Chuyện Xưa Trước Khi Ngủ

Chương 43: Ta với Tiểu Lai mới là cộng sự, ngươi là cái đinh gì!




Lựu đạn khói và bom cay rất hữu dụng, lúc mọi người vọt vào trang viên thì hoàn toàn không có phục kích, còn quơ được mấy tên xui xẻo không kịp chạy.

Nhóm phù thủy quơ lấy đám xui xẻo này, bọn họ không còn nhiều thời gian để tra hỏi, là một đại sư bế quan bí thuật, Severus trực tiếp nhiếp thần thủ niệm.

“Thật tuyệt, sở thích của quý tộc rốt cục cũng có chỗ dùng.” Y cười lạnh một tiếng, nói với những người khác: “Bọn họ đang ở đại sảnh, chúng ta đến đúng lúc để phá một buổi tiệc.”

Ngay sau đó dùng bom cay mở đường, bọn họ đi tới đại sảnh của trang viên.

Cũng không biết vì quá tự tin vào thực lực của mình hay gì khác, Ma vương trong Chiếc cúp thế nhưng lại không phái người trông cửa, ngược lại còn mở rộng cánh cửa tới đại sảnh. Khoảng cách từ cửa vào trong khoảng 7, 8 met, đám Tử Thần Thực Tử đang cầm đũa phép chỉa về phía cửa, thoạt nhìn như đang chờ đợi Hội Phượng Hoàng tới để quyết chiến một trận.

“Nga, không thể không nói thói quen chiến đấu của phù thủy thật sự rất ngu xuẩn!” Lockhart phu nhân oán giận, lấy một quả lựu đạn rút chui ném vào trong.

Dưới ánh mắt vô cùng hưng phấn của nàng, căn phòng đang mở yến hội kia bùng hổ một trận ánh sáng——đương nhiên luồng sáng này dưới mắt kính hồng ngoại cũng không còn mạnh mẽ lắm, thực tế thì bất cứ vật thể gì chỉ cần phát ra tia hồng ngoại thì đều trở thành những chấm xanh biếc trên màn hình, chỉ khác nhau là phạm vi lớn hay nhỏ——sau đó trong đại sảnh phát ra những tiếng thét chói tai bối rối, cùng âm thanh trách cứ lẫn nhau.

Mọi người lập tức nắm lấy thời cơ vọt vào trong, dưới sự trợ giúp của kính hồng ngoại, bọn họ thuận lợi bắt được một bộ phận lớn, nhưng trong số này không có Ma vương Chiếc cúp.

Đột nhiên một tia sáng xanh biếc từ trên lầu bắn thẳng xuống, Dumbledore lắc mình né tránh, mọi người lập tức phát hiện một góc áo thoáng lướt qua.

“Bọn họ ở trên lầu!” Lockhart phu nhân hô to.

“Xem ta!” Chồng của nàng lập tức đoạt lấy một quả lựu đạn trên tay lính đánh thuê bên cạnh, trực tiếp ném nó nổ nát cầu thang.

Lockhart phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà giậm chân: “Ngươi, tên ngu ngốc! Như vậy thì sao chúng ta chạy lên được? ! Lỡ như bọn họ nhân cơ hội này trốn thoát thì sao?”

“Không sợ!” Lockhart đắc ý: “Chúng ta tập kích bất ngờ, em có thấy ai tới dự tiệc còn mang theo khóa cảng không? Bên ngoài có chú ngữ chống độn thổ, bọn họ chạy không thoát!” Nói xong hắn lại bắn thêm một loạt đạn.

“Wow, thực tàn bạo!” Sirius khuyến khích đám lính đánh thuê khác cùng nhau oanh tác, trong chốc lát hành lang ngoài lầu hai đã bị đánh thành mảnh nhỏ.

Sau khi ánh sáng của bom bạn tiêu tán, mọi người tháo kính hồng ngoại xuống. Severus tinh mắt phát hiện bên góc kia của đại sảnh còn một cầu thang nhỏ, suy nghĩ một chốc lập tức mang theo một nhóm người vọt qua đó.

Những người khác lập tức theo sát.

Lúc bọn họ xông lên lầu hai, địa hình có chút phức tạp. Kiến trúc nhà chính của trang viên này rất lớn, phòng cũng nhiều, còn có rất nhiều hành lang.

Tìm kiếm một phen không có thu hoạch gì, đột nhiên có ánh sáng chú ngữ nhấp nhoáng,  một vài tên Tử Thần Thực Tử không biết đang trốn ở góc nào bắt đầu phản kích, một tên lính đánh thuê bị chặt đứt một cánh tay. Nhóm phù thủy lập tức kéo hắn qua một bên cho uống độc dược.

