[Võng Phối] Chuyện Xấu CP

Chương 14




Về phần tâm tư gì đó, Tiểu Ngư Nhi không lâu sau sẽ biết.

Bạch Mi Chu là con quái khủng bố nhất mà Tiểu Ngư từng thấy trong [Sơn Hà]. Cậu còn tưởng rằng trong Loa Si động chỉ có đủ loại Loa Si đầu bự thì tại cái rẽ thứ ba, đột nhiên xuất hiện một đống lớn nhền nhện màu xanh to cỡ nửa thước, thật sự dọa người chưa từng thấy!

Tiểu Ngư sợ sinh vật không chân và nhiều chân, điểm này hoàng đế bệ hạ rất rõ ràng, nhưng bản thân anh một Quân Cơ chưa tới động này bao giờ, cho nên bên trong có cái gì anh cũng không biết. Nhìn thấy tình cảnh này, anh vội vàng kéo Tiểu Ngư ra đằng sau, nhóc nhỏ nhà anh sắc mặc trắng ngắt, rõ ràng không phải chán ghét mà là thật sự sợ.

“Không có việc gì.Tôi giết sạch bọn nó xong, cậu chạy nhanh vào trong, xem, đống ốc hồi nãy xoát tân không nhanh lắm.”

Râu Quai Nón giống như phát hiện đại lục mới, rốt cuộc có vốn để lên mặt: “Không phải chỉ là nhện sao! Chẳng qua là lớn một chút, có cái gì đáng sợ! Anh đây sẽ chém chết hết chúng nó cho cậu!”

Thanh Ninh không hề kiêng kị phun tào: “Hê? Lúc này tỏa sáng vĩ đại rồi? Vừa nãy không biết thằng cha nào dính chút chất nhầy liền oa oa kêu loạn nha?”

Mặt Râu Quai Nón lập tức đỏ lên: “Gia là khiết phích! ! ! Khiết phích! !”

Thanh Ninh bĩu môi: “Tui nghe đồn là Bạch Mi Chu sẽ phun nước miếng lên người người chơi, ông không sợ phát tác cái bệnh khiết phích của ông sao?”

Quả nhiên, vừa nghe đến “phun nước miếng”, Râu Quai Nón liền thay đổi sắc mặt.Nhìn đến biểu tình của Râu Quai Nón, tâm tình khẩn trương của Tiểu Ngư có chút buông lỏng. Quả nhiên vào thời điểm khẩn trương, có tên dở hơi điều hòa là chuyện không thể tốt hơn.

“Lân, anh đánh trước thử xem, tôi sẽ tận lực chịu đựng.”

Kiều Lân lúc này thật có phần lo lắng, tuy việc sợ nhện nói ra hơi hơi mất mặt, nhưng đối với những người sợ hãi thực sự, đó không phải là chuyện đùa. Đương nhiên, có thể khắc phục thì hay nhất, nhưng phương pháp khắc phục không phải không có khả năng khiến người sợ chết ngất. Nói như thế nào đây, anh hiện tại là quan tâm quá hóa loạn. Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, lại làm hình ảnh thật đến như vậy, rất cách ứng* người.

*cách ứng: phương ngôn phương Bắc thường dùng, ý là chán ghét, không thoải mái, làm người ta ghê tởm.

Nhưng thực hiển nhiên, Tiểu Ngư chưa đến mức bị tiểu quái Tri Chu trong trò chơi dọa ngất xỉu, chỉ là như có một luồng chán ghét vẩn vơ, khiến cả người cậu cứng ngắc, toàn thân nổi đầy da gà da vịt. Kỹ năng trong tay ném qua, nghe tiếng “chi chi” sau khi Tri Chu bị đánh trúng, da đầu vẫn rợn rợn. Nếu không phải Kiều Lân ở đằng trước, Râu Quai Nón và Thanh Ninh hai người đứng hai bên trái phải cặp cậu ở giữa, chỉ sợ cậu lại lo lắng có con đầu to nào đó nhào tới bám vào người mình, sau đó cho mình hai gặm. Quả thật vừa nghĩ đã nghĩ luôn đến cái chết a!

