nữ tử đột nhiên quát lên “Chỉ cần là đồ ngươi từng chạm vào ta đều cảm thấy ghê tởm như ruồi bọ”

Ta xuýt xoa, lời này là lời nghe tổn thương đến cỡ nào chứ.

“Ngươi cút đi! Cút đi ngay! Đi ngay cho khuất mắt ta!” Nàng cầm loạn gối chăn trên giường ném về phía hắn, bộ dạng điên cuồng, bên ngoài có lão giả râu tóc bạc phơ mặc đạo bào cầm phất trần vội vội vàng vàng chạy vào xốc nam tử đang quỳ lên.

“Mi nhi con bình tĩnh, ta đưa nó đi, đưa nó đi ngay! Con ngoan, ngoan, bình tĩnh”

Cửa phòng đóng sầm, để lại căn phòng ngổn ngang bừa bộn, nữ tử lệ tuôn hai hàng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bợt bạt của người ốm, nàng co người khóc nấc lên không biết từ đâu lôi ra cây trâm cài cứ thế quỳ trên giường liên tiếp đâm vào nệm gấm, giọng vỡ vụn gọi tên người nam nhân “ Vô Ngân…Vô Ngân… Kiệt Vô Ngân… huhu…hức…”

Mùi hương ngòn ngọt quẩn quanh cánh mũi, ta đột nhiên nhận ra đây không phải mùi trầm bình thường, nó còn có lẫn cả thứ khác nữa, thứ mùi này quen lắm, chẳng phải chính là mùi ta đã ngửi thấy lúc đứng ở mộ Bồ Tam sao?

Có lẽ chính nó là nguyên nhân khiến ta bất tỉnh tâm trí kẹt vào một tràng hoang đường này.

Cô nương gia khóc mệt thì lịm đi, ta giành được quyền làm chủ cơ thể nàng, run rẩy vịn giường đứng dậy đi về phía lư hương cuối phòng. Có lẽ người này quá lâu không xuống giường, hai chân tê cứng vô lực, mỗi bước đều tê như bị kim đâm, ta lẩy bẩy vịn vào tường, chỉ sợ ngã một cái sẽ không đứng dậy nổi. Điều ta không ngờ là mặt tường đang bình thường đột nhiên lún xuống, bàn tay đang vịn vào tường của ta cắm xuyên qua tường, không sao rút ra nổi hơn nữa còn nuốt dần ta vào.

Ta toát mồ hôi lạnh, sợ hãi miễn bàn. Không làm sao giãy dụa thoát ra khỏi chỗ quái quỷ này được, tay còn lại dẫn chân nguyên bao quanh, thu quyền đấm vào chỗ tường cứng. Đấm rất mạnh nhưng không hề có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, ta bị ngạc nhiên làm cho quên đi sợ hãi. Chẳng lẽ đây không phải là cảnh thực mà chỉ là cảnh ảo?

Nhưng rõ ràng cảm giác tê cứng mệt mỏi của cỗ thân thể này chân thực như vậy kia mà?

Hay chỉ là ảo cảnh xen với ký ức cơ thể nữ nhân này để lại?

Tay phải chìm vào đến khuỷu, ta chỉ mong suy đoán của ta là chính xác, cắn môi truyền chân nguyên tinh khiết từ yêu đan vào tay trái, bạo phát chặt đứt đi cánh tay phải.

Không có máu thịt tung bay như tưởng tượng, nửa cánh tay còn lại cắm nguyên trên tường giật mạnh mấy cái rồi tan thành tro bụi. Bức tường phẫn nộ há ngoác cái mồm to như chậu máu gừ gào, cái lưỡi đỏ thẫm dài ngoằng thè ra ngoài quật văng bộ bàn ghế ngay sát ta, ta vội vàng quay người cắm đầu vừa lăn vừa bò về phía lư hương. Sau lưng là cái lưỡi không ngừng dài ra truy đuổi ráo riết, nó hết chẻ gẫy giường đến chém đôi cửa, sau cửa không có phong cảnh ngoài trời như vẫn tưởng mà là một khoảng đùng đục như sương. Ta lau mồ hôi trán sạt một tiếng trượt sang phải tránh cái lưỡi, cả căn phòng liên tục dài ra như đang trêu ngươi khiến ta sôi máu tiết, nhìn đi, có khác mẹ gì đang chơi trò mèo vờn chuột không?

Cái lưỡi thấy ta rối trí thì rất khoái trá, nước dãi hôi thối không ngừng chảy ra văng tứ lung tung ướt rượt một đường nó quét qua.

Nếu có thể thì ta rất muốn hét lên: Con mẹ nó mày làm ơn về đánh răng đi rồi quay lại đuổi tao tiếp!!!!

