[Võng Phối] Chuyện Xấu CP

Chương 3




Này hở… Là một bí mật!

Nghe xong lời Ngư Tiểu Ngư, Hồng Điệp Tri Thu nhíu mày, lập tức vẻ mặt lộ ra biểu tình muốn chết không muốn sống. “Tiểu Lân chú mày đi đâu tìm một tiểu mỹ nam khả ái như vậy a! ! ! Thật sự rất khả ái! Tặng cho tỷ tỷ đi! !”

Kiều Lân xê dịch một bước, trực tiếp kéo Tiểu Ngư ra đằng sau mình: “Cậu nhanh nhanh dọn ra một quầy, chúng tôi không có thời gian ở đây nói nhảm!”

Tiểu Ngư nghe xong dùng sức gật đầu: “Chúng tôi không có thời gian!”

“Phốc!” Hồng Điệp Tri Thu liền bật cười: “Được rồi. Tôi dành ra cho hai người một chỗ, có điều, Tiểu Ngư Nhi a, sau này có đồ ăn ngon không thể quên tỷ tỷ nga ~!” Nói xong yểu điệu xoay người đến cạnh quầy, cầm sổ sách bắt đầu thao tác.

“Có rồi.”

Tiểu Ngư nở nụ cười. Tuy đại mỹ nữ a không, là đại mỹ nữ nhân yêu này hành vi không bình thường, nhưng hiệu suất làm việc rất cao. “Cảm ơn!” Cậu rất muốn treo gửi bán ngay, vấn đề là cậu không biết thao tác, cần bang chủ bệ hạ chỉ điểm. “Lân.”

Kiều Lân nghe Tiểu Ngư gọi anh, trong giọng nói có chút ý làm nũng, “sát khí” nơi khóe mắt lập tức thu liễm. Không có biện pháp, anh chỉ cần vừa thấy Hồng Điệp Tri Thu phẩm chất chó má này liền buồn nôn, nhưng vừa thấy bộ dáng Tiểu Ngư liền hạnh phúc. “Cậu đối thoại với chưởng quầy, ông ấy sẽ kêu tiểu nhị mang cậu ra phía sau phòng bếp. Đến lúc đó đem đồ cho bọn họ, lập giá cả là được. Tôi ở đây chờ cậu.”

Tiểu Ngư gật đầu, nhưng cậu vừa định bước tới quầy, bỗng nhiên có một cô gái vận trang phục hồng nhạt chạy vào từ ngoài cửa. Vóc người so với Tiểu Vu một mét bảy thấp hơn nửa cái đầu, do quá nhanh nên không nhìn rõ mặt, người sáng suốt thấy đã biết người nọ vận khinh công bay vào. Nhưng Tiểu Ngư chưa vào môn phái, số lần bang chủ bệ hạ dùng khinh công chỉ có một lần, cho nên cậu hoàn toàn không có khái niệm này. Cậu còn nghĩ, cái cô này chạy thật mau, hẳn là thuộc đội điền kinh quốc gia a! Tiểu Ngư đứng đấy ngốc ngốc sửng sốt, cho đến khi cậu đến đối thoại với chưởng quầy, chỉ mất khoảng hai mươi giây, thế nhưng chưởng quầy lại bảo: “Thật xin lỗi. Quầy hàng bổn *** hiện nay đã đầy. Thật sự bất lực.”

Vì thế, lúc này không chỉ bang chủ bệ hạ biến sắc, ngay cả Hồng Điệp Tri Thu cũng nhíu mày. Thật hiển nhiên, hai người bọn họ đều hiểu, cái quầy mới bỏ trống bị cô gái vừa vọt vào chiếm mất.

“Tiểu Thu, cậu nghĩ sao?” Bang chủ bệ hạ nhìn về phía Hồng Điệp Tri Thu, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng nội tâm rất tức giận. Người kia là người thuộc phân hội Bá Long Trang, ánh mắt canh nhìn thấy rất rõ ràng. Nói cách khác, Hồng Điệp Tri Thu đưa Tiểu Ngư một chỗ lại bị người bang bọn họ chiếm trở về, tuy anh biết Hồng Điệp Tri Thu không trêu chọc mình như vậy, nhưng không thoải mái là khó tránh khỏi.

Tâm tình Hồng Điệp Tri Thu còn ác liệt hơn cả bang chủ bệ hạ. Cơ hội giúp bạn bè ít như vậy lại có người phá đám, quan trọng nhất không phải là mất mặt trước tiểu mỹ nam sao! Thật sự rất buồn cười! “Đừng có gấp. Cô ta giao hàng xong rồi tôi sẽ đá quầy hàng đó ra.” Tuy phí thủ tục không nhiều lắm, chỉ mười ngân, nhưng cũng là tiền phải không?