May mắn phạm vi hoạt động của Bạch Mi Chu không lớn lắm. Sau khi quẹo vào lối rẽ thứ tư đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu. Mà quái xuất hiện trên đoạn đường này cư nhiên là con chuột màu đỏ lớn như mấy con Loa Si và Tri Chu. Toàn là sinh vật thích âm u ẩm ướt thôi……

Mặc dù chuột lớn như vậy sẽ không làm người ta thoải mái, nhưng đối diện tử địch phía trước, Tiểu Ngư như thở phào nhẹ nhõm. Cả người theo bản năng xụi lơ, vừa buông lỏng tinh thần, bản thân lại tựa vào khuôn ngực rắn chắc. Ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm vào đôi mắt lo âu của hoàng đế bệ hạ: “Lân?”

Một tay ôm eo Tiểu Ngư, cảm nhận tư vị em ấy dựa vào ngực mình trong lòng, Kiều Lân nhẹ nhàng cười nói: “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát. Mấy con Lão Thử to này không phải quái chủ động, nhìn một chút còn thấy khá đáng yêu.”

Tiểu Ngư bị những lời này của anh làm cho vui vẻ: “Thẫm mỹ của anh quả thật rất có vấn đề.”

Kiều Lân dường như nghe được lời khen nào đó: “Cậu dần dần sẽ phát giác, kỳ thật thẩm mỹ của tôi rất không tồi.”

Tiểu Ngư không phát hiện tư thế hiện tại của mình và hoàng đế bệ hạ có bao nhiêu ái muội… Không, hẳn là nói có bao nhiêu ân ái, khiến nhãn tình quần chúng sôi sục máu huyết. Tình huống cực manh trước mặt làm em gái Thanh Ninh hai mắt sáng rực. Quả nhiên quả nhiên! ! ! Cô nãi nãi ta đã biết đây là một đôi tiểu tình nhân! ! ! Ôn nhu công vs thiên nhiên ngốc manh thụ, thật sự là manh chết người không đền mạng a! ! ! Cứu mạng a! ! ! Xem cơ tình trực tiếp tại hiện trường rất dễ giật chết người có biết hay không! ! !

Dưới ánh mắt kê huyết sôi trào của bạn học Thanh Ninh, bạn học Râu Quai Nón cũng sinh ra hiếu kỳ đối với hành động của hoàng đế bệ hạ và Tiểu Ngư. Có điều, thái độ của cậu ta là như vầy: “Ố ồ, hai người các người là một cặp á? Mới phát hiện nha, vậy là an tâm rồi, các người sẽ không cướp em gái với tui!”

Tiểu Ngư cơ hồ phun một ngụm máu lên mặt vị đồng học Râu Quai Nón có tính “khiết phích” kia. Nhưng sau đó cậu mới ý thức bản thân vừa rồi do khẩn trương cùng sợ hãi mà thất thần ỷ lại vào người Kiều Lân, nhất thời sắc mặt từ trắng ngắt chuyển sang màu đỏ hồng. Hảo cho một chuyển biến tấn tốc cường liệt. Nhanh đứng dậy tránh khỏi ôm ấp của hoàng đế bệ hạ, cậu trừng mắt với tiểu bằng hữu Râu Quai Nón.“Cậu nói nhảm cái gì!”

Râu Quai Nón xù lông: “Cái gì? Cậu chẳng lẽ bảo người đàn ông của cậu đoạt em gái với tui sao? Cậu tuyệt đối không thể không có phẩm hạnh như vậy! ! !”

Tiểu Ngư cũng lập tức chuyển hoán hình thái: “Phẩm hạnh em gái cậu! ! ! Tiểu gia mới không theo cậu đoạt muội muội! ! ! Bớt nói hưu nói vượn! !”

