Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 27: Tửu trung hạ độc (1)




Thực ra hơn mười năm trước đây, người được bàn tán tới tấp trên đời này tuyệt đối không phải Lăng Đô Vương Tư Mã Tấn mà là Dự Chương Vương Tư Mã Huyền.

Là cháu ruột của tiên đế, anh con bác con chú của Tư Mã Tấn, Tư Mã Huyền từ nhỏ đã thông minh hiếu học, rất được tiên đế sủng ái. Thời thiếu niên, Tư Mã Huyền lại phong tư hơn người, khiêm tốn lễ phép, mỗi lần xuất hành đều dẫn đến vô số người qua đường vây xem, trái cây tung đầy xe, không sao kể xiết.

Cho nên năm đó tiên đế lâm chung truyền ngôi cho Tư Mã Huyền, các thế gia tới tấp ủng hộ cũng không có gì lạ.

Bạch Đàn đương nhiên biết năm đó Tư Mã Huyền đã kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng nhiều năm không gặp, trong lòng lại chia Tư Mã Huyền thời Dự Chương Vương và Tư Mã Huyền sau khi làm hoàng đế thành hai người khác nhau.

Nàng xem bệ hạ như người lạ, hi vọng hắn ổn định triều chính, hậu cung hài hòa, lại coi Dự Chương Vương là cố nhân, trong đầu đến giờ vẫn lưu lại hình ảnh nho nhã thanh tao, miệng lưỡi lưu loát của hắn năm đó khi hùng biện với những người khác.

Cảm giác này cũng rất kì dị.

"Ân sư biết bệ hạ?"

Bạch Đàn bị câu hỏi của Tư Mã Tấn kéo ra khỏi hồi ức, xoa xoa ngón tay tê cóng: "Lúc còn trẻ vi sư thích kết bạn rộng rãi, biết một hai con cháu thế gia, phiên vương quý trụ cũng khô

ng có gì lạ".

Nói xong nàng vùi đầu bước đi.

Dáng vẻ này rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, Tư Mã Tấn lại không khỏi thoáng nhìn về phía Tư Mã Huyền vừa rời khỏi.

Bạch Đàn bước chân vội vã, nhanh chóng bước lên bậc thềm, đột nhiên có người kéo một cái, nàng quay lại thấy ngay đôi mắt hoa đào của em trai mình.

"A Tỷ, chị lại đến à? Chị chị chị không sao chứ?" Bạch Đống cầm cánh tay Bạch Đàn lắc không ngừng.

Bạch Đàn choáng hết cả mặt, hỏi ngược lại một câu: "Sao em lại ở đây?"

"Bệ hạ ân chuẩn quan chức nhất phẩm có thể mang con cái vào cung dự tiệc". Hai mắt Bạch Đống sáng ngời: "Chẳng lẽ phụ thân đã gọi chị tới?"

Bạch Đàn gạt tay em trai ra: "Chị là ân sư của Lăng Đô Vương, vào cung có quan hệ gì với phụ thân?"

Bạch Đống thất vọng ờ một tiếng, bỗng nhiên ghé sát vào tai Bạch Đàn, nhìn Tư Mã Tấn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc chị có làm sao không? Hôm đó rõ ràng em đã nhìn thấy hắn... ấy ấy chị".

Bạch Đàn cảm thấy hai má nóng bỏng như sắp bốc lửa, thuận miệng bịa chuyện: "Không có gì, khi đó là chị bị ngã, điện hạ đến đỡ chị thôi".

"Đỡ chị thì cần gì quần áo xộc xệch chứ?"

"..."

Thằng nhóc này, ngươi biết quá nhiều rồi đấy!

Tư Mã Tấn bước tới: "Nếu không yên tâm về bản vương, lần sau ngươi có thể đến vương phủ của bản vương ở một thời gian là sẽ biết bản vương đối đãi A Tỷ của ngươi thế nào".

"!!!"

Bạch Đống dựng ngược hết lông măng trên người, đây là đe dọa! Đây là đe dọa trần trụi!

