Chuyện Xưa Của Cá Và Nước

Chương 66-67




Editor: White Silk-Hazye

Khi Triển Thất và Văn Nhân Mạc đến sòng bạc thì bên trong đã có một nhóm người vây quanh rồi.

"Vị nhân gia này lần này anh cược lớn hay là cược nhỏ thế."

"Đúng vậy, người này đúng là thần tài nha, đời này tôi chưa từng thắng được nhiều tiền như vậy."

"Tôi cũng vậy nha, từ nay về sau ngài đến chỗ nào đánh bạc, các anh em đều sẽ đi theo ngài."

"Chủ tử, người đứng ở giữa đang bị nhiều người vây quanh kia chính là người mà thuộc hạ vừa mới bẩm báo cho ngài đó. Cả đêm anh ta đã thắng hơn mười mấy vạn bạc rồi, hơn nữa anh ta chỉ đặt cược lớn nhỏ, những người xung quanh đi theo anh ta cũng đặt cược theo, hôm nay tỉ lệ đặt cược của bọn họ đã lên đến một trăm vạn bạc rồi."

Triển Thất vừa nghe được lập tức biết người này đến đây là để dò xét, chẳng qua sòng bạc mở cửa để làm ăn buôn bán, không có lý do gì để mà đuổi khách đi, cho nên hôm nay muốn lấy lại số tiền này rõ ràng là phải chạm mặt nhau trên bàn đánh bạc rồi.

"Vận khí của Lôi môn chủ vẫn tốt như trước."

Văn Nhân Mạc vừa nói, mọi người xung quanh liền bị khí thế của anh áp bức mà tự động tản ra tạo thành một con đường, sau khi bọn họ làm lộ ra bộ dạng của người bị vây ở giữa kia.

Trên nửa gương mặt của người này có mang một cái mặt nạ, chẳng qua chỉ từ nửa gương mặt phía dưới thì có thể nhìn ra bộ dạng của anh ta cực kỳ tuấn mỹ.

"Người này chính là Môn chủ của Bạch Hổ môn-một trong bốn bang phái lớn sao? Đáng lẽ bây giờ anh ta đang bị Thanh Long bang đuổi giết mới đúng, làm sao có thể ngồi ở đây đánh bạc chứ? Hơn nữa, việc này rõ ràng là vì muốn ép Văn Nhân Mạc ra mặt, cuối cùng là có mục đích gì đây?" Khi Triển Thất nhìn thấy Lôi Liệt môn chủ của Bạch Hổ môn thì trong lòng hiện ra một đống câu hỏi lớn, chẳng là binh đến tướng chắn thôi, trước tiên để xem mục đích của anh ta là cái gì?

"Nga, trùng hợp như vậy Văn Nhân bang chủ cũng ở đây sao, hôm nay vận khí của Lôi mỗ vậy mà vô cùng tốt nha, nếu không thì chúng ta đánh cược hai ván đi."

"Đúng lúc, hôm nay tôi cảm thấy vận khí của tôi cũng vô cùng tốt, trước để cho tôi và Lôi môn chủ đánh cược vài ván đi."

Anh ta có thể gian lận ở giữa sòng bạc lớn như vậy mà vẫn luôn thắng chứ không có thua, thì nhất định là một cao thủ hàng đầu, điều này làm cho Triển Thất cảm thấy hưng phấn, sau đó cản Văn Nhân Mạc lại, quyết định phải đi gặp anh ta.

"Thứ lỗi cho Lôi mỗ trí nhớ kém, vị này là?"

"Triển Thất."

Triển Thất trực tiếp đơn giản nói ra tên mình, bây giờ cô chỉ chờ mong được chơi mấy ván thật tốt.

"Như vậy trước hết để cho tôi nhìn thấy Triển huynh đệ, không biết chúng ta đánh cược kiểu nào đây?"

"Cứ đổ lớn nhỏ đi, cái này đơn giản, chúng ta cược ba ván, xem ai thắng nhiều hơn."

"Được, nếu như tôi thắng, tôi muốn cậu và Bang chủ của các người trả lời tôi ba câu hỏi, hơn nữa làm người hầu cho tôi một tháng, nếu như tôi thua thì toàn bộ số tiền tối hôm nay tôi thắng đều trả lại cho cậu, hơn nữa cộng thêm 50 vạn bạc, thế nào."

"Được, ván đầu tiên, đổ lớn hay đổ nhỏ."

"Ván đầu tiên đổ đại trước."

Lôi Liệt nhìn thấy Văn Nhân Mạc để cho Triển Thất đi ra ứng chiến thì chắc chắn là có thực lực, cho nên lập tức trở nên hết sức chăm chú. Cả.đời này của anh ta đã đánh bao nhiêu lần khắp thiên hạ không có đối thủ, tung hoành ngang dọ ở sòng bạc bao nhiêu năm, nhưng lại thua một lần, cả đời cũng sẽ thua một lần như thế, ba năm trước thua dưới tay của Văn Nhân Mạc.

Lúc đó cũng là ở đây tại sòng bạc này, anh và trước kia giống nhau đều đến đây để đánh bạc, thắng rất nhiều thì chắc chắn sẽ bị nhà cái nghi ngờ, cuối cùng ông chủ ra mặt muốn đánh cược với anh ba ván. Ông chủ này chính là Văn Nhân Mạc, hơn nữa lần đó cũng là lần đầu tiên trong đời mà anh thua. Lần này trở về, anh ngoài có một số vấn đề muốn hỏi Văn Nhân Mạc ra, cũng muốn đem khu đất lúc đó lấy về.