Râu Quai Nón lập tức bộ dáng an tâm: “Vậy là tốt rồi, như vậy em gái Thanh Ninh là của gia!”

Kiều Lân bệ hạ nhịn cười không nổi, con cá nhỏ ngốc nghếch này rốt cuộc có phát giác ra không, vấn đề cậu ấy so đo thật rất có vấn đề a! Hay là nói Tiểu Ngư đã nhận định bản thân anh là người đàn ông của cậu ấy, cho nên không đi theo đuổi con gái khác? Ha, chính anh cũng hiểu suy nghĩ này cũng quá là mơ tưởng đi, nhưng tâm tình vô cùng sung sướng.

Đáng thương cô em gái Thanh Ninh một bên bị manh muốn chết đi sống lại, lại bị câu tuyên ngôn “bá đạo” của tên Râu Quai Nón đánh sét cái bùm thương tích đầy mình. Thừa dịp tên ngu ngốc đó còn đang hớn hở đùa giỡn, cô nãi nãi một cước liền đạp trúng cái mông đang vểnh lên kia. Tên ngu ngốc hoàn toàn không lưu ý nguy hiểm bất thình lình tới từ phía sau, cả người đều bổ nhào về phía trước, mặt thẳng tắp hướng về phía răng hàm Xích Viêm Thử.

Tiếp đó, ba người nghe được tiếng rống thập phần đặc sắc. “A a a a a a a a ! ! ! ! ! !”

Một tràng hề qua đi, mức độ thân thiết của bốn người có xu hướng tăng dần. Tiểu Ngư cơ bản đã quẳng con Tri Chu lúc nãy ra sau đầu, mà đối với tiểu bằng hữu Râu Quai Nón, sau khi thân mật “hôn môi” con Xích Viêm Thử kia một phát, thật sự sinh ra cảm giác Xích Viêm Thử này cũng khá ái như trong lời nói của hoàng đế bệ hạ nhà bọn họ. Vì thế, cậu ta rốt cuộc nhận ra rằng, thẩm mỹ này nọ tùy thời đều có thể sửa đổi a!

Bởi vì Kiều Lân thiết lập hình thức đội ngũ tự do, cho nên bất kì ai cũng có thể sờ thi thể quái nhặt đồ. Râu Quai Nón, Thanh Ninh thế nhưng rất tự giác, dù sao đây là do lão công Tiểu Ngư nhà người ta mang đội, bọn họ là cọ đội, cho nên thi thể đều để Tiểu Ngư đi sờ, đương nhiên ngoại trừ Tri Chu. Có điều, hai người kia cũng có bản năng khinh bỉ thi thể Tri Chu, vì thế các vật rơi xuống cơ bản đều ở trong tay Tiểu Ngư. May mắn túi trữ vật lần này rất đầy đủ, chủ yếu là mấy con này không có khả năng rơi trang bị và tiền. Trừ bỏ thịt ốc, mấy thứ khác vân vân đều là đồ rách nát bạch sắc, khó trách cái huyệt động lớn như thế mà không có ngoạn gia luyện cấp nào. Địa phương nghèo nàn!

Dĩ nhiên dưới thời điểm Tiểu Ngư oán thầm quái trong Loa Si động đều là quỷ nghèo trong lòng, cậu không biết bản thân mình đã được định nghĩa là bà xã Trẫm Tâm Thậm Hỉ. Bằng không thì, chỉ sợ hoàng đế bệ hạ đã bị vu oan vài lần. Đương nhiên người nào đó hoàn toàn không ngại, anh càng lưu tâm chính là tầng hình tượng “hiểu lầm” này phải dần chuyển hóa thành sự thật như thế nào. Đương nhiên, việc này phỏng chừng là phải trường kì kháng chiến rồi.

