Chuyện Xưa Trước Khi Ngủ

Chương 103: Hưởng tiền phụ cấp đặc biệt của địa phủ




“Những gì tôi nói với cô, cô đã nhớ rõ rồi chứ?” Lăng Vi nói xong, bưng ly nước lên uống cho thanh cổ họng. Sau khi thấy Ngô Mỹ Mỹ cung kính đi ra ngoài, thế mới hài lòng gật đầu. Xem ra cô Ngô Mỹ Mỹ này cũng là một nhân tài có thể dạy dỗ.

Lúc Ngô Mỹ Mỹ đi vào phòng làm việc của cô thì cực kỳ ra vẻ, thái độ cũng biếng nhác. Nhưng sau khi nghe kế hoạch của cô, cô ta lại thay đổi thái độ. Xem ra, vẫn là thực lực nói lên tất cả.

Đợi đến khi Lăng Vi dặn dò hết các công việc trong tay, mới nhận ra con trai đã đi ra ngoài cả nửa ngày rồi, còn chưa về. Đột nhiên cô cảm thấy có chút bất an, lập tức gọi điện cho Lăng Dịch Sâm.

Lúc này, Lăng Dịch Sâm đang ngồi trong một quán thức uống lạnh ăn kem ngấu nghiến, sau khi biết chú cao to bị bệnh rồi nhập viện, trong lòng cậu cực kỳ lo lắng. Nhưng không được sự cho phép của mami mà chạy đi tìm chú cao to, cậu cũng sợ mami sẽ đau lòng.

Tuy chuyện của người lớn cậu không hiểu, nhưng mami từng nói, cậu đi tìm người mà mami không thích, chính là một kiểu phản bội. Vậy nên đó……

Khi cuộc gọi của Lăng Vi gọi đến, Sở Phong đang ngồi một bên vò đầu bứt tai nghĩ cách làm sao lừa cậu nhóc này đi, mà Lăng Dịch Sâm lại ngồi ăn kem như một quý ông, sau đó hờ hững bắt điện thoại của mẹ cậu.

“Dịch Dịch, con đang ở đâu, sao còn chưa về nữa?” Giọng nói của Lăng Vi ở đầu bên kia vang lên, Sở Phong giật nảy mình.

Anh ta lừa Lăng Dịch Sâm đi nhưng chưa được Lão Đại đồng ý, nếu như Lăng Vi tính chuyện này lên đầu Lão Đại, thì anh ta gặp họa rồi.

Lăng Dịch Sâm liếc Sở Phong một cái, trong lòng nghĩ chú khờ khạo quả nhiên là quá khờ khạo. Mami vừa gọi điện tới, chú ấy còn phối hợp run lên hai cái nữa.

Nuốt miếng kem trong miệng xuống, Lăng Dịch Sâm mới trả lời: “Vi Vi, con đang ăn kem đó ở quán đồ lạnh, nhớ con rồi phải không? Mẹ yên tâm, con sẽ ăn không thừa một chút nào, sẽ không gói về cho mẹ đâu.”

“Đừng nói tầm phào nữa, con đang ở đâu, sao lại đi ăn đồ lạnh rồi, không phải mami không cho con ăn, mà nó không tốt cho răng. Bây giờ con về ngay đi.” Lăng Vi ra lệnh với giọng điệu khó chịu.

Lăng Dịch Sâm lại liếc sang một cái. Thấy chú khờ khạo đang căng thẳng lắc tay với mình, lập tức hiểu ra là có chuyện gì. Trả lời qua loa: “Ặc, mami, con gặp được người quen, đến đây ăn chút đồ, bạn của người đó bị bệnh, muốn cho con đi thăm cùng. Có được không?”

“Không được, con làm gì có người quen ở thành phố Liêu, cẩn thận bị đem đi bán đó, bây giờ nội tạng của trẻ em rất đáng tiền đấy.” Lăng Vi không hề do dự từ chối, người quen gì chứ, cô còn không biết là chuyện gì sao, chắc là người của Viêm Bá Nghị lén lút đến tìm Dịch Dịch rồi.

Ặc, tiêu rồi, mami không đồng ý, Lăng Dịch Sâm lại múc một muỗng kem to, nhét vào trong cái miệng nhỏ, lạnh đến mức răng của cậu cũng run cầm cập, “Ặc, ma…mami, con…con muốn đi. Mami thương con thì phải thả lỏng con chứ.”

