Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 42: 42: Chương 34




Edit: Kiri

Sáng sớm hôm sau, ba người xuất phát tới Nhị Long sơn.

Trước khi đi, Phi Yến đã nói chuyện với Công Tôn Sách và Chu Kính, nàng bịa rằng đã cứu một ông lão và được ông ấy dạy cho rất nhiều thuật kỳ môn độn giáp.

Đương nhiên bọn họ không thể tưởng tượng ra sự thật được, cũng không muốn nghĩ Phi Yến sẽ lừa gạt nên liền tin nàng.

Thật ra Công Tôn Sách vẫn hơi khó hiểu: “Phi Yến, muội nói đến chuyện phong thủy, thật sự sẽ bị ảnh hưởng bởi một số thứ ư?”

Hắn vốn không hề tin tưởng nhưng hai vụ án này đều nhờ Phi Yến dùng những thứ đó mới có thể thuận lợi phá án, làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Sẽ. Như là Nhị Long sơn này, muội dám cá, ba mươi năm sau chúng ta đến đây, phong thủy chắc chắn không còn như bây giờ. Chuyện phong thủy không hề đơn giản đâu.”

“Muội cảm thấy mật thất đó còn có bí mật khác?”

“Thật ra mật thất đó, chắc không phải do đám thổ phỉ kia tạo ra, ngược lại, đó là một mật thất có sẵn, bọn chúng chỉ phát hiện ra rồi lợi dụng giấu bạc thôi.”

Điều này bọn họ đều không nghĩ đến, Công Tôn Sách còn muốn nói gì đó nhưng Chu Kính lại kéo tay hắn lại.

Đồng thời, cũng kéo tay Phi Yến.

Công Tôn Sách ngẩng đầu nhìn Chu Kính, hai mắt chạm nhau liền hiểu rõ, Phi Yến cũng hiểu.

Có người đi theo bọn họ.

Nhưng là ai?

Phi Yến lật tay lại nắm tay Chu Kính, nàng đã có chủ ý của mình.

Công Tôn Sách và Chu Kính đều rất ăn ý với Phi Yến.

Ý của nàng là tiếp tục đi?

Người theo dõi bọn họ không lại gần, chỉ đi theo từ phía xa, nếu không phải có Chu Kính là cao thủ thì có lẽ bọn họ vẫn không biết gì.

Họ đi đến trạm gác rồi mà người kia vẫn chưa hiện thân.

Chu Kính mở mật thất ra, ba người vừa mới đi xuống nơi để quan ngân, liền thấy có người mở mật thất.

Mà người kia, chính là Vương Bộ đầu.

“Ngươi?” Phi Yến cũng hơi giật mình.

Bọn họ biết, sau khi thẩm vấn đã chứng minh hắn thật sự không biết gì, nên không bị bỏ tù nhưng cũng bị bãi miễn chức vụ.

Vương Bộ đầu nhìn ba người bằng ánh mắt tàn độc: “Ta, không ngờ phải không, chính là ta. Các ngươi hại nương tử ta, nương tử ta là người tốt, nhất định nàng ấy không phải là hung thủ, nhất định là ngươi, là ngươi nghiêm hình bức cung.”

Hắn ta chỉ vào Chu Kính.

“Nàng ta chính là hung thủ, hơn nữa nàng ta không yêu ngươi, chỉ tính kế ngươi thôi. Vì sao ngươi không chịu nhìn vào sự thật?” Công Tôn Sách kích hắn, liếc sang nhìn Chu Kính.

Nhưng Vương Bộ đầu hoàn toàn không bị đả động.

“Nói bậy, ta phải giết các ngươi. Chờ ta giết các ngươi xong ta sẽ đi giết Bao Chửng, giết Triệu Khản, cứu nương tử ta.”

Vừa nói hắn ta vừa lao tới chỗ Phi Yến, trong ba người thì chỉ có Chu Kính là có thể đọ sức với hắn ta nhưng hắn ta đã sớm tính toán là sẽ đối phó Phi Yến trước, dù sao nàng cũng chỉ là nữ tử, trước đó còn không khỏe.

Nhưng thật không ngờ, Phi Yến nhanh nhẹn xoay người ném chiếc khóa chín vuốt đi, nàng leo lên tường rồi ấn ấn.

Mà lúc này Chu Kính đã đẩy Công Tôn Sách ra, lao vào đấu với Vương Bộ đầu.

“Lui.” Phi Yến lời ít mà ý nhiều.

Chu Kính nhanh chóng né tránh.

Ngay lập tức, một chiếc lồng sắt ập xuống, trực tiếp nhốt Vương Bộ đầu lại.

