Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Chương 20: Sún Răng




Sau đó, Cung Muội Muội ngồi trên xe của Dạ Lương Thành, nhìn con đường mà chiếc xe đang băng qua, Cung Muội Muội thấy khung cảnh xung quanh rất xa lạ, có chút kinh ngạc hỏi: “Con đường này dẫn đến đâu vậy?”

“Nhà của anh.” Dạ Lương Thành nghiêng đầu nhìn cô, ánh đèn đường từ bên ngoài hắt vào, khiến những viên đá trên bộ lễ phục của cô lấp lánh. Cô giống như một nàng công chúa cao quý vậy, trái tim của Dạ Lương Thành càng thêm xao xuyến mấy phần.

Xe của hắn đi một mạch về phía trước. Đây là một tiểu khu mới xây dựng được vài năm, tiểu khu nằm bên con đường vắng vẻ, khác với giá nhà ở trung tâm thành phố, nơi này không quá đắt. Dạ Lương Thành đã bố trí ở đây một căn biệt thự loại nhỏ từ vài năm trước, nơi này đều là những căn biệt thự tầm trung, có sân và tường bao quanh, tuyệt đối không được tính là cao cấp.

Xe của Dạ Lương Thành đi đến căn biệt thự ở cuối cùng, bên cạnh căn biệt thự này là một dãy núi nhân tạo màu xanh lục, trong màn đêm này càng thêm tĩnh lặng.

Cung Muội Muội tối nay mới nhìn thấy cảnh vật xung quanh nơi này, nhưng lòng cô đã yêu mảnh đất này, cô không ngờ Dạ Lương Thành sẽ mua nhà ở đây.

Chiếc xe đi vào trong sân, nơi đây đã được quét dọn rất sạch sẽ. Dạ Lương Thành đi đến trước cửa nhà, ấn một nút, ánh đèn màu lam đậm xung quanh biệt thự sáng bừng lên, phản chiếu vườn hoa và hồ nước xinh đẹp. Ánh mắt Dạ Lương Thành rơi trên người cô gái đứng trong vườn hoa.

“Đây có thể là phòng cưới của chúng ta, thích chứ?” Giọng nói Dạ Lương Thành có chút khàn khàn hỏi cô.

Hắn biết, về mặt vật chất, quân nhân bọn hắn không giàu có bằng nhà họ Cung, cho dù vị trí bây giờ của hắn, cũng không có tài lực hùng hậu như vậy, nên hắn không thể cho cô áo gấm lụa là, không thể cho cô cuộc sống cao sang phú quý, lòng hắn vẫn luôn rất tiếc nuối.

Cung Muội Muội mẫn cảm nhận ra hàm ý trong câu nói của hắn, cô lặp tức cười xán lạn với hắn: “Thích ạ! Em rất thích sự yên tĩnh ở nơi này.” Nói xong, cô tò mò đi lên phía trước: “Chúng ta vào phòng khách xem xem.”

Đây là cánh cửa khóa bằng vân tay, Dạ Lương Thành mở cửa ra, hắn bật công tắc đèn bên cạnh. Dưới ánh đèn rực rỡ, căn phòng được bày biện theo phong cách nam tính, màu xám sắc lạnh, kết hợp với sàn nhà và gạch sứ cách điệu màu lạnh, đâu đâu cũng lộ ra sự nam tính.

Cung Muội Muội chớp mắt, cô xuýt xoa một tiếng, dù mới bước vào đây, cô đã cảm thấy một cảm giác thân thuộc, vì nơi đây khiến cô tìm thấy hơi thở của người đàn ông này.

Dạ Lương Thành có chút căng thẳng nhìn cô, phong cách thiết kế ban đầu hoàn toàn dựa vào sở thích của hắn, nhưng hắn cũng không ngờ, không lâu sau, nơi đây đã có một nữ chủ nhân đến ở.

Hơn nữa hắn biết, cô nhóc này từ trước đến giờ luôn thích những thứ ấm áp, cho nên, cô có thích căn nhà này không?

“Nếu em không thích, anh có thể thiết kế lại, dựa theo sở thích của em.” Dạ Lương Thành khẽ nói sau lưng cô.

Cung Muội Muội lập tức quay người lại nói: “Không cần không cần, em thích, em thích phong cách thiết kế của nơi này.”

Nói đoạn, cô ngồi trên sô pha màu xám, ngầng đầu hỏi hắn: “Sao anh không nói sớm cho em là anh có nhà?”

“Vốn dĩ anh định mua một căn hộ trong trung tâm thành phố, anh sợ em không quen sống ở nơi vắng vẻ như này.” Dạ Lương Thành khẽ than một tiếng. Nếu là cô gái có gia cảnh bình thường, hắn đương nhiên không lo cuộc sống sau này của cô, nhưng Cung Muội Muội là một tiểu thư sống sung sướng từ nhỏ của nhà họ Cung, hắn đương nhiên lo lắng vài điều.