Bạch Đàn kịp thời ngắt lời hai người: "Đi mau lên một chút, đừng mất thời gian ở đây nữa".

Yến tiệc bày tại điện Văn Hoa, Bạch Đàn vừa vào đã nhìn thấy Hi Thanh. Hôm nay hắn lại ăn mặc chỉnh tề, đang nói chuyện phiếm với một đám con cháu thế gia.

Bạch Đàn không thể gia nhập nhóm này, quay sang nhìn về phía nữ quyến, lại gần như không biết một người nào.

Ôi, đã bảo rồi, cần gì phải vào cung chứ? Còn không bằng cho tiền mới là thực tế.

Nội thị đi ra, đứng bên trên phất phất trần cao giọng thông truyền bá quan vào chỗ ngồi.

Bạch Đàn chợt ngớ người. Nàng đã không đến cùng Bạch Ngưỡng Đường lại không có chức vụ, bây giờ biết phải ngồi chỗ nào cho hợp lý?

"Ân sư". Tư Mã Tấn gọi nàng một tiếng, chỉ chỉ bên cạnh.

Bạch Đàn hơi do dự nhưng lại không thể đứng mãi làm mọi người chú ý nên đành phải đi tới ngồi xuống.

Thật sự có chút không ổn, vị trí này thoạt nhìn không giống giáo viên mà lại giống như là gia quyến.

Đương nhiên, dù chỗ ngồi không ổn cũng không ai dám nói năng gì.

Trên thực tế ngồi hai bên Tư Mã Tấn là hai võ tướng lầm lì ít nói, xem ra đã khá thân quen, nếu là người khác chỉ sợ đã không dám ngồi gần hắn.

Các nữ quyến thế gia ngồi phía sau màn che đối diện, lúc này đang rỉ tai thì thầm.

Lăng Đô Vương rất ít khi lộ diện trước mặt mọi người, cũng không thích giao thiệp với người khác. Thường ngày họ chỉ nghe danh, hôm nay mới nhìn thấy mặt, đúng là cảm thán không thôi.

Tử bào kim quan, phong tư tuấn tú, đến lúc nhìn thấy lại không còn cảm thấy quá đáng sợ nữa.

Vừa nghĩ đến đây lại thấy hắn đưa mắt liếc tới, hơi lạnh tạt vào mặt như một nhát đao cắt đứt cổ họng.

Đám nữ quyến sợ tái mặt, a a a, các nàng quả nhiên vẫn quá mức ngây thơ...

Kì thực không phải Tư Mã Tấn nhìn nữ quyến mà là nhìn thừa tướng Vương Phô đối diện cùng với Vương Hoán Chi ngồi bên cạnh ông ta.

Rõ ràng kẻ thù gặp nhau nên hết sức đỏ mắt mới phải, nhưng Vương Hoán Chi lại đang cười, thỉnh thoảng lại ngắm Bạch Đàn bên cạnh hắn.

Bạch Đàn vốn đang đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy có người đang nhìn mình liền liếc mắt nhìn lại, thấy một công tử thế gia mặc áo lam ngồi đối diện đang cười với mình, lúc bắt gặp ánh mắt nàng còn gật đầu buông mắt tỏ ý chào hỏi.

Bạch Đàn cũng hơi cúi người đáp lễ, lại nghe thấy Tư Mã Tấn bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng.

"Điện hạ làm sao thế?"

"Đó là Vương Hoán Chi, lẽ nào ân sư còn định làm quen với hắn một chút hay sao?"

Bạch Đàn sửng sốt: "Chẳng phải điện hạ nói đã đánh tàn phế hắn rồi sao?"

"Vậy xem ra là bản vương hạ thủ nhẹ rồi".

"..."

Sao cứ có cảm giác như hắn còn muốn đánh Vương Hoán Chi một lần nữa thế nhỉ?