Ước chừng hai phút sau, Tiểu Ngư nhìn thấy cô gái kia chạy trở về, vẫn nhanh chóng như trước. Thấy Kiều Lân và Hồng Điệp Tri Thu, đầu tiên cô ả trừng mắt hồi lâu rồi ngay lập tức thay đổi thái độ. “Thu tỷ tỷ, chị sao lại đá rớt quầy của người ta nha ~!”

Tiểu Ngư giật mình một cái. Ta phi! Quả nhiên con gái làm nũng rất đáng sợ! May mắn, bản thân nhiều năm đều quen biết những bạn nữ rất mạnh mẽ, nếu không cậu sẽ mắc phải bệnh dạ dày cấp tính mất.

Hồng Điệp Tri Thu mỉm cười, nhưng lấy góc độ người quen như Kiều Lân mà nói, độ ấm nụ cười này không cao. “Cái quầy cô chiếm vừa rồi là do tôi mới đá ra cho bạn tôi.”

Cô gái vểnh môi: “Nhưng người ta vừa làm ba món ăn xong, thật sốt ruột muốn gửi bán nha ~ Tỷ tỷ tốt à chị để em dùng cái quầy kia đi, được không nha ~ !”

Tiểu Ngư nội tâm phun tào, nha nha cái cây xương rồng! Nói chuyện bình thường sẽ rụng lưỡi chắc!

Khi nội tâm Tiểu Ngư đang xoắn xuýt, Kiều Lân túm lấy cánh tay cậu, ném qua một ánh mắt, Tiểu Ngư ngầm hiểu, lạch bạch chạy tới quầy, quả nhiên, sau khi đối thoại với chưởng quầy, lập tức xuất hiện một tiểu nhị dắt cậu tới sau phòng bếp.

Nhìn thấy Tiểu Ngư vào phía sau, ả kia cắn răng: “Các người sao không phân rõ phải trái như vậy! Hắn ta rõ ràng không phải người Bá Long Trang, còn đá tôi ra để quầy cho hắn! Thật sự rất không phân rõ phải trái!”

Kỳ thật lời của cô ta không phải không có đạo lý. Dù sao lúc Hồng Điệp Tri Thu xóa chỗ không có tuyên cáo toàn bang toàn thế giới bảo đây là địa phương anh ta lấy cho bạn bè. Lúc này có người đến trước chiếm được, có thể nói là không đúng dịp. Nhưng mặc kệ dưới góc độ của bang chủ bệ hạ hay lập trường của Hồng Diệp Tri Thu mà nói, hành vi người này không tuân thủ quy củ. Đầu tiên, có ba người đứng ở phụ cận, vừa thấy đã biết muốn thuê quầy. Tiếp theo là Hồng Diệp Tri Thu, thân là Phó bang chủ kiêm phụ trách quản lý tửu lâu trong bang đứng một bên, bình thường bang chúng gặp mặt, xuất phát từ lễ phép phải chào hỏi một câu. Cho nên, cô gái này không phải là ngẫu nhiên đi ngang qua.

Hồng Điệp Tri Thu cười lạnh, phân rõ phải trái gì đó không phải là phong cách của anh ta. “Tôi không phân rõ phải trái thì sao, cô bất mãn?” Kỳ thật vừa rồi anh đã nhìn danh sách quầy một cái. Huyền Âm nữ tên Dung Yêu còn có một quầy khác, hơn nữa phía trên còn hai cái trống, cô ả hoàn toàn không cần phải chiếm một quầy, cho nên, anh nhận định cô ta không phải tự nhiên mà tới nơi này khóc lóc om sòm. Về phần có phải do mình đá xuống người kia nên ả tới, Hồng Diệp Tri Thu không hề để ý. Anh ta đã liên hệ với người bị đá trước, huống chi người đó là người quen.

Dung Yêu tức giận đến dậm chân, vốn định biểu hiện phong tình vạn chủng nhõng nhẽo một chút làm nũng một chút, kết quả vị hoàng đế bệ hạ với chị gái phó bang trước mặt này biểu tình không đúng chút nào. “Hồng Điệp Tri Thu, cô ỷ mình là Phó bang chủ khi dễ người khác!”

Hồng Điệp nhướng mi: “Oh? Đúng! Vậy thì thế nào?” Đừng xem công kích Huyền Âm cao hơn so với Thiệu Hoa, nhưng kỹ thuật của Hồng Điệp Tri Thu có thể nói là đứng đầu. Nếu nữ nhân này dám khiêu khích tuyên chiến với mình, Hồng Điệp một chút cũng không để ý, có thể ra thành quẹo phải tới lôi đài.