Lockhart phu nhân nhặt khẩu súng hắn làm rớt, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân phía trước. Ra dấu ‘im lặng’, mọi người lập tức làm câu chú vũ mao cước đi về phía đó.

ngay khi bọn họ đi tới một góc thì đột nhiên nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ vụn, bọn họ đuổi qua thì thấy một mảnh cửa sổ cuối hành lang đã bị phá nát.

“Bọn họ trốn theo lối cửa sổ!” Severus xoay người chạy về phía cầu thang, dẫn theo người truy xuống lầu.

Lock hart phu nhân đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, thấy có khoảng 7, 8 người đang bỏ chạy về hướng cửa lớn.

Nàng hét to một tiếng: “Tom Riddle!”

Người đi đầu lập tức xoay người vung đũa phép lên.

Nàng theo bản năng nhắm súng vào đầu hắn bóp cò.

“Ngao!” Người kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể cong gập lại như một con tôm.

Lúc này Dumbledore đã dẫn mọi người chạy tới đại sảnh, trong chốc lát Severus cũng dẫn mọi người vội vàng chạy ra ngoài.

Sau đó mọi người chợt nghe thấy một giọng nữ thét chói tai vô cùng hưng phấn: “Nga! Merlin! Ta bắn trúng JJ của Voldemort!”

……..

Biểu tình mọi người vặn vẹo.

Voldemort vẫn còn kêu thảm thiết, mà tất cả nam giới có mặt ở đây theo bản năng kẹp chặt chân.

“Avada Kedavra!” Severus phản ứng cực nhanh phóng ra một tia sáng xanh biếc về phía Ma vương Chiếc cúp đang té trên mặt đất co quắp như con tôm.

Đám Tử Thần Thực Tử còn sót lại muốn phản ứng cũng không còn kịp, bọn họ trơ mắt nhìn Lord co quắp một hồi rồi bất động.

Người của Hội Phượng Hoàng lập tức rút súng bắn loạn, đám lính đánh thuê cũng phản ứng cực nhanh bắn nổ đầu 7, 8 người kia.

Lockhart phu nhân cầm súng một đường vừa chạy xuống lầu vừa hoan hô: “Ta bắn trúng JJ của Voldemort!”

“Matilda! (Lockhart phu nhân!)” Tất cả nam giới đồng loạt rống giận.

“Cái gì? Muốn thử à?” Nàng uy phong lẫm lẫm giơ súng, hếch cằm.

Các nam giới yên lặng xoay người đi quét dọn chiến trường.

Sau khi được bọn Tử Thần Thực Tử vàDumbledore xác nhận, người bị bắn trúng JJ kia chính xác là Chúa Tể Hắc Ám…….

Tất cả mọi người đồng thanh hoan hô, có người thậm chí vì quá vui sướng mà bật khóc. Nhìn thi thể của Chúa tể Hắc ám, mọi người đều hưng phấn, còn có chút xấu hổ, chết cái kiểu này……… nói thế nào nhỉ, bóng ma bao trùm Giới Phù Thủy mấy thập niên nay, ngay cả cái tên cũng làm người ta sợ hãi, cuối cùng lại chết như vậy thực sự làm người ta ngũ vị tạp trần…….

Lockhart phu nhân vuốt ve cây súng vừa lập công lớn, vừa mê mẩn thì thào: “Nằm một đống rồi…… lão nương cư nhiên làm được chuyện vĩ đại như vậy…… không uổng đã xuyên qua một kiếp! Từ cổ tới nay có ai có thể phế bỏ JJ của Chúa tể Hắc ám chứ? ! Lão nương là độc nhất vô nhị!”

Tuy lời nói của mọi người không ai hiểu được……. đúng vậy, nàng đang nói tiếng Trung……

Severus cũng chưa an tâm, Ma vương Chiếc cúp đã chết, nhưng vẫn còn một hồn khí cuối cùng. Nagini vẫn chưa thấy bóng dáng!

Y tìm kiếm cả trang viên một lượt, nhưng vẫn không phát hiện con mãng xà kia.

Cuối cùng mọi người quay về trang viên Lockhart.

Ngày hôm sau, Hội Phượng Hoàng dùng mê dược của Severus cho đám lính đánh thuê, giải trừ đoạt hồn chú của bọn họ, sau đó lại cho thêm một câu chú ‘Lãng quên’, chỉnh sửa kí ức thành bọn họ thành ‘được một cặp vợ chồng giàu có người Mĩ thuê đi thám hiểm rừng rậm An-ba-ni một chuyến’, rồi đuổi về giới Muggle.