Trước kim tọa bên trên, cuối cùng Tư Mã Huyền cũng hiện thân. Bộ triều phục đen tuyền trang trọng lạnh lùng, trên môi hắn lại là nụ cười nhã nhặn, vừa mới đứng lại đã nhìn về phía Tư Mã Tấn. Ánh mắt rơi vào trên người Bạch Đàn, nụ cười sâu thêm vài phần, hắn nhẹ nhàng chớp mắt một cái.

Đây vốn là một động tác rất nhỏ, người khác căn bản sẽ không chú ý, nhưng Bạch Đàn vẫn nhìn hắn nên đương nhiên đã nhìn thấy.

Nàng buông mắt trước kia lúc còn trẻ hắn vẫn thường xuyên nháy mắt với nàng như vậy, nàng luôn có thể đoán được ý của hắn.

Trong lòng đang hồi tưởng chuyện xưa lại thoáng thấy ngón tay Tư Mã Tấn khẽ gõ lên mặt án. Nàng quay đầu sang nhìn, phát hiện ánh mắt hắn đang dừng lại trên người Tư Mã Huyền.

Tổn thọ rồi, không biết vừa rồi hắn có nhìn thấy Tư Mã Huyền chớp mắt với mình không?

May mà nội thị đã hô chào, mọi người đứng dậy bái yết, nhất thời tiếng hô điếc tai, những suy nghĩ vừa rồi cũng bị chấn động bay mất.

Hành lễ xong, nội thị tuyên bố mở màn điệu múa bát dật cầu trời phù hộ cho hoàng tộc, mọi người đều phấn chấn tinh thần, bày ra vẻ mặt nghiêm túc để tỏ ý tôn kính.

Bạch Đàn đã đói lắm rồi nhưng trong cung lúc nào cũng vậy, rất nhiều quy củ, nàng quả thực chỉ hận không thể về Đông Sơn uống canh Vô Cấu nấu.

Thưởng xong một điệu múa lại đến một hồi tràng giang đại hải nữa rồi mới mang thức ăn lên. Bạch Đàn nghĩ tối nay phải ăn nhiều một chút, dù gì bữa ăn này cũng được đánh đổi bằng tặng thưởng của nàng, nhất định phải quý trọng mới được.

Nào biết vừa động đũa được mấy lần lại có hoạt động mới. Nàng ai oán ngẩng đầu lên, thấy chị họ Bạch Hoán Mai ôm đàn cổ ngồi xuống bên dưới kim tọa.

Nhiều năm không gặp, Bạch Hoán Mai đã trở thành một phụ nữ mặn mà thướt tha, nụ cười nhạt dịu dàng trên mặt, ánh mắt nhẹ nhàng tiếp xúc với ánh mắt của Tư Mã Huyền rồi cúi đầu đánh đàn.

Bạch quý phi hiến nghệ, ai dám không chú ý? Bạch Đàn tự nhiên cũng thưởng thức hết sức chăm chú.

Bạch Hoán Mai lớn hơn nàng một tuổi, tính tình hiền lành, dễ ức hiếp, trước kia Bạch Đàn luôn cảm thấy mình mới là chị chứ không phải Bạch Hoán Mai. Có điều tính tình này của Bạch Hoán Mai hình như lại rất hợp với Tư Mã Huyền.

Nàng thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng chuyển động chung rượu trong tay.

"Chẳng lẽ ân sư có ý với bệ hạ?"

Có tiếng dò hỏi thấp giọng vang lên bên tai, Bạch Đàn hơi kinh hãi, cau mày quay sang nhìn: "Điện hạ đừng nói bừa".

Tư Mã Tấn hơi nheo mắt: "Bản vương đúng là nói bừa sao?"

Bạch Đàn mím môi.

Năm đó đích xác nàng từng ao ước Dự Chương Vương, nhưng số các cô gái ao ước Dự Chương Vương đương nhiên cũng không hề ít.

Có điều nàng lại không hề ao ước bệ hạ một chút nào, bởi vì nàng tuyệt đối không thể sống được cuộc sống lặng lẽ trong chốn thâm cung.