Ta hoảng loạn vừa chạy thục mạng vừa sờ vào tay áo, moi ra được một cái túi thơm…

Túi này không phải của Dương Xuân Hoa đưa cho ta à? Sao nó cũng vào ảo cảnh với ta rồi, thật con mẹ nó tri kỷ!

Lòng ta trăm lần phỉ nhổ, cầm cái túi quẳng về sau, dù sao giữ vật này bên mình chỉ tổ rước thêm xúi quẩy. Cái lưỡi có vẻ mừng húm vung lên một ngụm cuốn lấy cái túi thơm bé tí nồng mùi máu tanh kia, chắc nó tưởng đấy là vật sống, xem ra thứ của nợ này chả thông minh lắm nhỉ?

Ta nghĩ đến mấy bộ phim hoạt hình hồi bé, có đoạn con chuột chạy vòng vòng vòng dụ con mèo đuổi theo, cuối cùng làm con mèo tự thắt nút bản thân thành một đống. Lại nghĩ đến cái lưỡi kia, liệu có áp dụng được không?

Vẫn là quên đi, kể cả có làm được ta cũng không có gan. Trong lúc nó đang mân mê cái túi thì ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, ta nên nhanh cái chân lên.

Cái lư hương kia rồi, ta như sói đói thấy thịt tươi, vươn tay ra, sắp rồi sắp rồi chỉ một trượng nữa, một trượng nữa thôi. Đột nhiên cả cơ thể đổ ầm về trước, đầu ta đập vào chân kệ bày lư hương, còn chân ta đã biến mất. Nên nói là bị chặt đứt thì đúng hơn! Tuy nói không đau đớn nhưng tận mắt nhìn chân văng ra khỏi người, đây không phải trải nghiệm đáng để thích thú hay gì đó đâu!

Ta ngu ngốc há to miệng hít khí hổn hển thở, cảm thấy trái tim sắp nổ tung được đến nơi, chân chính lật người lại đối diện với cái lưỡi, đớp xong cái túi thơm có vẻ nó hung hăng hơn nhiều, quả nhiên thứ kia chỉ tổ đem lại cho ta tai vạ.

Lòng ta cồn cào, chẳng lẽ ta phải chết không rõ ràng như thế này sao? Mặc dù so sánh bị quái vật bổ chết và nghẹn trân châu trong trà sữa chết thì rõ ràng vế trước nghe quang vinh hơn.

Người ta chỉ còn từ nửa đùi trở lên và một cánh tay trái, ta không thể vươn lên bắt lấy lư hương đặt trên kệ, thậm chí rung lắc cái kệ ta cũng không làm được.

Cái lưỡi như con rắn hổ mang uốn éo trước mặt ta, bóng nó phủ lên người ta, đồng tử ta giãn to nhìn đầu lưỡi cứng như sắt thép lao xuống người mình, ta vội vàng ôm đầu chờ đợi cái chết, một tích tắc, hai tích tắc, tơ máu vương lên tay ta, đầu lưỡi văng đập uỳnh vào tường, vết cắt bén lẹm.

Ta hổn hển bỏ tay xuống trợn mắt nhìn quanh, nhìn thấy vạt áo xanh tung bay cuốn theo chút bụi đứng chắn trước mặt mình, là Vô Lệ, Vô Lệ đến rồi!

“Ngươi…ngươi xông vào ảo cảnh bằng cách nào?!”

“Ăn may” Vô Lệ vẩy bay máu vương trên kiếm, Mê Nguyệt được chém giết hưng phấn ong ong kêu. Nàng tra kiếm vào vỏ cúi đầu nhìn ta nói “Ngươi đúng là thảm”

“Hả?” Lúc đấy ta nghĩ nàng nói hai chân bị cụt và cánh tay tự chém mất của mình nên gật đầu, nhìn thảm thật, có điều dù sao cũng không phải thực thể của ta, không có vấn đề gì lớn. Kể cả thực thể có bị cụt mất thì vẫn đâm chồi mọc lại được.

“Đỡ ta lên, ta nghĩ mắt trận là lư hương trên kệ này này.”

“Ừm” Vô Lệ xốc nách ta dậy như xốc một đứa trẻ, nàng đặt ta lên kệ, ta dùng cánh tay còn lại mở nắp lư hương, bên trong toàn máu đặc, không có tí trầm hương nào, vụn thịt lẩn cẩn trôi đầy.

“Ngươi nhìn xem trong này còn lẫn thứ khác không?” Phải có chứ, thứ tạo ra mùi ngọt mà ta đã ngửi thấy.