Dumbledore lập tức liên lạc Fudge, dưới sự nhắc nhở của Lockhart phu nhân đồng thời liên lạc với Rita Skeeter, đưa thi thể đám Tử Thần Thực Tử và Ma vương Chiếc cúp cho bọn họ xem. Bởi vì Ma vương sống lại không phải hình dạng không có mũi, mà tương tự như những năm còn trẻ nên Fudge lập tức nhận ra. Vài ngày sau, trang đầu của 《 Nhật Báo Tiên Tri 》 đã đưa tin:  《Bộ Pháp Thuật và Hội Phượng Hoàng liên thủ, Người-mà-ai-cũng-biết-là-ai phải đền tội! 》, còn có cả hình đăng kèm.

Giới phù thủy sôi trào.

Nhưng mà điều này không có quan hệ gì tới Severus, chiến tranh chấm dứt y liền quay về hầm, bởi vì y biết người yêu nhỏ nhất định đang chờ ở đó.

Quả nhiên, y dùng khóa cảng trở về, vừa mới chạm chân xuống đất, một thân hình nhỏ bé đã ập tới, lực đạo quá lớn làm y phải lùi hai bước.

“Sev! Thầy có sao không? !” Đôi mắt vật nhỏ đỏ ửng lo lắng hỏi.

“Sev của ngươi hoàn hảo không tổn thất gì cả, cậu Snape.” Severus mỉm cười trả lời.

Harry thở phào một hơi, chân cũng mềm nhũn, thân hình lập tức ngã xuống.

Severus vội vàng ôm cậu tới sô pha ngồi xuống.

Vật nhỏ còn chưa ngồi ổn đã vội vàng rút đũa phép không ngừng phóng chú ngữ kiểm tra lên người y, sau khi đủ thứ quang mang nhiều màu sắc xuất hiện, cậu rốt cuộc mới an tâm, lại ‘Oa’ một tiếng òa khóc.

“Làm sao vậy? Sao lại khóc?” Severus kinh hãi.

“Em, em lo muốn chết!” Harry khóc thút thít nói, còn cọ cọ nước mắt lên vai y: “Hôm nay em thấy Sirius vừa ra ngoài đã chạy tới đây đợi, chính là đợi thiệt lâu thầy cũng không trở về, Draco tới chờ cùng với em, nhưng đã ngủ mất rồi, chỉ còn một mình em, trong lòng rất sợ hãi….. nếu thầy xảy ra chuyện gì biết làm sao bây giờ? Em tự nói với mình không cần nghĩ lung tung, nhưng ý niệm này cứ quanh quẩn trong đầu……”

Severus đưa tay lau nước mắt cho cậu, đang định nói gì đó, thì lại nghe thấy bụng cậu vang lên tiếng ‘càu nhàu càu nhàu’.

“Ngươi không ăn cơm?” Severus trách cứ: “Bình thường chỉ biết quản ta ăn, tự mình sao không biết để ý một chút?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Harry đỏ ửng biện hộ: “Em lo lắng quá, sao còn nhớ rõ a? Đều tại thầy! Em bình thường mới không như vậy!”

“Được rồi, được rồi!” Severus đành chịu: “Vậy ta vinh hạnh ăn tối với cậu Snape không?”

Vật nhỏ hếch cằm: “Miễn cưỡng cũng được!”

Severus nhéo cái mũi nhỏ của cậu, gọi gia tinh đưa bữa tối tới.

“Đúng rồi, suýt chút nữa quên nói với ngươi.” Severus đang ăn đột nhiên ngẩng đầu lên: “Voldemort đã chết.”

“Thật sao? !” Harry trừng to mắt: “Thật sao? !”

“Thật, Lockhart phu nhân đả bắn hắn một phát, sau đó ta thêm vào một chú ngữ, hắn chết.” Severus nói xong, nghiêng người liếm vệt tương dính bên khóe miệng người yêu nhỏ: “Thực ngọt.”

Bình thường nếu y làm vậy vật nhỏ đã sớm đỏ bừng, chính là lúc này cậu đang vô cùng khiếp sợ, quên mất cả xấu hổ: “Hắn thật sự chết rồi sao? Vậy sao thầy thoạt nhìn không có chút kích động nào?”

“Bởi vì lúc ấy đã kích động qua rồi.” Severus bâng quơ nói, hắn cũng không muốn đề cập tới lý do vì sao mình kích động——lúc ấy con cẩu đần kia vì quá mừng rỡ mà gặp ai cũng ôm, lúc ôm tới y cũng đang rất kích động lại còn ôm ngược lại hắn, còn vỗ vỗ lưng con cầu đần kia! Quả thực là vết nhơ a!

Nhớ tới ánh mắt trêu chọc của Dumbledore lúc đó, Severus đen mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.