Ầm.

Vương Bộ đầu bị bắt.

Công Tôn Sách và Chu Kính đều kinh ngạc nhìn Bàng Phi Yến.

Nếu không phải đã biết trước thì nhất định không thể nào tìm được cơ quan một cách chuẩn xác và nhanh chóng đến vậy.

Mà Vương Bộ đầu cũng ngớ người: “Ngươi, ngươi là ai, sao biết được cơ quan ở đây. Ngươi, chẳng lẽ ngươi là người Nhị Long sơn? Chết tiệt, các ngươi oan uổng nương tử ta.” Hắn ta giãy dụa trong lồng sắt, kêu gào mắng chửi.

Nhìn bộ dạng hắn ta như vậy, Phi Yến nghĩ, nếu yêu một người tốt thì kẻ xấu cũng có thể quay về chính đạo còn nếu yêu sai người thì là rơi vào ma đạo vạn kiếp bất phục.

Phi Yến cười lạnh: “Ngươi cho là lần trước khi bọn họ bàn chuyện quan ngân thì ta đang làm gì. Ta khác ngươi, ta có đầu óc, không như ngươi, không biết nhìn người, giờ còn muốn phạm sai lầm vì nàng ta. Ta sẽ giao ngươi cho Liễu Tri phủ.”

“Đồ ác độc.”

Phi Yến nhìn hắn ta rồi đi đến một chỗ khác: “Ngươi nói xem, nếu ta ấn chỗ này thì ngươi sẽ thế nào, đây mới là ác độc, nếu ngươi đã không muốn sống nữa, ta có thể thành toàn cho ngươi.”

Mọi người đều hiểu ở chỗ đó còn có một cơ quan lợi hại hơn nữa.

“Nơi này cơ quan rất lợi hại ư?”

Phi Yến lắc đầu, giải thích: “Nơi này không đến mức như thế. Thật ra đây hẳn là cơ quan ngoài cùng. Đều sử dụng những ám khí đơn giản phổ biến. Bình thường, lăng mộ càng cao cấp thoạt nhìn càng đơn giản vô hại.

“Muội cảm thấy nơi này là lăng mộ ư?” Chu Kính nhíu mày.

” Đúng vậy, chính là nơi này.” Cho dù kiếp trước chưa từng thấy thì bây giờ quan sát cũng có thể thấy đây chính là lăng mộ.

“Thủ lĩnh Nhị Long sơn phát hiện ra nơi này nhưng không hề nghĩ rằng đây là lăng mộ mà chỉ cho rằng đây là mật thất nên mới giấu đồ ở đây?” Có đôi khi, thật sự là người định không bằng trời định, cho nên, con lão ta mới không tìm thấy mà Phi Yến mới là người tìm thấy.

“Đúng, cạnh lão ta hẳn là người không biết những điều này, nhưng Triệu Khản kia rất biết bố trí cơ quan nhưng hắn ta làm ra để hại người, mà cũng không ngờ một trạm gác nho nhỏ này lại có cất giấu thứ mà hắn ta ngày đêm mong mỏi. Muội nghĩ, mấy năm nay, hắn ta chủ yếu xem xét ở đại điện.”

Phi Yến giải thích xong liền bắt đầu tìm kiếm ở khắp nơi.

“Cần tìm gì vậy?”

Công Tôn Sách cũng không tùy tiện tìm, đây là vì muốn tốt cho mọi người, nếu không cẩn thận chạm phải cơ quan gì đó thì quả là mất nhiều hơn được.

“Không cần, để muội, các huynh không hiểu, đừng di chuyển linh tinh.” Nàng sờ sờ ấn ấn lên tường, thật ra nàng biết cơ quan ở đâu nhưng vẫn phải giả vờ, bằng không lộ tẩy mất.

Vương Bộ đầu vẫn la hét như cũ.

Thật ra hắn ta cũng không phải người xấu nhưng yêu sai người nên trở nên như thế này.

Phi Yến khởi động một cơ quan mới rồi quay lại nhìn hai người cười.

“Nơi này không ngờ vẫn còn cơ quan khác.” Công Tôn Sách kinh ngạc.

Phi Yến nhìn thấy Vương Bộ đầu đang bị nhốt, trong lòng không biết là mùi vị gì, hắn ta cũng từng là bằng hữu của họ, bây giờ cũng vậy.

Tiến vào gian bên trong, Phi Yến nhanh chóng đánh giá xung quanh, quả nhiên, nơi này chính là nơi nàng đã từng tới, chẳng qua là cửa vào khác nhau mà thôi, dù vậy, nàng thật sự đã tới rồi. Thời gian trôi đi, khung cảnh cũng thay đổi nhiều, nhưng chắc chắn là nơi này không sai.