Cung Muội Muội sững người mấy giây, cô đứng lên nói: “Không đâu, em thích nơi này, em thật sự thích.” Nói đoạn, cô đi đến bên cạnh hắn, đôi mắt to trong trẻo quyến rũ nhìn hắn chăm chú: “Thật đấy... em nói thật đấy.”

“Nhưng... có khiến em chịu thiệt thòi không?” Bàn tay to của Dạ Lương Thành vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Cung Muội Muội lập tức giang tay ôm lấy hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn: “Không thiệt, không thiệt thòi chút nào, Dạ Lương Thành, em không phải cô gái ham mê vật chất, em không phải...”

Dạ Lương Thành đương nhiên biết cô không phải, nhưng là tự hắn mâu thuẫn trong lòng, vì yêu cô, hắn gắng sức muốn dành cho cô cuộc sống tốt đẹp nhất, nhưng vì sự nghiệp, những thứ hắn có thể cho cô rất ít ỏi.

“Giống bộ lễ phục tối nay của em, sau này anh có thể không mua nổi.” Dạ Lương Thành khẽ thở dài, lấy anh, tiêu chuẩn cuộc sống của cô sẽ bị hạ thấp.

Cung Muội Muội cúi đầu, nhìn bộ lễ phục trên người, cô đột nhiên duỗi tay xé mạnh một cái, vạt xẻ hình chữ “v” trước ngực thoáng cái đã bị cô xé rách.

Cô vừa xé vừa kiên định nói: “Vậy em không mặc nữa, về sau cũng không mặc kiểu lễ phục dạ hội này nữa...”

Dạ Lương Thành sững sờ, hắn lập tức đau lòng cầm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Đừng xé nữa!”

Bởi vì dùng sức nên bàn tay trắng muốt của cô bị siết đến đỏ bừng. Còn bộ lễ phục hở vai cũng bị xé toang, vạt váy trước ngực trực tiếp rơi xuống, lộ ra chiếc áo ngực màu đen của cô và khuôn ngực trắng ngần.

Cung Muội Muội không để ý bị lộ hàng trước mặt hắn một chút nào, cô đã từng mong mỏi biết bao có thể dâng hiến bản thân cho hắn, tất cả mọi thứ.

“Dạ Lương Thành, em thật sự không để ý, thật đấy... em chỉ muốn được ở bên anh là được rồi.” Đôi mắt long lanh ánh lệ của Cung Muội Muội nồng nàn nhìn hắn, thổ lộ cõi lòng.

Dạ Lương Thành ấn đầu cô vào lồng ngực, than thở một tiếng: “Cô gái ngốc...”

Đáy lòng Dạ Lương Thành đã thề, về sau hắn sẽ giao tất cả mọi thứ cho cô, thậm chí cả tính mạng của hắn, cho nên, thứ hắn có thể cho, sẽ dành hết cho cô.

Bộ lễ phục trên người Cung Muội Muội đã rách tan, mà phòng khách chưa kịp bật máy sưởi khiến cô run cầm cập, cô ôm eo hắn thật chặt, khao khát hỏi hắn: “Dạ Lương Thành, tối nay, chúng ta ở đây được không?”

Dạ Lương Thành nheo mắt ngẫm nghĩ, đáp một tiếng: “Được!”

Vốn dĩ định quay về trong tối này, nhưng sáng sớm mai hắn có thể bay thẳng đến nơi diễn ra cuộc họp.

“Lạnh...” Cung Muội Muội nép sát vào lòng hắn, hấp thu nhiệt độ của hắn.

Dạ Lương Thành lúc này mới ảo não muốn đánh cho mình một cái, cô đã cởi đến mức này rồi, hắn lại không phát hiện cô lạnh. Hắn lập tức ôm ngang cô lên, rảo bước lên tầng hai, đi vào phòng ngủ của hắn, vén chăn lên, đặt cô vào đó.

Chiếc chăn cũng rất lạnh, Cung Muội Muội lập tức kêu một tiếng, sau đó duỗi tay cởi phăng bộ lễ phục trên người ra, cả cơ thể mảnh khảnh xinh đẹp của cô cứ lộ ra trước mặt người đàn ông như vậy.

“Lương Thành... cùng em...” Cung Muội Muội co ro trong chăn, lạnh đến nỗi răng va cầm cập.

Dạ Lương Thành lập tức cởi chiếc áo sơ mi màu đen trên người ra, hắn biết, thứ làm ấm cô nhanh nhất chính là nhiệt độ cơ thể của hắn.

Cung Muội Muội như đứa trẻ chờ đợi hắn, Dạ Lương Thành chỉ mặc một chiếc quần sịp, cơ thể nóng bỏng nhanh chóng vén chăn chui vào, ôm chặt cô gái đang run rẩy vào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.