“Lăng Dịch Sâm, mẹ cho con thời gian 15 phút, nếu con không về đây, thì tịch thu tất cả đồ ăn vặt, tất cả kho bạc nhỏ đều phải giao nộp, mẹ nói với tất cả các chị xinh đẹp, ai cũng không được để ý đến con, còn có……” Lăng Vi phát huy các ưu thế đặc của cô, trên những phương diện này, thắng tuyệt đối với Lăng Dịch Sâm.

Mặc kệ các kiểu dấu hiệu bằng tay của Sở Phong, đối mặt với lời nói của mami, Lăng Dịch Sâm bị kích thích, thỏa hiệp rồi. Cúp máy xong, cậu nhảy xuống ghế nhìn Sở Phong, xin lỗi: “Chú khờ khạo ơi, thật ngại quá, cháu phải đi về rồi, mami nói……”

Sở Phong thấy gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Dịch Sâm đỏ ửng lên, lập tức cắt ngang lời của cậu, bế cậu lên chạy ra ngoài: “Dịch Dịch, chú sẽ mua cho cháu thật nhiều, thật nhiều đồ ăn vặt, mấy chị y tá trong bệnh viện cũng rất đẹp, hơn nữa, chú cao to của cháu có rất rất nhiều tiền đó.”

“Thật ạ?” Lăng Dịch Sâm ôm cổ của Sở Phong, thật ra trong lòng cũng cực kỳ muốn đi thăm chú cao to, chỉ là muốn tìm cái cớ, đành để Sở Phong dụ dỗ mình đi vậy.

Sở Phong vội gật đầu, đặt Lăng Dịch Sâm vào ghế sau, đóng cửa xe lại, chạy vào ghế lái, khởi động xe, chạy như bay về phía tổng bệnh viện Xích Viêm.

Phải nói rằng thật sự là oan gia ngõ hẹp, Lăng Dịch Sâm thấy chú khờ khạo đụng ngã một người đàn ông lái xe điện ở bên đường, cậu tốt bụng muốn xuống xe đỡ lên, kết quả sau khi người kia vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy chú Sở Phong, vội vàng chuồn đi mất.

“Chú khờ khạo, hắn ta không sao rồi hả?” Lăng Dịch Sâm ngạc nhiên hỏi.

Sở Phong cười, lắc đầu, nói: “Lừa gạt vờ bị xe đụng đấy, không ngờ gặp phải chúng, 5 năm trước chú đã tẩn cho hắn ta một trận no đòn, bây giờ nhìn thấy chú, chắc là bị dọa đến tè ra quần rồi.”

“Ồ ~ Vậy mà cũng có người bị dọa tè ra quần khi nhìn thấy chú khờ khạo nha, thật là dơ quá đi.” Lăng Dịch Sâm cười đến vô tội, nhưng rốt cuộc vẫn làm Sở Phong cảm thấy thằng nhóc này không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài.

Gặp phải Từ Văn Mậu chỉ là ngoài ý muốn, Sở Phong không hề có ý định nói với Lăng Dịch Sâm, đó là con trai của mẹ kế của mami cậu, anh ta cũng không có dự định để ý đến thằng nhãi kia nữa. Chỉ là cái thứ không bằng cả con chấu chấu thôi, không cần anh ta phải ra tay.

Mỗi ngày Từ Văn Mậu đều đến diễn tuồng vờ bị xe đụng để lừa gạt, hắn ta biết xe nào là xe sang, thì cố ý đi về phía xe đó, đến gần phía trước, hắn ta liền cố ý té ngã. Dù sao không cho tiền thì hắn cứ quậy, thường thì chủ những chiếc xe sang đó cũng không để ý mấy đồng bạc kia, hắn cũng nhắm chuẩn điều đó mới không kiêng nể gì cả.

Chỉ là không ngờ, hôm nay lại đụng phải người của bang Xích Viêm.

Nhớ đến trận đòn ác liệt của 5 năm trước, thì Từ Văn Mậu tức đến cả hàm răn đều ngứa ngáy. Nhưng vậy thì biết làm sao chứ? Người của bang Xích Viêm, hắn ta trêu không nổi. Vốn nghĩ rằng Lăng Vi về rồi, báo chút tin cho Tống Thu Minh và bang Đầu Ưng, sau khi được bọn họ tin tưởng thì đi theo bọn họ gầy dựng thiên hạ, ai biết được, lão già chết không đi Tống Thu Minh kia vừa nói cho hắn biết Lăng Vi đang trong tay của lão, sau đó thì đã bị tiêu diệt hết.

Chỉ có chút đáng tiếc là vẫn còn giữ lại cái mạng của lão già mãi không chết đó. Đừng xem bây giờ hắn ta đang nghe lời của Tống Thu Minh, nhưng trong lòng cũng hận lão ta ghê gớm.