Tại cái ngõ quẹo thứ năm, bọn họ đã tìm thấy quái nhiệm vụ cần đánh, Vân Loa [1].

Quái tinh anh không hổ là quái tinh anh, bộ dáng cực kỳ khó lường.Đừng xem nó là chủ thể Loa Si, xác ngoài màu trắng bạc rất xinh đẹp, phía trên còn có thể thấy được vân văn rõ ràng, thế nhưng nhuyễn thể trong vỏ ốc vẫn sánh sánh dính dính. Không có biện pháp, kết cấu khoa học gì đó thôi thì cứ xem như mây bay…

Phương pháp đánh quái tinh anh tốt nhất, đại khái là để hoàng đế bệ hạ kéo một đám quái, sau đó ba người bọn họ tập trung đánh một con.Dù sao khả năng công kích của bọn họ mà cướp cừu hận coi như bằng số âm, cho nên vừa làm như vậy có thể gia tăng kinh nghiệm kỹ năng, lại rất nhanh chóng.Chỉ khổ cho trang bị của hoàng đế bệ hạ. Tiểu Ngư một bên đánh quái, một bên nói thầm, Lân như thế rất vất vả, mặc dù không đau nhưng cũng không thoải mái gì cho cam, thấy dính cái mớ nhớp nhớp kia là đủ chán ghét, anh ấy còn cười ha hả nhìn mình. Người này thật sự là người tốt a, được rồi, nhất định phải làm hơn hai loại thịt ốc hảo hảo khao anh ta!

Kiều Lân bệ hạ bị đám Vân Loa vây chặt như nêm cối.Anh đứng tại chỗ, quả thật là cười ha ha nhìn Tiểu Ngư. Thấy đối phương thành thực vận dụng kỹ năng, tuy tư thế thực hiện là do hệ thống quy định chứ không phải do Tiểu Ngư thật sự làm ra, nhưng anh cảm thấy động tác nhấc chân nhấc đầu của cậu rất thưởng tâm duyệt mục*. Huống chi nhóc này thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn mình một cái, trên mặt đầy vẻ lo lắng.So với Tiểu Ngư chưa từng có bất kì kinh nghiệm yêu đương nào, thế giới tình cảm của Kiều lân đương nhiên phong phú hơn nhiều lắm.Vào năm hai sơ trung, anh có mối tình đầu của mình.Đương nhiên anh rất yên phận, loại chuyện dạng đêm-đầu-tiên này là được anh dâng hiến ra ngoài sau khi mười tám tuổi, đối phương là một người bạn gái được y đối xử rất nghiêm túc. Chỉ tiếc sau đó bên nữ di tình biệt luyến, vốn Kiều Lân lúc ấy còn suy nghĩ, bản thân sẽ cùng nàng nhất sinh nhất thế.

*thưởng tâm duyệt mục: khiến cho vui lòng đẹp mắt

Cuộc đời vốn vô cùng kì diệu. Bạn cảm thấy chuyện đó không có khả năng phát sinh trên người mình, thế nhưng trong thời gian nháy mắt, nó sẽ xuất hiện. Kiều Lân từ nhỏ đã biết mình là bi***ual, có điều anh chưa quen qua bạn trai nào, nguyên tắc của anh là phải nghiêm túc trong mỗi một phân tình cảm, trong lúc yêu đương, tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn. Bình thường con trai như thế chính là được các bạn gái yêu thích nhất, cũng là người thích hợp làm chồng nhất. Chỉ có thể nói, những cô bạn gái trước kia Kiều Lân quen biết đều không nhận ra ưu điểm của anh, kể ra thì, người từng có quan hệ người yêu với anh nhiều lắm chỉ có năm người mà thôi.

