Chuyện Tình Vịnh Cedar 2: Ngày Mai Không Hẹn Trước

Chương 7




Tôi hôn mê suốt ba ngày. Sau khi tỉnh lại, tôi trở nên vô cùng lặng lẽ, không hỏi han chuyện gì, cũng không trao đổi điều chi. Mẹ tôi và Nguyễn Nguyễn hết sức lo lắng, bọn họ vài lần muốn nói việc gì đó với tôi, nhưng tôi đều tìm cách lảng đi. Trong ý thức, tôi dường như luôn muốn trốn tránh một sự việc nào đấy.

- Nhã Kỳ, Tần Lam đi rồi...

Rốt cuộc, vẫn là Nguyễn Nguyễn nói ra. Cô nàng thật sự không thể nhịn nổi nữa. Trốn tránh vốn chẳng thể giải quyết được vấn đề.

Nghe được tin tức ấy, tôi có vẻ bình tĩnh hơn suy đoán. Tôi sớm đã dự cảm được chuyện này rồi.

- Anh ấy đâu? Mình muốn gặp anh ấy?

Tôi bất chợt lên tiếng.

Nhìn phản ứng của tôi, Nguyễn Nguyễn cũng không khỏi bất ngờ, cứ ngỡ tôi sẽ khóc lóc ầm ĩ lên, nào hay tôi lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức cô chợt cảm thấy sợ.

- Nhã Kỳ, bồ không sao chứ? Bồ đừng thương tâm quá nhé...

- Mình không sao cả, mình muốn được gặp anh.

o0o

Không khí nhà xác vô cùng lạnh lẽo, bước đi bên trong đấy quả thật như hai thế giới hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài. Đúng vậy, là hai thế giới khác biệt. Sống hay chết, cũng chỉ là chuyện trong gang tấc.

Nhân viên quản lý mang đến một thi thể phủ vải trắng rồi bước ra ngoài, tôi bảo Nguyễn Nguyễn hãy ra theo. Tôi muốn được một mình nói lời từ biệt sau cùng với anh.

Lúc vén mảnh vải liệm thi thể lên, đôi tay của tôi khẽ run rẩy. Tôi thậm chí còn có cảm giác Tần Lam vẫn chưa chết, anh đang hít thở dưới làn vải trắng kia, tôi rõ ràng nghe được tiếng thở của anh.

Anh lặng yên nằm ở đấy, tựa như đang say ngủ vậy.

- Tần Lam...

Tôi ghé sát tai anh thầm thì gọi, thả bàn tay mình vào lòng bàn tay của anh. Tay của anh lạnh lẽo lắm, bất kể tôi có ra sức ủ ấm thế nào, nó vẫn trước sau lạnh như vậy...

Anh chỉ là đang thiếp đi, không nghe thấy tiếng tôi gọi. Anh đang ngủ một giấc ngủ thật sâu... Tôi đinh ninh như thế.

Rồi tôi áp mặt lên ngực anh.

Không có... không có nhịp tim... không có... Tôi chợt hiểu ra, anh đã thật sự không còn ở đây nữa rồi...

Thẩn thờ bước ra khỏi nhà xác, tôi ngơ ngẩn tựa lên người Nguyễn Nguyễn, cuối cùng không thể nhịn được mà bật khóc, khóc đến mờ trời tối đất, khóc đến khi tôi lăn ra ngất xỉu.

Tỉnh lại một lần nữa, tôi rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật rằng Tần Lam đã chết.

Tần Lam thuở sinh thời có viết nguyện vọng hiến tặng di thể, những bộ phận hữu dụng trong thân thể anh đều không chôn mà tặng lại cho những ai cần thiết.

Riêng trái tim, anh để lại cho Niệm Trạch.

Tần Lam không chết, anh chỉ là đang sống dưới một hình thức khác.

Việc tôi thích làm nhất chính là áp tai lên ngực Niệm Trạch, lắng nghe trái tim của Tần Lam vỗ nhè nhẹ trong cơ thể nó. Mỗi lần như vậy, tôi có cảm giác như Tần Lam vẫn đang ở bên cạnh tôi.

Điều buồn cười chính là Lưu Di lại không chết. Vào thời khắc sau cùng, Tần Lam đã dùng thân thể che chắn cho cô, thế nhưng cả đời còn lại của cô cũng phải sống trong bệnh viện tâm thần. Gã đàn ông của Lưu Di cũng không chết, gã bị kết án mười năm tù.

Tôi nhận nuôi Niệm Trạch, sau khi giải phẫu, nó hồi phục rất tốt. Bác sĩ nói, Niệm Trạch có sống đến tám mươi tuổi cũng không vấn đề gì, tôi nghe vậy thì vui mừng lắm.

Tôi thường xuyên đến nghĩa trang thăm Tần Lam và Trạch Nhất. Tôi chôn anh bên cạnh ngôi mộ của Trạch Nhất, nghĩ rằng anh hẳn sẽ vừa lòng.

Đêm trước nằm mộng, tôi mơ thấy Tần Lam. Anh nói với tôi rằng, tôi nhất định phải hạnh phúc. Tôi muốn níu giữ anh lại, nhưng cuối cùng lại choàng tỉnh, phát hiện ra đấy chỉ là một giấc chiêm bao.

Ban ngày, tinh thần của tôi có chút ngơ ngẩn. Trong lúc vô tình, tôi chẳng ngờ lại lạc bước đến trước quảng trường cao ốc quốc tế. Tôi kinh ngạc phát hiện, khoảng đất trống nơi đây đã dựng lên một vòng đu quay thật lớn tự khi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.