Điều nàng luôn hướng tới trong đời là đến sống tại Ngô Quận, lúc hào hứng thì dạy vài trang sách, lúc không hào hứng thì chơi thuyền Thái Hồ, khoái hoạt cuộc đời cũng chỉ đến thế là cùng.

Dù vậy, khi Tư Mã Huyền vừa mới đăng cơ, nghe nói hắn sẽ chọn lựa thiếu nữ nhà họ Bạch vào cung, nàng vẫn khấp khởi nghĩ không biết có chọn mình hay không.

Kết quả chọn Bạch Hoán Mai, nàng vừa thất vọng lại vừa thở phào nhẹ nhõm, không thể nói rõ là cảm giác gì, cuối cùng tóm lấy gã tiểu Bạch Đống mũm mĩm trắng trẻo lên cấu véo một hồi mới coi như xong.

Cho nên không thể nói là nàng có ý với bệ hạ được, nàng chỉ có ý với Dự Chương Vương quen biết từ xưa, hai bên tâm đầu ý hợp, có thể thảo luận về bất cứ chuyện gì.

Còn giờ đây, tất cả đã là chuyện cũ năm xưa.

"Vi sư đối với bệ hạ nhiều nhất cũng chỉ là thân cận hơn người dưng vài phần, dù sao cũng là người đã quen biết".

"Vậy tại sao ân sư lại không thân cận với bản vương như thế? Chẳng lẽ ân sư và bản vương không phải người đã quen biết?"

Bạch Đàn sửng sốt, rất bất ngờ khi thấy hắn lại nói ra lời này.

Không nhầm đấy chứ? Vi sư thân cận với ngươi có khác gì mất nửa cái mạng?

Vừa thấy vẻ mặt nàng đã biết nàng không muốn, Tư Mã Tấn lạnh mặt không nói, quay đầu đi nhìn về phía Bạch Hoán Mai đang chơi đàn bên trên.

Bạch Hoán Mai có danh nhạc tài, trình độ âm luật không cần phải nói, nhưng khúc nhạc được chọn hôm nay lại làm Bạch Đàn kinh ngạc.

Trước kia lúc Bạch Hoán Mai chưa vào cung, mọi người cùng nhau tấu nhạc, Bạch Hoán Mai luôn thích những làn điệu trong trẻo xa xăm, khúc nhạc Quảng Lăng Tán tấu ra đủ vương vấn ba ngày, dư âm không dứt. Hôm nay Bạch Hoán Mai lại chơi một khúc nhạc da diết khuê phòng, du dương động lòng người, liên miên bất tận, thỉnh thoảng lại khẽ ngước mắt nhìn đế vương bên trên, ánh mắt và điệu nhạc đều lộ rõ tình yêu không đậm không nhạt.

Bạch Đàn không hiểu âm luật nhưng biết thưởng thức. Âm luật kỳ thực cũng giống như thi họa, đều phải tùy tâm. Giờ đây Bạch Hoán Mai tài khí vẫn còn, tâm tính lại đã thay đổi rất nhiều.

Có điều chuỵện này cũng không có gì lạ. Ở lâu trong chốn thâm cung, lại có địa vị quý phi cao quý, sao có thể tùy tâm tùy ý như trước kia khi còn ở ngoài cung được?

Nàng nhìn một lượt, cuối cùng tìm được Hi Thanh. Ánh mắt anh không rơi vào trên người Bạch Hoán Mai, chỉ nâng chung rượu, cúi đầu uống rất chậm rãi.

Chưa từng ăn một bữa cơm nào mệt như vậy, mấu chốt là mệt đến thế mà vẫn còn chưa no.

Lúc cung yến kết thúc đã là nửa đêm, bá quan lui ra, Bạch Đàn mới chậm rãi đứng dậy đi ra cửa điện.

Vừa đi tới cửa, phía sau có người gọi nàng. Nàng quay lại, hơi kinh ngạc một chút, không ngờ người gọi nàng lại là Tư Mã Huyền còn chưa rời đi, nàng vội vàng thi lễ chào.