Tuy biết bản thân thích con trai, nhưng Kiều Lân chưa từng nghĩ qua mình sẽ cưới một người con trairồi cùng trải qua cả đời.Pháp luật cho phép, cha mẹ cũng không ngăn cấm, anh chỉ là không hề nghĩ đến mà thôi. Nhưng lúc này, anh cảm thấy chính mình hẳn là nhất cật chung tình với Tiểu Ngư (ăn một lần yêu luôn). Về phần vì sao không phải là nhất kiến chung tình, nói thế mọi người cũng có thể lý giải suy nghĩ của hoàng đế bệ hạ. Đừng nhìn trong hiện thực chỉ mới trải qua hai ngày, nhưng trong trò chơi, bọn họ đã nhận thức nhau hơn một tháng. Dù cho Tiểu Ngư có lần không tại tuyến một tháng, nhưng anh cho rằng đó là thời gian ngắn, bản thân luôn nhớ tới Tiểu Ngư, cho nên không thể xem đó là lỗ hổng.

Nhất cật chung tình kết quả là gì? Thì chính là phải bắt được em ấy. Bạn học Tiểu Ngư không có tí kinh nghiệm yêu đương nên quá trình theo đuổi không quá khó khăn, nhưng Kiều Lân rất hưởng thụ quá trình này. Anh không mong làm quá nhanh sẽ làm Tiểu Ngư sợ hãi, hoặc do bởi mình cường thế mà khiến cậu không thể tự hỏi chính xác tình cảm của mình. Dù sao đây là lần quyết định đầu tiên của Kiều Lân, muốn cùng một người con trai kết giao, hơn nữa là lấy cả đời làm điều kiện tiên quyết.

Người không biết Kiều Lân nhất định sẽ cho rằng ý tưởng cấp tiến của anh thật sự có chút kỳ quái, nhất định không phải xuất phát từ chân tâm. Nhưng người nhận thức Kiều Lân, tỷ như Hồng Điệp Tri Thu chẳng hạn, khẳng định sẽ tin tưởng Kiều Lân thật sự lọt vào lưới tình rồi. Bởi vì người này là một người không tùy tiện xuất thủ, nếu không phải chân tâm thực ý, anh sẽ không rảnh rỗi mà đi phiêu chơi trò chơi tình ái. Cho nên đây cũng chính là nguyên nhân anh chơi trò chơi nhiều năm như vậy mà chưa từng tìm kiếm tình duyên, Tiểu Ngư tuyệt đối là người đầu tiên, bằng không Hồng Điệp Tri Thu cũng sẽ không dụng tâm ra sức chiếu cố Tiểu Ngư như vậy, xem cậu như người thân mà đối đãi.

“A ! ! ! Tôi bào đinh được một Châu Xác! Tử sắc tử sắc! ! Lân anh mau nhìn ! ! !” Tiểu Ngư sau khi bào đinh một con Vân Loa, lập tức đem khối thạch đầu (tảng đá) màu ngân bạch trong tay như dâng hiến vật quý qua.

Suy nghĩ của Kiều Lân bị tiếng gọi Tiểu Ngư đánh gãy, lập tức thấy được viên đá trên tay Tiểu Ngư. Châu Xác là tài liệu quan trọng nhất để chế tác trang sức, phẩm chất tử sắc vốn không dễ rớt như vậy. Một khối này rất đáng giá.Nhưng tròng mắt anh vừa chuyển, lập tức nuốt hai chữ “đáng giá” trở về. Về phần tâm tư gì đó, Tiểu Ngư Nhi không lâu sau sẽ biết.

“Ừ, thứ này không tồi. Tôi vừa lúc cần, cho tôi đi.”

Phương thức tư duy của hoàng đế bệ hạ rất nhanh nhẹn, anh sẽ không để cho bản thân bị vây ở trạng thái bị động bỏ lỡ tình yêu. Cho nên anh đã nhận định Tiểu Ngư rồi, Tiểu Ngư là một cậu nhóc khả ái cỡ nào chứ, ngươi thấy ai thì T kháng quái không thì bị quái đánh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.