Kết quả lại thoát khỏi dự đoán của Hồng Điệp.Cô gái lấy ra chưởng cơ, xem chừng là nói chuyện với người khác, sau đó vẻ mặt vênh váo tự đắc nhìn về phía Hồng Điệp Tri Thu: “Hừ! Có bản lĩnh cô chờ!”

Hồng Điệp vẻ mặt khinh thường: “Có bệnh!” Sau đó nói với Kiều Lân, “Nè, nếu lát nữa tôi bị cắn, cậu phải bỏ tiền mua vacxin phòng bệnh!”

Hoàng đế bệ hạ mỉm cười: “Trẫm chuẩn.”

Vừa nói xong hai câu, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm ồn ào: “Ai? Ai bắt nạt muội muội ta?”Xem ra không phải ở gần đây mà là sử dụng quyển hồi thành.

Cùng lúc đó, Tiểu Ngư đã gửi bán này nọ xong, từ đằng sau bước ra phía trước. Bởi quá trình treo bán vô cùng dễ dàng đơn giản, tâm tình cậu không tồi. Có điều khi nghe được giọng nói kia, lập tức chấn kinh: Giọng thật lớn! Đây là cổ họng thành tinh sao!

Hồng Điệp và Kiều Lân xoay mặt nhìn về phía cửa. Người này một thân Long Lân bảo giáp tử kim, mặt mày trai tráng có vẻ cuồng dã, vừa nhìn liền biết ngay người đến là ai. Kiều Lân vẫy vãy tay: “Hey ~ Đại Hổ huynh, lâu không gặp!”

Người tới nhìn thấy Kiều Lân và Hồng Điệp Tri Thu sửng sốt một hồi, sau đó xấu hổ thả tay xuống: “Lâu không gặp!”

Hồng Điệp Tri Thu hừ một tiếng: “Trình Đại Hổ, đây là muội muội cậu thu? Tốt lắm, muốn đánh lôi đài với tôi hay là cưỡng chế PK?”

Trình Đại Hổ vội vàng lắc đầu:“Không không, tôi sao đánh với Hồng Điệp được! Tôi không biết Tiểu Yêu nói là hai người.”

Bệ hạ nhanh chóng lắc đầu: “No! Nơi này không có trẫm. Trẫm chỉ đi ngang qua mà thôi.”

Hồng Điệp Tri Thu vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Kiều Lân: “Cậu tá ma giết lừa [1] sao!”

Bang chủ bệ hạ nhe răng cười: “Cũng không phải, Tiểu Thu tỷ tỷ không phải lừa a! Đại Hổ huynh, huynh nói có phải hay không?”

Trình Đại Hổ vội vã gật đầu: “Đúng đúng đúng, Tiểu Thu không phải lừa! Làm gì có con lừa nào xinh đẹp vô biên như vậy!”

Tiểu Ngư đứng bên cạnh Kiều Lân, bị đối thoại ba người này làm tức cười. Có điều cậu hiểu được, trường hợp này không nên xen vào. Ba người này là người quen cũ, mình không có cửa để chen ngang.

Nhưng Tiểu Ngư thức thời không phải là mọi người đều thức thời, tỷ như vị Dung Yêu hoàn toàn không biết tình hình. Hai ba bước chạy tới bên Trình Đại Hổ, lắc lắc cánh tay đối phương: “Hổ ca ca, bọn họ bắt nạt em! Rõ ràng em thuê được một quầy bị bọn họ đá xuống, để cho cái tên không phải người trong bang chúng ta dùng. Anh phải làm chủ cho em!”

Tiểu Ngư phun tào, còn làm chủ cơ đấy! Đó không phải là đi kiếm ba ban nha dịch phân thành hai nhóm miệng kêu uy vũ a!

Hồng Điệp Tri Thu liếc liếc mắt nhìn Trình Đại Hổ cánh tay bị ôm lấy, tràn đầy khinh thường cười lạnh một tiếng: “U, xem ra đây là phu nhân Trình phó bang chủ a! Tôi chắc còn phải đi nhận lỗi với bà chị a?”

Trình Đại Hổ vội vàng lấy cánh tay bị Dung Yêu ôm rút ra: “Không đúng không đúng! Tuyệt đối không phải! ! Tiểu Thu, cậu trăm ngàn lần đừng hiểu lầm. Tôi…. Tôi chưa từng có ý tứ với người khác!”

