Kính Huyễn nghe Bạch Đình nói, không có dấu hiệu tức giận,
ngược lại khuôn mặt càng rạng rỡ tươi cười, thanh âm ngọt như chảy mật:
“Không được, con mau vào phòng viết chữ hối lỗi cho mẹ, thiếu một chữ
cũng không được, ngoan “`` mẹ đây bận ăn bánh rồi, con không được nghịch
ngợm.”
Vẻ mặt cười sáng lạn, nói ra so với trời đông giá rét tháng
mười còn lạnh hơn, trong lòng Bạch Đình suy tính, cuối cùng phải xuất
ra vũ khí cuối cùng của mình, là cái gì đây? “Mẹ, con biết sai rồi, mẹ
là đại nhân rộng lượng tha thứ cho con trai của mẹ tuy rằng đẹp trai
đáng yêu nhưng lại không hiểu chuyện, con cam đoan lần sau sẽ không đối
với em gái như vậy nữa, mẹ, mẹ xem con trai anh tuấn của mẹ có thành ý
như vậy, nên tha thứ con một lần đi.” Hắc hắc “`` xin chú ý, con chỉ nói
không dùng cách cũ nữa, không có nói không có lần sau.
Kính Huyễn không ngờ rằng Bạch Đình chợt thay đổi nhanh như
vậy, nghi hoặc nhìn ánh mắt của hắn, muốn xem ra có gì kì quái, nhưng
Bạch Đình biểu diễn siêu cấp tốt, vừa thấy Kính Huyễn đang nhìn mình,
lập tức ra sức chớp mắt, trong hốc mắt dần dần xuất hiện vệt hồng hồng
đáng ngờ, khóe mắt cũng mang theo chất lỏng khả nghi, mọi người đoán
được sao? Đó chính là nước mắt vô cùng, vô cùng khả nghi.
Kính Huyễn lập tức bị hành động của Bạch Đình đánh lừa, trong lòng đột nhiên tự trách chính mình, có phải của mình xử phạt nặng quá
không? Kêu một đứa nhỏ chỉ có bốn tuổi viết 1000 chữ hối lỗi, ( Lời
tác giả: lúc này Kính Huyễn đã quên mất con trai bảo bối chính là một kẻ giảo hoạt, từ nhỏ đã là một thiên tài, ba tuổi năm ấy đã thuộc như cháo 300 bài thơ Đường cùng Tam Tự Kinh.) hơn nữa còn không cho hắn ăn
bánh ngọt hắn thích nhất, nghĩ đến đây, Kính Huyễn không nhịn được nhìn
Bạch Đình một chút, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng.
“Con đã nói như vậy, mẹ cũng không nghiêm khắc như vậy với
con nữa.” Kính Huyễn nói tới chỗ này dừng lại một chút, Bạch Đình ở
trong lòng không ngừng cười trộm, đã sớm biết chiêu này nhất định hữu
dụng, nhưng lại vì câu nói phía sau của Kính Huyễn làm cho hóa đá từ xa: “Con viết 500 chữ hối lỗi là được, bánh ngọt của con cũng chỉ có thể
cho một ít, lần này xử phạt nhẹ, nhưng lần sau sẽ không dễ nói chuyện
như vậy nữa, được rồi, con cũng mau tới ăn đi.” Kính Huyễn nói xong cũng không có liếc bộ dạng hóa đá của Bạch Đình, trực tiếp bảo Mật Nhu cắt
bánh.
Tại sao có thể như vậy, mẹ không phải là nên dùng giọng nói
dịu dàng với mình: ‘Con trai ngoan, bây giờ con biết sai rồi là tốt rồi, con đáng yêu như thế, mẹ thế nào cam lòng giáo huấn con, đúng không,
con không cần viết chữ hối lỗi nữa, miếng bánh ngọt lớn nhất này cũng
cho con ăn.’ Sao lại không phải như thế? Chẳng lẽ là kỹ thuật diễn của
mình bị giảm sút? Hay là thiếu vài giọt thuốc nhỏ mắt quan trọng?
Bạch Đình đau khổ đứng đó suy nghĩ, đó là bởi vì Kính Huyễn
mỗi lần đều bị Bạch Đình dùng chiêu này lừa, hiện tại có kinh nghiệm, có giảm bớt hình phạt cũng bởi chính mình thật sự không đành lòng nhìn đến con trai bảo bối bị đói, cho nên mới phải giảm bớt một chút như vậy.
Ngày đó Bạch Đình đáng thương cũng chỉ được chia một miếng
bánh vừa phải, một mình ngồi ở một góc sô pha buồn bã nhìn bốn nữ nhân
từng miếng từng miếng ăn rất vui vẻ, trong lòng không ngừng nghĩ không
cần chấp nhặt với con gái, tự mình nhường cho con gái, mình có phong độ
thân sĩ để an ủi tâm linh bé nhỏ có chút ‘bị thương’ của mình.