Dọc theo đường đi Kính Huyễn
nhiệt tình chào hỏi đồng nghiệp đi vào phòng làm việc của Húc Nhật, thư
ký bên ngoài phòng làm việc của Húc Nhật đã sớm biết Kính Huyễn sẽ đến,
vừa nhìn thấy Kính Huyễn liền nhiệt tình giúp Kính Huyễn gõ cửa.
“Mời vào.” Trong phòng làm việc
Húc Nhật đang mải miết vào văn kiện, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay cả đầu cũng lười phải nâng lên trả lời.
“Tổng tài, giám đốc Kính Huyễn tới.” Thư ký lễ phép nói với Húc Nhật.
“Oh “`` Em tới rồi, em ngồi trước đi, anh xong ngay đây, Hi Vi cô đi pha tách cà phê.” Húc Nhật từ trong
đống văn kiện ngẩng đầu lên, mặc dù chỉ là mấy câu nói đơn giản, nhưng
đồng thời cũng biểu hiện ra đặc biệt của mình với Kính Huyễn, bởi vì
bình thường ngay cả chào hỏi Húc Nhật cũng lười nói, huống chi kêu thư
ký đi pha cà phê, nhưng đây đối với với thư ký là thấy mà không thể
trách.
Kính Huyễn cứ đợi như vậy cũng
được nửa giờ rồi, trong lúc này Kính Huyễn không ngừng nhìn thấy Húc
Nhật nghe điện thoại, ký giấy tờ, mình cũng không tiện nói muốn rời đi,
không thể làm gì khác hơn là lúc nhàm chán nhìn tạp chí để trên mặt bàn, cà phê cũng không biết là uống chén thứ mấy, Kính Huyễn chờ đợi cũng
mau được giấc ngủ.
“Được rồi, oa, đã qua lâu như
vậy à? Kính Huyễn em bực mình sao?” Cuối cùng làm xong chuyện Húc Nhật
vươn tay lên duỗi lưng mỏi, nhìn đồng hồ, cũng đã qua hai giờ rồi, nhìn
thấy Kính Huyễn ngồi trên sô pha nhìn tài liệu, ngượng ngùng hỏi.
“Không có, anh có chuyện gì muốn tìm em?” Kính Huyễn còn đang chăm chú xem tài liệu Tiểu Tiểu vừa lấy
tới cho mình, nghe có người nói, lập tức liền cất tài liệu đi, hỏi
nguyên nhân mình tới nơi này.
“Anh thấy cũng đã đến lúc ăn
trưa, chúng ta tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Húc Nhật không
trực tiếp trả lời vấn đề của Kính Huyễn, thừa cơ liền hẹn Kính Huyễn
cùng mình đi ăn cơm.
“Không được sao, em cùng Tiểu Tiểu hẹn buổi chiều* cùng nhau ăn, anh có chuyện gì không thể nói bây giờ sao?” Kính Huyễn
khó xử nói dối, không phải là mình chán ghét Húc Nhật, mà là không muốn
cho anh quá nhiều ảo tưởng, trong lòng mình biết cùng anh là không thể
nào.
*buổi chiều: chiều ở đây là từ 12h trưa đến 24h, thường chỉ từ trưa đến tối.
“Từ chối là được rồi, theo anh
đi ăn, từ sáng tới giờ anh vẫn chưa ăn gì, bạn bè anh mở một nhà hàng
gần đây, có món thịt bò bít tết rất ngon, em phải đi nếm một chút mới
phải.” Đối với cự tuyệt của Kính Huyễn, Húc Nhật không có bao nhiêu phản ứng, chẳng qua là không nói gì kéo Kính Huyễn đi ra ngoài.
“Được rồi được rồi, em đi cùng
anh là được, anh mau buông tay, để người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm.” Kính Huyễn nhìn Húc Nhật bỗng nhiên bá đạo, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thỏa hiệp, chỉ là thấy anh nắm tay của mình, vội vàng tránh ra,
cô cũng không muốn khiến cho nhiều người hiểu lầm.
“Được rồi.” Thấy không thể chờ
đợi muốn tránh thoát nắm tay của mình, ánh mắt Húc Nhật ảm đạm, bất quá
chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức ngay cả Kính Huyễn cũng không phát giác được.
“Nói đi, anh tìm em tới đây là giúp cái gì?” Hai người ngồi xuống ăn cơm, Kính Huyễn liền hỏi vấn đề vừa hỏi trong văn phòng.
“Ha ha, bị em đoán được sao?” Bị đoán trúng ý Húc Nhật khoan thai mà cười cười, trong lòng nghĩ làm sao mở miệng mới phải.