Nàng không biết mình dùng tâm tình gì để làm việc này.

Nàng muốn phá hủy nơi này nhưng lại lo rằng sẽ thay đổi vận mệnh của nhiều người, rồi sẽ gây nên những hậu quả xấu. Làm nghề này đây chính là điều kiêng kị nhất, bây giờ đến chính nàng cũng không hiểu bản thân đang làm gì.

Dù nàng có thay đổi cơ quan nơi này thì có lẽ vẫn sẽ xảy ra chuyện gì đó, một chuyện còn khó giải quyết hơn.

Nếu mình đã đến đây, có phải mọi thứ sẽ bay hết theo gió thoảng không.

Phi Yến nhắm chặt mắt lại.

“Muội sao thế?” Công Tôn Sách vẫn luôn quan tâm đến Phi Yến, tuy rằng hắn không thể hiện rõ ràng nhưng luôn là người đầu tiên phát hiện ra nàng không ổn. Giống như đêm đó, sau khi bọn họ trở về nàng thấy rất lạnh, ngày hôm sau, Công Tôn Sách liền cầm theo một túi nữa, sau đó nàng mới biết trong đó là một chiếc áo choàng.

Hắn hiểu nàng ngại phiền nhất định sẽ không mang cho nên hắn mang đi thay nàng, chưa chắc đã dùng nhưng nếu nàng lạnh thì sẽ có áo ấm.

“Hai người muốn trộm mộ không?” Nàng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc hỏi hai người. Bất tri bất giác, bọn họ dường như đã giống như Tiểu Phượng và Tiểu Ngũ, là cộng sự của nàng.

Hai người lắc lắc đầu.

Bọn họ không hề nghĩ tới chuyện này, chẳng qua là vì Phi Yến thôi.

Trộm mộ, không phải chuyện gì tốt đẹp cả.

“Muội cũng không muốn, đến đây chỉ là vì tò mò thôi, nếu đã vậy, chúng ta trở về đi. Ở đây có rất nhiều cơ quan, nếu đi tiếp có lẽ sẽ có rất nhiều nguy hiểm, chưa chắc đã có thể sống mà ra ngoài, muội sợ rồi. Chết tử tế không bằng còn sống, huống chi, muội sống rất vui vẻ.”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

“Không ít người đã biết chỗ này rồi.”

“Vậy thì sao? Muội nói cho hai người biết, muội đã quan sát rồi, nơi chúng ta đang đứng là gian ngoài cùng, bước thêm một bước cũng là nguy hiểm rình rập. Mặc kệ người khác biết hay không, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.”

Vương Bộ đầu thật không ngờ họ lại rời đi nhanh như vậy, suy nghĩ của Phi Yến đã quay vòng cả trăm ngàn lần.

Nếu đã không thể thay đổi, nàng cũng không muốn lấy đồ vật gì, sao phải xuống lăng mộ chứ.

Chẳng lẽ nàng còn muốn sống như kiếp trước ư? Nàng biết, mình không muốn sống như thế này nữa, dù nàng rất có thiên phú cũng rất nghiêm túc làm chuyện đó nhưng nàng đã xuyên không rồi, mọi thứ ở nơi này đều khác trước.

Tại sao mình lại không nhận ra chứ.

Nghĩ thông suốt hết thảy, nàng quyết định rời đi.

Sau khi ra khỏi mật thất, họ giao Vương Bộ đầu cho Liễu Tri phủ, tin rằng Liễu Tri phủ sẽ xử lý chuyện này thật tốt, che giấu cẩn thận chuyện mật thất kia, cơ quan ngoài cùng đã bị Phi Yến động qua rồi, dù sao Vương Bộ đầu cũng đã thấy nàng mở cơ quan, đề phòng luôn không thừa.

Không phải sợ hắn ta trộm mộ mà nàng không muốn hắn ta bỏ mạng oan.

Bước lên con đường ấy, không biết sẽ mất mạng lúc nào.

Tuy rằng Phi Yến nghĩ như thế, nhưng thật sự không ngờ nhiều năm sau, sau khi được thả Vương Bộ đầu thật sự đã bước lên con đường này, rồi sau đó bật vô âm tín.

Quay lại quán trọ, Phi Yến tự tay đốt bức tranh kia.

Mọi thứ đã qua rồi phải không? Sống một cuộc sống mới, một cuộc sống mới.

Quá khứ, đã không còn liên quan tới nàng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.