"Không còn người ngoài nữa, không cần đa lễ". Giọng Tư Mã Huyền dịu dàng như gió xuân thổi qua má, không khác gì giọng nói năm xưa.

Bạch Đàn nhìn Bạch Ngưỡng Đường và Bạch Đống đứng phía sau Tư Mã Huyền, cả Tư Mã Tấn đang đứng gần cửa, dường như quả thật không có người ngoài.

Tư Mã Huyền cười nói: "Trẫm quả nhiên không nhìn nhầm, Lăng Đô Vương do khanh dạy bảo, Trẫm cũng yên tâm".

Nói xong lại quay sang nói với Bạch Ngưỡng Đường: "Thái phó dạy con gái rất tốt".

Bạch Đàn hơi không vui, việc này không có một chút quan hệ gì với phụ thân nàng, lúc khen nàng cần gì phải dính dáng đến gia tộc.

Sắc mặt Bạch Ngưỡng Đường cũng có vài phần khó xử, đang định nói vài câu khiêm tốn, Tư Mã Tấn đang khoanh tay dựa cửa đột nhiên nói: "Thái phó đương nhiên dạy con gái rất tốt. Nếu chính thái phó dạy bảo bản vương lại không nhất định có hiệu quả gì".

Bạch Ngưỡng Đường cười ngượng ngùng, vẻ mặt đông cứng: "Điện hạ nói rất đúng".

Tư Mã Huyền cũng không làm gì được với tính khí của gã em họ, đành cười lắc đầu: "Thôi, mấy chuyện này cũng không nói nhiều nữa, Bạch Đàn sau này rảnh rỗi thường xuyên vào trong cung một chút, cũng tiện thăm hỏi chị họ".

Bạch Đàn vâng dạ, lại chỉ cho là lời khách sáo, không hề để trong lòng.

Tư Mã Tấn đột nhiên đứng thẳng lên đi ra ngoài.

Bạch Đàn không phát hiện, sau khi tiễn Tư Mã Huyền quay lại đã không thấy hắn đâu, đành phải bất đắc dĩ tự ra khỏi cung.

Tuyết đã dừng từ lâu, tuyết đọng dưới đất đã ngập đến mặt giầy.

Bạch Đàn bước trên tuyết đọng, kèn kẹt kèn kẹt ra đến cửa cung, thấy một người ngồi trên đường vắng vẻ, tay áo rộng trải trên mặt tuyết, lẻ loi như một pho tượng, vẻ mặt lại thẫn thờ, bơ vơ, thê lương đau buồn, không còn tươi tắn như trước kia.

"Hi Thanh?" Bạch Đàn đi tới, cúi đầu nhìn hắn: "Ngươi làm sao thế?"

"Ta đột nhiên phát hiện mình không còn ái mộ Mai Nương nữa".

Bạch Đàn sửng sốt.

"Hôm nay ngươi nghe thấy tiếng đàn của Mai Nương không?" Hắn khịt mũi, nắm chặt cánh tay: "Ta cảm thấy nàng đã thay đổi rồi".

Bạch Đàn tỉnh ngộ, thở ra thật dài: "Ngươi cho rằng chúng ta đều vẫn còn là lũ trẻ mười mấy năm trước hay sao? Thời gian như chó chạy qua cầu, thực ra tất cả đều béo chó".

"Thơ hay lắm!" Hi Thanh lại khịt mũi một cái, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Ta quyết định từ nay trở đi sẽ thích ngươi".

Bạch Đàn lườm hắn: "Ngươi thích thật là tùy tiện".

Hi Thanh không để ý đến nàng, lại nói với người phía sau nàng: "Điện hạ, sau này ta và Bạch Đàn nên duyên, ngài không ngại gọi ta một tiếng sư công chứ?"

Bạch Đàn quay lại, Tư Mã Tấn đang từng bước một đi tới, ánh sáng từ mặt tuyết hắt lên đôi mắt lạnh lùng của hắn: "Lăn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.