Chuyện Tình

Chương 41




"Tôi ăn xong rồi, đi thôi". Tề Nhã buông khăn ăn trong tay, lẳng lặng nhìn hắn.

"Nhanh vậy sao?" Lý Kiều có chút kinh ngạc.

"Tôi cứ nghĩ là có anh thì sẽ thành 'tú sắc khả cơm', ai ngờ lại làm cho tôi tiêu hóa không xong", Tề Nhã trào phúng liếc nhìn hắn một cái, "Hay cứ đi ra ngoài một chút đi"

Lý Kiều mỉm cười có chút xin lỗi, biết cô đã đoán ra tâm tình không tốt của bản thân.

Thành thật mà nói, Tề Nhã là một người phụ nữ đặc biệt, bề ngoài dịu dàng, làm việc lại dứt khoát, ví dụ như hôm nay cô muốn hắn cùng ăn cơm, cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại hỏi hắn ——– tôi rất chán, đang đứng ở cạnh công ty anh, có rảnh đi cùng tôi ăn cơm được không? Giọng nói không có nửa điểm nũng nịu, cũng không hề bỏ ra nhiều tâm tư như các cô gái khác, giống như cô với hắn là bạn bè lâu năm gặp lại, không hề cố kỵ, ở một chỗ cùng với cô, hắn có vẻ rất thoải mái.

Đi ra khỏi nhà ăn, khó có được ngày trời nắng, cơn gió mát lạnh đầu hạ xát qua mặt, những quán cà phê ven đường chen chúc người ngồi.

Cách đó không xa, hai thân ảnh một lớn một nhỏ chậm rãi bước tới, cô gái mặc váy ngắn, đang sôi nổi đi bước lùi, dường như rất phấn chấn vui vẻ nói chuyện với chàng trai đối diện, chàng trai kia lại thỉnh thoảng nhìn cô gật đầu mỉm cười. Đột nhiên, dưới chân cô gái bị vướng, cả người đều ngã về sau, may mắn được chàng trai kia giữ lại, ôm vào trong lòng.

Lý Kiều nhìn màn mạo hiểm vừa rồi, trong nháy mắt tim đập thật nhanh, trán nheo lại ——- cô sao lại thế này? Lớn như vậy mà còn đi đường không cẩn thận.

"Xin chào, lại gặp mặt" Tô thấy hắn đi cùng Tề Nhã, dẫn đầu chào hỏi.

Thích tò mò quay đầu, thấy hai người trước mắt, nhất thời ngẩn ra.

Đã vài ngày không nhìn thấy hắn, cứ nghĩ đến đêm đó, cô lại thấy uể oải, sự ân cần yêu thương nhung nhớ của cô dành cho hắn cùng với ánh mắt hờ hững khi hắn nhìn thấy cô và Tô trở thành hai hình ảnh đối lập nhau, làm cho cô có chút nan giải.

"Còn nhớ rõ tôi không?" Tề Nhã nhìn Thích tim đang đập mạnh và loạn nhịp, trong mắt mang theo suy nghĩ sâu xa.

Cô nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ, đêm đó Lý Kiều vì người phụ nữ làm cô tức giận này, đã ra tay đánh cô, còn đi một đêm không về, chỉ là, vì sao cô ta lại xuất hiện bên cạnh hắn?

Thích nhìn hai người sóng vai nhau, trong lòng dần dần trầm xuống.

"Vị hôn thê của tôi, Tề Nhã". Lý Kiều ngữ khí bình thản nói chuyện với Tô, Thích lại giống như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt sững người tại chỗ, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào họ.

Hắn đang nói cái gì vậy?

Đám người đang nhốn nháo ồn ào trên đường dường như trở nên bất động, tiếng âm thanh nói chuyện, tiếng đàn của nghệ sĩ đầu đường, âm nhạc trong cửa hàng giờ phút này đều trở nên tĩnh lặng, trong tai cô chỉ còn nghe thấy vài câu nói cuồng vọng của hắn vang tới —– vị hôn thê, vị hôn thê của tôi.

"Các người...Vẫn luôn ở chung với nhau?" Cô nghe thấy thanh âm chính mình nhẹ nhàng mà vang lên.

Thật kì quái, cô vẫn có thể đứng tại chỗ này mà lẳng lặng hỏi hắn.

"Đúng" Lý Kiều thản nhiên đáp, nhìn thẳng vào con ngươi đen đang gợn sóng của cô.

Trong nháy mắt đó, hắn thấy đôi mắt luôn trong trẻo mang ý cười kia giờ phút này tràn ngập một mảng xám nặng nề, cô theo dõi hắn, gắt gao nhìn hắn chằm chằm, sau đó trong mảng xám đó, dần dần ngấn lệ, ngay lúc hắn thật sự nghĩ cô sẽ khóc, cô lại bỗng dưng cắn môi, xoay người bước đi.

Cô đi gấp như vậy, nhanh như vậy, nghiêng ngả lảo đảo, căn bản không để ý phía trước là cái gì, dưới chân là cái gì, Tô vội vàng đuổi theo, mà Lý Kiều vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn bóng dáng bọn họ khuất xa.

Tề Nhã nhìn chăm chú vào hắn: "Vì sao lừa cô ấy?" Nói bọn họ luôn ở chung với nhau?