Nếu Văn Nhân Mạc không phải cảm thấy Triển Thất có nắm chắc phần thắng mới có thể để cho cô chơi đùa, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi. Nhưng lúc Lôi Liệt nói là để cho cô đi làm người hầu một tháng thì anh nghĩ muốn mở miệng từ chối, chẳng qua Triển Thất nếu đã đám nhận lời thì nhất định là có chắc chắn. Xem ra lần này Lôi Liệt phải thua lần nữa rồi.

Bởi vì Lôi Liệt có chuyện muốn hỏi Văn Nhân Mạc, cho nên ba người bọn họ liền cùng đi đến căn phòng bí mật để tiến hành đấu ba ván. Mặc dù người ở bên ngoài rất muốn xem cũng không có cách nào, vừa đúng tối nay thắng được nhiều tiền như vậy, buổi tối có thể ra ngoài ăn một chầu, tìm người đẹp rồi.

Khi Triển Thất và Lôi Liệt bắt đầu lắc xúc xắc hai bên đều trịnh trọng đứng lên, người trong nghề vừa ra tay cũng biết đối phương làm gì, ngay lúc này gặp phải đối thủ rồi.

"Để cho công bằng, chúng ta mở cùng lúc đi."

Sau khi hai người cầm xúc xắc để xuống thì Lôi Liệt đề nghị nói, như vậy có thể đề phòng gian lận.

"Ba con sáu."

"Tôi cũng ba con sáu."

Hai người bọn họ đều là cao thủ, cho nên ván đầu tiên hòa nhau.

"Ván trên hòa, lúc này phải cược cái gì."

"Vẫn như cũ đổ lớn."

Sau khi xác định thích đánh lớn nhỏ xong tiếp tục lắc xúc xắc, mà khi mở ra kết quả vẫn là hòa, hai người đều là ba con sáu.

"Không nghĩ tới kĩ thuật đổ của Triển huynh đệ cũng hơn người như thế, lần này chúng ta liền cược nhỏ thế nào."

Đã lâu không có ai có thể đấu ngang tay với cô rồi, cho nên Triển Thất cũng trở nên hưng phấn. Đúng ra là lắc ra ba con sáu này không tính là việc khó khăn gì, nhưng kỹ thuật đổ của hai cao thủ còn là gặp phải hai cao thủ chơi bẩn thì hai bên đều âm thầm phân cao thấp. Liền hai ván mới vừa nãy mà nói, bọn họ ở phía dưới đã đấu tay vài lần rồi, nhưng cũng không có đi phá số điểm của đối phương.

Âm thanh rào rào của xúc xắc lại vang lên thì trên đầu của Lôi Liệt và Triển Thất đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hai ván trước đều là hòa, cho nên một ván này vô cùng quan trọng.

"Lần này hai người chúng ta ai mở trước."

"Anh là khách, cho nên anh mở trước đi."

"Cậu không hối hận chứ?"

Lôi Liệt không nghĩ tới Triển Thất sẽ để anh mở trước, chỉ có điều ở trong đó có bao nhiêu anh là người rõ ràng nhất, xem ra lần này nhất định thắng rồi. Thấy Triển Thất như vậy mày của Văn Nhân Mạc cũng nhíu lại, anh vừa mới cẩn thận nghe qua âm thanh va chạm của hai người, chẳng qua ở bên trong xúc xắc của Lôi Liệt sẽ mở ra là bao nhiêu anh là người rõ ràng nhất, trong lòng len lén vì Triển Thất đổ một loạt mồ hôi liên tục. Chỉ là của Triển Thất anh lại không có nghe ra, điểm này làm cho anh vô cùng kinh ngạc.

Lôi Liệt đúng là có chuyện muốn cầu xin Văn Nhân Mạc, cho nên không nói hai lời trực tiếp mở nắp ra, bên trong lại có thể xuất hiện chỉ có một điểm. Bây giờ ba cái xúc xắc này rơi ở cùng một chỗ, mặt trên cùng chỉ thấy một điểm.

"Ha ha, xem ra hôm nay vận khí của Lôi mỗ vẫn là so với Triển huynh đệ có hơn một chút, tôi chỉ có một điểm, xem ra trận đấu này là tôi thắng rồi."

Lúc đầu anh chính là vì vậy mà thua dưới tay của Văn Nhân Mạc, lúc đó ở một ván cuối cùng với Văn Nhân Mạc cũng là so lớn nhỏ với anh ta. Anh lắc ra ba con một, nhưng số điểm Văn Nhân Mạc chỉ có hai điểm, bở vì hai cái xúc xắc trong đó là rơi cùng một chỗ. Sai khi anh quay về Thượng Hải khổ luyện kỹ thuật này, cuối cùng cũng thành công rồi, chẳng những có thể để hai cái xúc xắc rơi cùng một chỗ, mà đã đạt đến ba cái rồi.

Nhìn thấy Lôi Liệt đang đắc ý Triển Thất chậm rãi nói ra:

"Có lẽ tối nay để cho Lôi môn chủ thất vọng rồi."

Sau đó chậm rãi mở nắp trong tay ra, tình hình bên trong lập tức hiện ra rõ ràng ở trước mặt của Lôi Liệt và Văn Nhân Mạc.

"Triển huynh đệ, đây là?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.