Sau khi xe chạy đến bệnh viện, Mộ Bạch đã đợi ở ngoài cửa rồi. Trông thấy Sở Phong thật sự đưa Lăng Dịch Sâm về đây, anh ta cũng vô cùng vui mừng. Lúc này Lão Đại đang khổ sở, con trai đến thăm anh thì nhất định sẽ làm cho anh vui vẻ. Nghĩ đến đây, anh ta đi lên một bước, giơ tay muốn ôm Lăng Dịch Sâm.

“Tiểu thiếu gia, đến thăm daddy của cậu hả?” Đây là máu mủ ruột thịt của Lão Đại bọn họ, anh ta vẫn luôn cảm thấy mỗi lần gặp cậu nhóc này đều có cảm giác rất đặc biệt, thì ra thật sự là máu mủ của Lão Đại.

“Cái chú kì lạ này, chú gọi sai người rồi, cháu là Dịch Dịch, Lăng Dịch Sâm, đừng kêu lung tung, cẩn thận làm mẹ con không vui, mẹ mà không vui, thì con cũng không vui. Con mà không vui, thì mọi người đều không vui đó. Chú hiểu không?” Lăng Dịch Sâm vác cái ba lô bự của mình, quay đầu nhìn Sở Phong một cái, anh ta đang xách các thứ đồ ăn vặt, đi qua đó.

Mà Viêm Bá Nghị nằm trên giường, thấy Lăng Dịch Sâm đẩy cửa đi vào vẫn có chút không dám tin, anh xoa xoa mắt, phát hiện cậu nhóc đã đi đến trước mặt anh, lúc này mới mỉm cười, giơ tay ra, vuốt ve mày, mắt của Lăng Dịch Sâm.

“Dịch Dịch, sao cháu lại đến đây?” Trong lòng Viêm Bá Nghị thoáng kích động, anh không ngờ Vi Vi lại có thể cho Dịch Dịch đến thăm mình.

Lăng Dịch Sâm biết ngay chú cao to nghĩ lệch đi rồi, cũng không lên tiếng nhắc nhở. Chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, ân cần hỏi han.

Nhìn bức tranh ấm áp trong phòng, nụ cười trên mặt Mộ Bạch càng ngày càng sâu, anh kéo vạt áo của Sở Phong, ý bảo anh ta đi theo anh ra ngoài.

Hai người vừa đi ra khỏi cửa, Sở Phong liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan với bang Đầu Ưng à? Tại sao không liên lạc với tôi?” Nói tới chuyện này, Sở Phong liền tức đầy một bụng, bực bội, nhưng lại không có chỗ để nói ra.

“Lão Đại lo vết thương của cậu bị nứt, với lại…… Chúng tôi cũng không nghĩ tới người của bang Đầu Ưng có thể đến đó, lúc khai chiến, không biết từ đâu xong ra một đám người, sau khi đánh cho bọn bang Đầu Ưng nằm bò ra rồi đi mất. Lão Đại nghi ngờ, là kẻ tình địch kia.” Mộ Bạch kể hết những chuyện mình biết. Bây giờ chuyện quan trọng nhất trong lòng anh ta, chính là Lăng Dịch Sâm có thể nhận lại tổ tông.

Lão Đại đã qua thời danh tiếng vang dội rồi, kể từ 5 năm trước cũng đã không hề chạm qua phụ nữ nữa, thân là anh em tốt của anh, sao anh ta có thể không sốt ruột được chứ. Bây giờ không dễ dàng gì người phụ nữ Lão Đại yêu nhất đã có đứa con trai của Lão Đại, chỉ cần cả nhà đoàn tụ với nhau, chẳng phải là điều tốt nhất sao?

Thật không hiểu sao Lăng Vi lại không đồng ý nữa?

“Sở Phong, cậu gọi điện thoại cho cô Lăng, nói tiểu thiếu gia đã về tổng bộ Xích Viêm của chúng ta rồi, muốn con trai trở về, thì qua đây một chuyến đi.” Mộ Bạch nói.

Sở Phong lập tức cắt ngang: “Đâu phải cậu không biết tính tình của Lão Đại, chuyện mà anh ấy không đồng ý, chúng ta vẫn nên bớt làm đi, tôi đưa Dịch Dịch về đây đã không dễ dàng gì rồi. Tôi còn đang lo cô Lăng đó đến tìm tôi gây chuyện phiền phức đây.” Người phụ nữ đó, cũng không phải đèn cạn dầu đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.