Giống như biết ta đang nghĩ gì, Vô Lệ chủ động giải thích “Thứ mùi ấy lúc xông vào đây ta cũng ngửi thấy nên bịt lại mũi miệng, chỉ hít phải một lượng nhỏ không đáng kể. Ta đoán đó là mùi của Phệ Hồn Hoa, trước đây một mình lịch luyện cũng từng gặp phải, nó nham hiểm lại yếu đuối nên thường cộng sinh với các loại yêu ma quỷ quái. Nó dệt ảo cảnh, thả ma quỷ vào cảnh, máu thịt kiếm được chia đôi.”

“Mật hoa hòa vào với chỗ máu này rồi, tất nhiên sẽ không thấy được nữa, thứ chúng ta cần hủy là thứ khác cơ” Vô Lệ cầm lư hương lên hắt hết máu đi, mùi tanh lợm giọng khiến ta suýt ngất, nước mũi nước mắt trào ra. Nàng giơ lư hương lên cho ta nhìn, đáy lư hương là một lá bùa, kỳ lạ là nó không bị máu thấm vào, hoàn toàn khô cong.

Nàng hỏi “Nhìn quen không?”

Ta gật đầu “Giống hệt cách viết với lá bùa hộ mệnh Dương Xuân Hoa đưa cho ta và lá bùa trấn yểm dán ở Bồ gia” sau đó ta vỗ đầu hốt hoảng “Chết rồi, lá bùa ở Bồ Gia…”

“Không sao, lúc ta từ chợ quay về Bồ Gia thấy có chỗ không đúng nên xé nó xuống rồi” nàng rút lá bùa trong túi càn khôn ra “Đây đúng không?”

Ta thở phào, quả nhiên là đồng chí Vô Lệ, vô cùng đáng nương tựa.

“Giờ thì ra khỏi chỗ này thôi” trên mặt Vô Lệ lúc nhìn qua cái đầu lưỡi nằm im lìm một đống kia, trên mặt ghi rõ bốn từ ‘phi thường kinh tởm’

Ta lật đật bám áo nàng “Nhớ mang ta theo, mang ta theo”

Vô Lệ cầm lư hương, rắc một tiếng biến lư hương thành một đống vụn vỡ, lòng bàn tay bừng lên một ngọn lửa leo lét màu xanh ầm ầm cuốn lấy nhũng mảnh sứ và lá bùa lẫn lộn kia mà đốt, trong tiếng tách tách như vọng ra tiếng rít gào thống khổ, có gì đó muốn thoát ra khỏi bàn tay Vô Lệ nhưng không làm được.

Mặt Vô Lệ lạnh nhạt nhỏ nhẹ nói một từ “Phá!” tựa như đang nói ‘ăn cơm’, lửa trong tay xoắn xít quấn lấy nhau hóa thành một cột khói đen xì, tiếng gào thét của yêu linh im bặt, hôi phi yên diệt. Sàn nhà rung lên bần bật làm ta hốt hoảng bám vào chân Vô Lệ, từng mảng tường tróc ra rơi rụng, có một mảng tường lớn đổ xuống đầu chúng ta, mắt ta hoa lên không nhìn thấy gì hết. Lúc hết choáng mở mắt ra thì bản thân đã trở về thực cảnh.

Ta hốt hoảng sờ xuống chân và tay xem thử, xác nhận đều lành lặn thì không khỏi thở phào.

Ngồi dậy nhìn quanh, không biết Vô Lệ đã rơi đến chỗ nào trong hắc điếm này rồi.

Ta phủi quần áo, đột nhiên tay sờ phải bộ ngực cao đầy đặn, còn vô tình bóp một cái, không phải chứ? Vậy mà biến trở lại thành nữ rồi, ta thở dài, ta muốn làm nam nhân hơn, hình dạng nữ nhân mình hạc xương mai cảm thấy quá không thích hợp để vác một đứa bé to bằng con heo sữa chạy đông chạy tây.

Đột nhiên nghĩ đến gì đấy, tay ta vô thức sờ lên mặt, không thấy mặt nạ đồng đâu cả, ngược lại sờ được một mặt đầy nước mắt. Ta khóc à? Từ bao giờ vậy? Không lẽ là lúc ở trong ảo cảnh bị cảm xúc của đôi nam nữ kia ảnh hưởng?

Từ từ đã, cái gì thế này?

Đây, đây là hai mắt, mũi, miệng, ôi, trong họa có phúc trong họa có phúc, ta hoàn thiện được ngũ quan rồi. Lông mi ta run lên kinh hỉ, ta còn chưa kịp ngoác miệng cười lớn hahahaha thì sau lưng có tiếng gọi, giọng non mềm của trẻ con hơi ngập ngừng giống như không dám chắc: “A di?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.