Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 11: Vì ai mà phải phong sương một mình




"Động, ngươi lại động, cánh tay ngươi chờ gãy đi!"

Tiêu Dung Diệp híp một đôi mắt xếch hẹp dài, hung dữ đe dọa!

"Vừa rồi... Lúc ta cắn ngươi... Sao ngươi, ngươi còn động? Vì... vì sao ta không thể động? Hứ... Chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn! Ta phi, lừa mã ngụy biện, nói chuyện xằng bậy!"

Mồm miệng lanh lợi rõ ràng khiến Tiêu Dung Diệp phải á khẩu không trả lời được. Phải biết rằng, Lệ Ảnh Yên nàng cũng không phải bất tài, có thể xông xáo trong giang hồ nước sôi lửa bỏng này hơn mười năm, hoàn toàn là bởi vì mình là một người có thực lực!

"Câm miệng, ngươi - đồ con rùa đen siêu lừa đảo, thật sự là đáng đánh đòn!"

"Ta đáng đánh đòn? Người thiếu đánh đòn chính là ngươi mới đúng! Ỷ vào ngươi có tiền liền không biết sợ đúng không? Ta phi!"

"Câm miệng!"

"Không câm thì thế nào?"

"Ta nói ngươi câm miệng!"

"Ta không câm!"

"Câm miệng, câm miệng, câm miệng!"

"Ta không câm, không câm, không câm!"

"Câm!"

"Không câm!"

Hai người tranh chấp dữ dội một trận, ai cũng không chịu lùi một bước!

"Ta nói lần cuối cùng, câm miệng!"

"Ta cũng nói lần cuối cùng, ta không câm!"

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn không chịu dừng lại! Hạ nhân ở bên cạnh nhìn thấy, không ai có thể chen miệng vào một câu!

"Tốt, đừng hối hận! ! !" Tiêu Dung Diệp nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ này!

Quả nhiên, vừa dứt lời, Tiêu Dung Diệp không chút do dự há to miệng phủ lên môi của Lệ Ảnh Yên trong môi mỏng của mình!

Lệ Ảnh Yên theo bản năng "Ưm!" nhỏ một tiếng, nháy mắt mở to hai mắt nhìn tóc đen trước mặt, suy nghĩ bị chặn lại khiến đầu óc trống rỗng!

Mẹ nó, đây là tình huống gì? Lệ Ảnh Yên còn không kịp suy nghĩ, liền cảm giác được cánh môi hoa của mình bị một lực đạo mạnh mẽ hút lấy!

Hiện trường lập tức yên tĩnh, bọn sai vặt xung quanh thổn thức cộng thêm kinh ngạc, mỗi người đều kinh ngạc há to mồm đến nỗi có thể nuốt một quả trứng gà, quả nhiên biện pháp này có thể khiến hai người đều câm miệng! Nhưng mà làm bọn sai vặt xung quanh càng thêm kinh ngạc, Thần vương gia của bọn họ lại có thể, lại có thể - - hôn 'Hắn' !

Cùng với một trận hút khí của đám hạ nhân, Tiêu Dung Diệp hơi cảm giác được có điểm không thích hợp, vội vàng sửa sang lại suy nghĩ một chút, tiếp đó hắn mới phản ứng kịp, nhanh chóng tách ra khỏi cánh môi hôn đến sưng hồng của Lệ Ảnh Yên!

Mẹ ơi, ta... vừa mới làm cái gì?

Tiêu Dung Diệp còn chưa kịp hiểu rõ chuyện mình vừa mới làm, liền nghe được một vật nhỏ không biết sống chết nào kêu to "á" một tiếng!

"Á! ! ! Nụ hôn đầu của ta! Nụ hôn đầu của ta... Oa hu! Oa!"

Mỗi một tiếng kêu thảm thiết khiến Tiêu Dung Diệp đau đầu!

"Câm miệng!" Tiêu Dung Diệp tức giận tiến lên che miệng Lệ Ảnh Yên lại!

"Ta không... Ta muốn đòi lại công đạo cho nụ hôn đầu của ta!"

"Đòi lại công đạo, đòi cái gì mà đòi? Câm miệng cho ta, bằng không ta không để ý cưỡng ép hôn ngươi lại lần nữa!"

Quả nhiên, Tiêu Dung Diệp vừa nói lời này ra, con lừa ầm ĩ nào đấy liền giống như con mèo ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nàng sợ hãi, co rúm thân thể nhỏ xinh lại!

"Đừng làm một bộ dáng oán trời trách đất đó, đây cũng là nụ hôn đầu của bổn vương, lại có thể - - hôn một người nam nhân! Bổn vương đi nơi nào nói lí lẽ đây!"

Tiêu Dung Diệp ở trong lòng bất đắc dĩ tới cực điểm, vừa rồi nhất định là do đầu mình to ra, mới có thể giống như phát sốt cao *, cưỡng hôn con rùa đen siêu lừa đảo này!

Tiếp đó, không hề để ý tới ánh mắt đáng thương như nước mắt mùa thu xa xăm của Lệ Ảnh Yên nữa, nói với A Quân một câu: "Thay bổn vương chiếu cố hắn cho tốt, chờ bổn vương trở về sẽ xử lý chuyện này!"

Ở lại dặn dò hết tất cả xong, Tiêu Dung Diệp sải bước lên ngựa tốt, giơ nhẹ roi ngựa lên, cưỡi ngựa đi mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.