Chuyện Xảy Ra Ở London

Chương 31




"Sophie, Sophie ——" Ngô Duẫn Kỳ hô to trong điện thoại, Sophie đã cúp điện thoại, anh gọi lại thì đã tắt máy. Ngô Duẫn Kỳ nện di động xuống đất nhất thời nát bấy.

"Triệu tập mọi người, tìm hành tung của Sophie." Ngô Duẫn Kỳ đã có chút rối loạn, anh biết Sophie nhất định nói được làm được, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy tay chân luống cuống.

. . . . . . . . . . . . . . .

Sophie cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy, ném di động như ném đồ bỏ đi rồi xoay người đi đến chỗ Nam Cung Thiến.

"Sophie, tại sao cô phải làm như vậy?" Nam Cung Thiến nhìn chằm chằm Sophie đang đi về phía mình, nơi này là tầng cao nhất của tòa nhà công ty Ngô Duẫn Kỳ, bây giờ bọn họ đang đứng ở tầng cao nhất, đứng ở chỗ này có thể thu hết nửa thành phố vào mắt.

Sophie cười một tiếng: "Cô không biến mất, Ngô Duẫn Kỳ sẽ vĩnh viễn không chết tâm. Chỉ cần anh ta chết tâm với cô, tôi tự sẽ có biện pháp làm anh ta trở lại bên cạnh tôi một lần nữa."

Sophie đứng trước mặt Nam Cung Thiến, lấy tay nâng cằm cô lên, tay chân Nam Cung Thiến đang bị trói chặt, ngồi trên một thùng giấy, ngửa đầu nhìn Sophie. Trong ánh mắt của Sophie tràn đầy lạnh lùng và căm hận, giống như Ngô Duẫn Kỳ ban đầu, Nam Cung Thiến nhìn cô khẽ mỉm cười: "Anh ấy biết rõ chân tướng của cô!"

Sophie ngẩn người hất Nam Cung Thiến ra, lui về phía sau hai bước đôi tay ôm ngực nhìn cô: "Cô sẽ phải lập tức chết rồi, có di ngôn gì không?"

Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Không có di ngôn gì, ngược lại có một chuyện tiếc nuối."

Nhìn nụ cười Nam Cung Thiến nhẹ nhõm, Sophie nhíu mày: "Chẳng lẽ cô không sợ sao? Cô sẽ phải lập tức biến mất trên thế giới này, cũng không nhìn thấy người cô nghĩ đến."

"Nói thật, tôi không muốn chết. Tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, nhưng không có cách nào, cô giết tôi, mà tôi không có năng lực phản kháng."

"Xem ra tôi và cô cũng quen biết đôi chút, tôi đồng ý giúp cô hoàn thành một nguyện vọng, nói đi, là cái gì." Sophie như cũ mặt lạnh lùng nhìn cô.

Nam Cung Thiến cười, nụ cười rất ôn hòa, một chút cũng không có ý tứ căm hận Sophie, hơn nữa dáng vẻ không chút nào sợ hãi, cô suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn Sophie: "Cô thật có thể đồng ý với tôi?"

"Chỉ cần tôi có thể làm được."

Nam Cung Thiến gật đầu một cái: "Tôi muốn cùng Ngô Duẫn Kỳ cùng nhau nhìn mặt trời mọc ở chỗ này."

Vừa dứt lời, giữa Sophie bước nhanh đến phía trước, tát một cái tát vào mặt Nam Cung Thiến, Nam Cung Thiến cau mày, khóe miệng đau rát, lúc quay đầu lại, cô dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng của mình, mặn mặn.

"Cô bảo tôi nói, làm gì đánh tôi!" Nam Cung Thiến nhất thời nhíu mày, nhìn cô ta.

Sophie tức giận nhìn Nam Cung Thiến, đôi tay nắm chặt, nhìn bộ dạng Sophie, Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Ngô Duẫn Kỳ yêu tôi đúng không? Cô nhất định đã nếm thử qua, nhưng thất bại, nếu không cô sẽ không phải có ý nghĩ giết chết tôi rồi. Tôi biết rõ kết quả này là được rồi, bây giờ cô có thể động thủ."

Bốp —— lại một bạt tay lên mặt Nam Cung Thiến.

Nam Cung Thiến đau đến độ có chút nói không ra lời, nhưng lúc này cô nhìn ánh mắt Sophie đã hàm chứa địch ý tuyệt đối.

"Nam Cung Thiến, cô đừng hài lòng, tôi cho cô biết, chỉ cần cô chết, tôi nhất định có biện pháp khiến Ngô Duẫn Kỳ yêu tôi. Dù anh ấy không yêu tôi, cô cũng sẽ không chiếm được anh ấy." Sophie cười lạnh nhìn cô.

Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên Sophie nghe được tiếng bước chân dồn dập, đợi lúc cô quay đầu nhìn lại thì thấy Ngô Duẫn Kỳ mang người xuất hiện trước mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.