Lý Kiều chỉ trầm mặc không nói một lời nào.

Tề Nhã nhớ tới nhiều năm trước, một cô gái đứng trước mặt mình, ánh mắt quật cường nói rằng, người đó là của tôi.

Thời điểm vừa rồi lúc cô gái kia xoay người, Lý Kiều thần sắc rõ ràng mang theo một tia bối rối, giống như là muốn đuổi theo.

Nhìn sườn mặt đang căng thẳng của hắn, Tề Nhã không khỏi khẽ thở dài.

——————————————–

Cô từng nghĩ, trong lòng hắn chỉ có mẹ cũng không sao, hắn phong lưu phóng đãng cũng chẳng là gì, dù sao, mẹ đã không còn trên cõi đời, mà cô lại mỗi ngày một lớn lên, nhưng cô lại không nghĩ tới, khi cô trưởng thành, hắn cũng sẽ già đi, cũng sẽ phải ổn định cuộc sống, cùng một người phụ nữ khác kết hôn.

Cô dùng thời gian bảy năm để nghĩ đến hắn, khát khao khả năng cùng hắn yêu nhau, lại không nghĩ ra, hắn cũng cùng một người phụ nữ khác sống với nhau bảy năm.

Sống mười tám năm qua, cô lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực như vậy, mờ mịt như vậy, tuyệt vọng như vậy.

Cô càng không ngừng bước về phía trước, ở ngã tư đường vội vàng nhìn xung quanh, nhiều đường như vậy, con đường nào mới dẫn đến nơi cô muốn tới?

Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống vào giây phút ấy, Tô gắt gao túm lấy tay cô, đem cô kéo vào lòng mình: "Em sao vậy, Thích"

"Không có việc gì", cô nhìn anh, nhẹ nhàng cười yếu ớt, nhà ăn ven đường đang bật lên một bài đồng dao du dương, cô quẹt một chút nước mắt ở đáy mắt, "Em đói bụng"

——————————————–

Mc Donalds French Fries (*), cô không do dự ăn hết vào. Khoai tây chiên gọng dài tinh tế, ngoài giòn trong nhuyễn, không giống với loại thô kệch như Fish&Chips (**) truyền thống của nước Anh, cô ngậm trong miệng, học theo nữ diễn viên trong Hollywood, hơi hơi ngửa đầu, nheo mắt phun ra một vòng khói thuốc trong tư thế dụ hoặc, Lý Kiều chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, ăn nhiều như vậy, cẩn thận biến thành một con nhóc béo phì.

Cô lơ đễnh phản bác, ông không phải thích người đầy đặn sao?

Hắn đánh giá cô một chút, trong mắt mang theo ý vũ nhục muốn xem kĩ càng, nhìn cháu, hiện tại hình dạng như hột đậu đỏ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ thành một bộ ngực đồ sộ.

Cô oán hận trừng mắt hắn một cái, sau đó đột nhiên ôm bộ ngực chỉ vào hắn kêu lên ——- đồ sắc lang, đồ biến thái.

Người xung quanh ánh mắt đầu tiên là nhìn đến bộ dạng nhu nhược của cô bé, sau đó đều dừng lại trên người hắn, mang theo vài phần cảnh cáo cùng khinh bỉ.

Hắn gân xanh nổi đầy trên trán, hận không thể bóp chết cô, lại không thể động thủ.

Ngày đó trên đường về nhà rất nhiều người nhìn cô, sau đó lại mỉm cười, vì thế cô thực ngốc nghếch hỏi hắn, tôi hôm nay có phải rất đẹp hay không, sao lại có nhiều người nhìn tôi như vậy?

Hắn biểu tình quái dị nhìn cô một cái, không trả lời.

Khí tắm cô mới phát hiện trên mặt mình có dính một chút nước sốt cà chua trông rất buồn cười, hiển nhiên là hắn đã cố ý quệt vào khi lau miệng giúp cô.

Cô lao ra phòng tắm, vô cùng xấu hổ và giận giữ rống to, Lý Kiều tôi chán ghét ông chán ghét ông!

Đáp lại cô là một tràng cười to không hề kiêng nể phát ra từ căn phòng hắn.

——————————————–

Tiếng cười sang sảng, đắc ý đó, cho tới hôm nay, vẫn còn quanh quẩn trong lòng cô.

Trong nhà ăn một nghệ sĩ già bắt đầu cất tiếng, Those were such happy times and not so long ago, how I wondered where they gone.

Đến tột cùng phải làm thế nào mới quay lại quãng thời gian trước đây?

Cô ăn từng miếng từng miếng khoai tây chiên, ở trong lòng thầm nhủ, thương hắn, hận hắn, thương hắn, hận hắn...

Miếng cuối cùng, hận hắn.

Là nên hận hắn, hận hắn ngay từ đâu đã bước vào cuộc đời cô, lấy bộ dáng dịu dàng thâm tình như vậy, dễ dàng mê hoặc tâm hồn non nớt ngây thơ của cô; hận hắn từ giờ trở đi đều dùng sự nuông chìu che chở, dành cho một người phụ nữ khác; hận hắn mỗi một lần đều nhốt cô ngoài cánh cửa tâm hồn, trốn tránh cảm tình của cô.

Cô rất hận hắn.

Nhưng lại thủy chung không thể buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.