Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 7: Dị dung tiềm phục




"Công tử, ngươi nói như vậy, thích hợp sao?"

Thấy vẻ mặt Tiêu Dung Diệp tươi cười hớn hở, Lệ Ảnh Yên đi lên, hận không thể xé nát khuôn mặt đó, đỡ phải ở trước mắt mình lúc ẩn lúc hiện, sáng chói làm đau trứng của mình!

"Bản công tử không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp? Chẳng lẽ bồ tát sống có ý tưởng gì sao?"

"Ngươi có thể đừng mở miệng là gọi ta một tiếng bồ tát sống không, thật sợ ôi chao, ai, ôi!"

"Vậy gọi ngươi là gì? Ba ba Cẩu Đản sao?"

Dưới khẩu âm nhàn nhạt, toàn là khiêu khích Lệ Ảnh Yên.

"Mẹ nó, tấm lòng ta lương thiện? Mẹ nó, gọi ta là nữ vương!" Không chút suy nghĩ, Lệ Ảnh Yên lỡ lời, không chút do dự nói ra giới tính thật của mình!

"Nữ vương?" Sau khi nghe vậy, Tiêu Dung Diệp nhíu đôi mắt sắc bén lại.

"Cẩu Đản, ngươi không sao chứ? Không phát sốt đến cả giới tính của mình cũng nhầm đi?"

Đầu "ong" một tiếng, Lệ Ảnh Yên đột nhiên thanh tỉnh, chuyện vừa mới phát sinh giống như một tiếng sấm rền nổ tung trong đầu nàng!

Bản thân vừa nói gì đó? Bại lộ thân phận sao? Ông trời ơi, đừng mà!

"Sao, ta phát sốt hay không ngươi quản cái mông ấy? Lão tử chính là người âm dương, lão tử chính là thân thể nam nhân nhưng lòng là của nữ nhân, không được à?"

Thấy sắc mặt sắc bén của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp không hiểu, tâm tình rất tốt!

"Được, được, được, nhất định được, lão đại nói chuyện, không được cũng phải được!"

Bộ dáng ăn nói khép nép của Tiêu Dung Diệp giống như tư thế của tên tay sai, khiến Lệ Ảnh Yên nhìn đến tâm hoa nộ phóng!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp treo một nụ cười to cực kỳ khoa trương.

"A, tiểu tùy tùng, thực ngoan! Đến đến đến, chủ nhân mua bánh nướng cho ngươi ăn!"

Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền lấy một đồng tiền đặt ở trong túi nơi tay áo ra.

Nhìn đồng tiền trơ trọi này, Tiêu Dung Diệp có một loại cảm giác tôn nghiêm bị sỉ nhục!

"Mẹ nó, cho ngươi một tia sáng mặt trời rực rỡ? Thật đúng coi ta như gã sai vặt của ngươi rồi hả ? Mẹ nó, con ba ba! Chịu chết đi!"

- - phân cách tuyến - -

"Giá!" Tiêu Dung Diệp cưỡi ngựa chạy chậm, bàn tay to kéo một sợi dây thừng, mặt mày hớn hở! Sở dĩ mặt mày hớn hở là vì một chỗ khác của dây thừng đang cột một người, mà người này đúng là Lệ Ảnh Yên, so sánh tương đối hai tay nàng bị trói, giống như con chó chạy theo một con ngựa. Khoa trương hơn chính là, trên cổ nàng cột một sợi dây nhỏ có treo một đồng tiền!

Giờ dần vừa qua, mọi người còn đang ngủ say trong mộng đẹp, mà trên dưới Thần vương phủ sớm đã trở thành hỗn loạn! Bởi vì chủ tử bọn họ - - Thần vương Tiêu Dung Diệp, con thứ tư của bệ hạ An Nam quốc trắng đêm chưa về!

Ngày mới hơi hừng sáng, nơi xa hiện ra ánh sáng mặt trời tà dương lạnh lùng, hơi thở hơi lạnh đập vào mặt, khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng co rúm lại!

"Dừng!" một tiếng, Tiêu Dung Diệp nắm chặt dây cương! Chỉ nghe con ngựa ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, vững vàng dừng ở trước cửa lớn Thần vương phủ!

Ngựa vừa dừng lại, liền lấy A Quân cầm đầu và mấy gã sai vặt bước nhanh tiến lên.

"Vương gia, cuối cùng người đã trở lại, ngài trắng đêm không về, thực dọa hỏng nô tài rồi!"

"Có cái gì mà lo lắng, bổn vương cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi!" Giọng nói nhàn nhạt như sóng nước không xao động, lại mang theo một loại trong veo mà lạnh lùng như tuyết châu!

Gò má tuấn dật hơi nghiêng, vào lúc lơ đãng, đúng lúc thấy một tiểu gia hỏa cuồng vọng nào đấy đang dùng ánh mắt ác độc nhìn mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.