Chuyện Xưa Đế Kinh

Chương 46: Đêm...




Nếu như đối mặt quang mang chính đại, đối phương thi triển các loại thân pháp và vũ kỹ, lấy thực lực tầng thứ tư, rất khó nói tầng thứ năm như hắn có thể đánh thắng hay không.

Bất quá thấy ba tầng công pháp Triều Tịch Quyết cuối cùng không ở chỗ này, La Dật đối với vũ kỹ bí điển tầng thứ nhất đã mất đi một phần chờ mong. Chỉ sợ lấy được vũ kỹ bí điển ở nơi này cũng không đến nơi nào. Mà chọn không tốt, công pháp đích đến tiếp sau của những vũ kỹ này rất có thể không đồng đều toàn bộ…

Bất quá, mặc kệ nói như thế nào đi nữa, hiện tại một môn vũ kỹ bất kỳ đối với hắn mà nói cũng rất quan trọng.

“Thời gian còn không ít, ta hiện tại cần một bộ thân pháp, một bộ đao pháp hoặc kiếm pháp, cùng với một bộ thối pháp, quyền pháp hoặc chưởng pháp… Đối với tương lai gần, như thế hẳn là được rồi.”

Từ lúc La Thiên Phách nói chính mình có tổng cộng hai canh giờ để lựa chọn, trong lòng La Dật đã có tính toán cẩn thận.

Sau khi tiến vào Tu Võ Nội Điện liền rất nhanh tới Vân Khê Đảo lịch lãm… Tuy Băng Vân đã nói với hắn, ưng thứu thú hoặc yêu thú trên Vân Khê Đảo đại bộ phận chỉ là Hậu Thiên cấp sáu, so với hắn còn thấp hơn một cấp, nhưng hắn cũng không dám sơ ý.

Thân pháp, có thể khiến cho hắn trong chiến đấu càng thêm linh hoạt, vô luận là tấn công hay tránh né, thậm chí là chạy trốn cũng có chỗ dựa.

Phương diện vũ khí, đao pháp hoặc là kiếm pháp, tự nhiên là dùng dể giết yêu thú, có vũ khí dù sao lực công kích mạnh hơn nhiều so với không có vũ khí, hơn nữa dùng vũ khí giết yêu thú sẽ dùng ít sức hơn, nếu gặp phải trường hợp chiến đấu kịch liệt, mỗi một phân thể lực đều phi thường quan trọng. Những thứ này trong các bộ tiểu thuyết huyền huyễn hắn từng xem qua, không chỉ một lần đề cập, La Dật tự nhiên phải đắn đo cẩn thận.

Về phần nói các loại thối pháp, chưởng pháp… Đương nhiên là để đề phòng vạn nhất, La Dật cũng không muốn trong tình huống đột nhiên vũ khí của chính mình bị bẻ gẫy hoặc mất tích, lại phải đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, chính mình liền biết thành một lão hổ không răng…

Trên thực tế, từ trong nội tâm của La Dật mà nói, hắn càng có xu hướng về các loại vũ kỹ lấy thân thể của chính mình làm vũ khí như thối pháp, quyền pháp… Tựa hồ chỉ có như vậy mới tạo thành cảm giác yên tâm, điều này đại khái là căn bệnh chung của kẻ bị xuyên qua… Chỉ có bản thân mới tin tưởng được.

Nghĩ đến lúc đầu tế tổ, uy lực lăng không nhất trảm của La Thiên Phách, La Dật cũng rất có tự tin, khi luyện tới mức cao thâm, vũ khi không nhất thiết chiếm nhiều ưu thế hơn dùng chính cơ thể bản thân…

Bất quá đấy là nói tu vi bản thân tới cấp độ cực kỳ cao thâm, còn hiện tại tốt nhất nên thành thật chọn lựa vũ kỹ…

Trong tầng thứ nhất cất dấu đại bộ phận đều là tâm đắc vũ kỹ của các tiền bối đi trước, chỉ có một bộ phận nhỏ là vũ kỹ.

“Ba Quang Đao Pháp, Liên Y Chi Kiếm, Thanh Vân Kiếm Pháp…”

La Dật lần lượt lật xem qua từng quyển.

“Lưu Vũ Không Linh? Oh, thứ này thực ra có vài phần ý tứ…”

Ánh mắt La Dật đảo qua, rất có hứng thú đưa tay rút lấy bí tịch từ trên giá sách.

Những bí tịch này La Dật không biết mạnh yếu ra sao, tiêu chuẩn lựa chọn duy nhất sợ là cái tên của nó có gây nên hưng thú cho hắn hay không.

Bìa màu lam nhạt, nhìn qua có vẻ rất cổ phác, cũng cực mỏng, nhìn bên ngoài ước chừng trên dưới mười trang mà thôi.

La Dật hiếu kỳ lật mở xem.