Hồng Điệp Tri Thu bĩu môi: “Hứ! Liên quan gì tới tôi! Chuyện hôm nay có để yên hay không? Không để yên thì nhanh nhanh nói, còn xong rồi thì nhanh cút đi!”

Dung Yêu hận cắn chặt răng. Đương nhiên cô ả nhìn ra Trình Đại Hổ thích Hồng Điệp Tri Thu, thầm nghĩ bản thân đã tính sai, nhưng có chút chuyện phải tranh giành. Dù sao ai cũng biết, Hồng Diệp Tri Thu chưa bao giờ yêu đương trong trò chơi, bằng không với vẻ mặt xinh đẹp có tiền như vậy đã sớm có một đống ong mật bay quanh. Cho nên, so với việc nam nhân có ý muốn bảo hộ nữ nhân yếu đuối hơn mà nói, phần thắng của ả rất lớn. “Đương nhiên không để yên!”

Trình Đại Hổ nhíu mày: “Tiểu Yêu, em cứ để đó trước, ngày mai anh sẽ cho em quầy, chuyện hôm nay bỏ đi. Sau này đừng đối phó với Tiểu Thu, cô ấy rất quan trọng với anh.”

Dung Yêu dậm chân: “Anh! Cả các người nữa, đều là người xấu ! ! !” Nói xong bỏ chạy, đương nhiên trước khi chạy còn để cho Trình Đại Hổ thấy khóe mắt mình có nước mắt trong suốt.

Tiểu Ngư lúc này nhịn không được tán thưởng ra tiếng: “Kỹ xảo thật tốt!”

Hoàng đế bệ hạ gật đầu phụ họa: “Rất chuyên nghiệp!”

Hồng Điệp Tri Thu cười lạnh: “Có người thích là được. Mấy cậu xong rồi thì đi đi, tỷ tỷ tôi tới Khô Lâu Nham!” Nói xong quay đầu liếc nhìn Tiểu Ngư một cái, mi nhãn cong lên, “Tiểu Ngư Nhi, muốn cùng tỷ tỷ đi kiến thức thế giới đại nhân không?”

Khô Lâu Nham hắn chưa nghe nói tới, cho nên Tiểu Ngư lập tức lắc đầu: “Không đi! Tôi muốn cùng Lân đi Thiệu Hoa lâu nhập môn phái!”

Hồng Điệp Tri Thu lập tức nở nụ cười: “U? Vậy về sau cưng chính là tiểu sư đệ của tỷ nha! Được rồi, sau này gặp nạn nhớ tìm tỷ, nếu có người dám bắt nạt cưng, tỷ tỷ sẽ đập bọn hắn thành mảnh nhỏ!” Nói xong thật tự nhiên liếc Trình Đại Hổ một cái, sau đó xoay người ly khai Thiên Ngoại Phi Tiên. Trình Đại Hổ thân hình cường tráng cũng đi ra ngoài, về phần có đuổi theo kịp Hồng Điệp Tri Thu hay không, ai mà biết.

Tiểu Ngư nghĩ nghĩ hình ảnh đập ra từng mảnh nhỏ, ảo tưởng một hồi, lập tức buồn nôn. “Lân, chúng ta cũng đi thôi!”

Bang chủ bệ hạ nhún vai: “Ừ, bất quá về sau nhớ kỹ, khi tôi không ở trò chơi, nếu nhìn thấy cái cô kêu Dung Yêu kia thì nên quẹo đường vòng.” Đương nhiên cũng hy vọng cô ta thức thời một chút, đừng có làm ra chuyện gì.

Tiểu Ngư gật đầu, sau đó thành khẩn hỏi: “Cái người kêu Trình Đại Hổ kia biết bí mật Hồng Điệp Tri Thu là nhân yêu sao? Nhìn anh ta có vẻ rất thích Hồng Điệp.”

Kiều Lân cười: “Này hở…… Là một bí mật! Về sau đừng nói với người khác, Tiểu Hồng Tiểu Tử cũng không biết.”

Tác giả có lời muốn nói:

Gần nhất tại trò chơi đụng phải Bạch Liên Hoathuần khiết, sâu sắc cảm thấy mình thật cùi bắp!

Chú thích

[1] Tá ma giết lừa [卸磨杀驴]

Ý nghĩa: ngày xưa cối xay có đòn dài, dùng người, ngựa hoặc lừa để kéo cái đòn đó. Sau khi làm xong thì đem lừa giết chết. Ý là đem người đã từng giúp đỡ mình mà đá văng ra.

Câu đồng nghĩa: qua sông rút ván, trở mặt vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.