"Thượng thiện nhược thủy, thủy dưỡng vạn vật mà không tranh. Nhưng, giọt nước, có thể xuyên đá…”

"Ta quan sát “Vũ” mười năm, cảm ngộ về linh tính của thủy, cũng có chút sở ngộ, ghi chép lại, lưu thủy Lưu Vũ Không Linh thiên."

"Lưu Vũ Không Linh lấy hình ý của thủy, thiên biến vạn hóa, thân pháp vũ kỹ, tất cả đều bao hàm trong đó..."

La Dật mở từng tờ từng tờ đọc qua.

“Lưu Vũ Không Linh tổng công có ba tầng, theo như người này kể lại, nếu như cả ba tầng điều có lĩnh ngộ, như vậy đã chạm vào một tia chân nghĩa của “thủy cực”… Cũng không biết có thực sự lợi hại như vây…”

Chân nghĩa thủy cực, tới thế giới này trong thời gian dài như vậy, La Dật coi như đã biết được một ít tri thức phổ biến. Cái gọi là chân nghĩa thủy cực, chính là một trong những lực lượng chung cực nhất của thế giới. Ngũ hành, tất cả đều tự có chân nghĩa riêng. Bất quá, điều này chỉ là nghe đồn mà thôi, đến nay chưa có hai lĩnh ngộ được chân nghĩa ngũ hành, cũng không biết thực sự có chuyện này hay không…

“Kỳ quái, lẽ ra võ học bực này phải xếp vào hàng thượng thừa mới đúng? Sao có thể để trong tầng một Thánh Võ Đường này?”

La Dật lắc đầu, có chút kỳ quái, tiện tay lật mở vài trang, lập tức bất đắc dĩ.

“Quả nhiên, chỉ có tầng thứ nhất…”

Lắc đầu, La Dật chăm chú đọc toàn bộ.

Sau nửa canh giờ, La Dật nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt lộ vài phần hiểu ra.

“Nguyên lai Lưu Vũ Không Linh cũng không phải là vũ kỹ nào đó, bên trong giảng giải đều là “ý cảnh”… Nhưng ý cảnh là thứ gì đó vô cùng cao thâm, khó nắm bắt, chỉ có thể lĩnh hội, không thể nào dùng lời lẽ truyền lại… Thảo nào khẩu khí lại lớn như vậy, cũng để bản bí tịch này trong tầng thứ nhất. Không ngoài nguyên nhân thứ này không phải là vũ kỹ, mà là ý cảnh a…”

La Dật khép lại quyển sách, tiện tay để bí tịch trở lại…

Hắn hiện tại ngay cả vũ kỹ còn chưa tiếp xúc, ý cảnh gì đó đối với hắn mà nói thực sự còn quá sớm…

“Bất quá, nghe người này giảng giải, nếu như ý cảnh thành công, lúc tu hành vũ kỹ có thể làm ít công to. Nội dung trong đó ta đã ghi nhớ hơn phần nửa, sau này nghiên cứu nhiều hơn, như vậy hẳn là có tác dụng đối với việc tu hành vũ kỹ, đề cao tốc độ không ít mới phải.”

La Dật vừa đi vừa nghĩ, ánh mắt vẫn nhu cũ nhìn quét qua giá sách màu lam trước mặt.

Thời gian hai canh giờ, rất nhanh, thoáng cái đã trôi qua…

- Đã đến giờ, tất cả mọi người ra ngoài đi.

Thanh âm đạm mạc của La Thiên Phách quanh quẩn trong Thánh Võ Đường, phá vỡ không khí tĩnh lặng ban đầu.

Tất cả các thiếu niên đã ghi chép hoàn tất, nắm chặt thời gian ghi nhớ những bí điển vũ kỹ khác, nhưng theo thanh âm La Thiên Phách hạ xuống, những thiếu niên này cũng phải mang theo biểu tình tiếc nuối và không muốn, cầm bí điển thả trở lại chỗ cũ, bước ra khỏi cảnh cửa lớn.

- Vừa vặn!

La Dật thật sâu thở ra một hơi, buông bút xuống, thu hồi lại bản bí tịch chính mình vừa mới sao chép, để vào trong lòng, lúc này mới bước ra khỏi cánh cửa lớn.

Không bao lâu, mười bảy thiếu niên, một người không thiếu đều ra khỏi cửa lớn Thánh Võ Đường. La Thiên Phách liếc mắt nhìn thoáng qua, lúc này mới gật đầu.

Tiếng động kèn kẹt nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa lớn Thánh Võ Đường vừa mới rộng mở liền bắt đầu khép kín lại. Khiến cho các thiếu niên xung quanh đều kinh ngạc không thôi. Cũng không thấy người nào xuất hiện, vì sao cánh cửa lớn lại tự mình khép kín?

La Thiên Phách cũng khom người hướng về phía sâu trong Thánh Võ Đường, lúc này mới nói:

- Đi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.