Chuyện Tình Siêu Sao

Chương 137: Trái Tim Này, Xin Gửi Tặng Người (7)




Editor: Búnn.

Lý Nhị Cần dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn Dung Tự.

Nguyễn Minh Tiên buồn cười: “Em nhìn Dung Tự làm gì? Cậu ấy là người giám hộ của em à?”

Tầm mắt Lý Nhị Cần thản nhiên quét qua: “Anh cắt ngang luyện tập của bọn tôi, anh cảm thấy thế nào?”

“Đi đi.” Dung Tự khép Piano lại, đứng lên: “Nói xong trực tiếp trở về phòng học, mình nhớ ra thầy Tưởng tìm mình có việc.”

“Ừ.” Lý Nhị Cần gật đầu.

Dung Tự: “Hai người đi trước đi, mình dọn dẹp phòng học một chút.”

Dung Tự dọn dẹp xong, đi xuống theo cầu thang, thấy Nguyễn Minh Tiên và Lý Nhị Cần đứng trên một đoạn khúc quanh cầu thang. Nguyễn Minh Tiên giống như không có xương tựa vào trên lan can, từ trên cao nhìn xuống Lý Nhị Cần thấp hơn anh ta một cái đầu, đuôi mắt hàm chứa vui vẻ: “Cho nên, muốn hỏi em một chút xem, em có hứng thú không.”

Dung Tự không ngừng bước chân, vượt qua một cửa cầu thang khác, lần này hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì nữa.

Mà lúc này Lý Nhị Cần bất ngờ nhìn Nguyễn Minh Tiên: “Để tôi làm người dẫn chương trình?”

“Đúng thế.” Nguyễn Minh Tiên gật đầu: “Đàn chị cùng hợp tác với tôi kia, vì một chút nguyên nhân cá nhân nên không thể tham gia.”

“Tại sao lại chọn tôi?”

Nguyễn Minh Tiên cười: “Bởi vì tôi cảm thấy em thích hợp.”

Lý Nhị Cần nhìn anh, nước trong mắt như lạnh nhạt mà sạch sẽ.

“Em là người câu lạc bộ phát thanh, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, giọng đặc biệt…”Nguyễn Minh Tiên dừng lại, xấu xa cười: “Còn xinh đẹp nữa.”

Lý Nhị Cần gật đầu: “Tôi biết.”

Nguyễn Minh Tiên: …

“Em đồng ý?”

“Cũng không có vấn đề gì lớn.” Lý Nhị Cần nói xong lại do dự: “Sẽ không chiếm dụng nhiều thời gian chứ?”

Ngay từ đầu Nguyễn Minh Tiên chờ chính là sự kiên trì của cô, chuyện sau đó anh cố gắng nữa chính là, hôm nay nghe được Lý Nhị Cần nói như vậy, anh vui vẻ cười lên: “Có tôi ở đây, sợ cái gì?”

Lý Nhị Cần bày vẻ mặt không rõ nhìn anh một cái.

Nguyễn Minh Tiên nâng mày: “Không tin sao?”

Lý Nhị Cần lắc đầu, anh cũng không phải là Dung Tự.

“Vậy tôi coi như em đồng ý nhé?”

Lý Nhị Cần gật đầu.

Nguyễn Minh Tiên huýt gió: “Việc này coi như thành, giờ tự học muộn em tới tòa nhà thí nghiệm phòng 302.”

Lý Nhị Cần: “?”

“Đi họp.”

Trước chuông báo giờ tự học buổi trưa bắt đầu một giây Lý Nhị Cần trở lại phòng học, chỉ có mình Tô Tử ngồi tại chỗ ngủ trưa, Bành Tử Ca và Dung Tự đều không ở đấy.

Cô lấy bài tập ra làm, mới viết được vài chữ, bả vai bị người vỗ một cái, đồng thời giọng nói của Bành Tử Ca từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Nhị Cần.”

Cô để bút xuống quay đầu xuống, Bành Tử Ca và Dung Tự đã ở chỗ của mình.

“Sao thế?”

Bành Tử Ca: “Nguyễn Minh Tiên tìm cậu làm gì thế?”

Tô Tử bị Bành Tử Ca đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy.

“Nói là tìm tôi làm người dẫn chương trình.”

Bành Tử Ca: “Cậu lặp lại lần nữa?”

Lý Nhị Cần hơi lớn tiếng một chút: “Làm người dẫn chương trình.”

Cái này ngay cả bạn học xung quanh cũng nghe được, ào ào tò mò dời lực chú ý nhìn sang.

“Là người dẫn chương trình tết nguyên đán sao?” Có người hỏi.

Lý Nhị Cần gật đầu.

“Tại sao đột nhiên tìm đến cậu?” Bành Tử Ca hỏi.

“Nói đàn chị vốn dẫn chương trình có chuyện.”

Lại có người nói: “Tại sao chuyện gì tốt cũng đến lượt cậu thế, Lý Nhị Cần.”

Lý Nhị Cần im lặng nhìn sang: “Vì tôi là người của câu lạc bộ phát thanh.”

“Tự học đi.” Dung Tự lên tiếng, kết thúc tán gẫu của mọi người.

Cả đám ngoan ngoãn ngừng nói, bắt đầu làm bài tập.

Lý Nhị Cần xoay người lại, không nhịn được nhìn Dung Tự.

Dung Tự: “Sao thế?”

“Buổi trưa Nguyễn Minh Tiên tìm mình là vì chuyện này.

“Ừ.”

Lý Nhị Cần yên lặng ở động tác, vẻ mặt lúc đầu nhìn Dung Tự một lát, vô ý thức mím chặt đôi môi.

Cô cảm giác hình như mình nên…giải thích hơn một chút?

***

Trong một phòng học lớp 11, Nguyễn Minh Tiên ngồi tựa lưng vào ghế, ngồi ở giữa một nhóm nam sinh cao lớn, lưu manh nhìn nữ sinh đứng trước mặt anh.

Nữ sinh tóc dài đen thẳng, lông mày mảnh mắt to, nói thẳng: “Tại sao?”

Nguyễn Minh Tiên hỏi ngược lại: “Cái gì tại sao?”

“Đã nói xong người dẫn chương trình là tôi, tại sao đột nhiên đổi người?”

“Ai nói với chị là nói xong rồi?”

Nữ sinh ngẩn ra.

“Ai thế?” Nguyễn Minh Tiên giương mắt hỏi, lông mày bên trái hơi nâng lên, gọi tên của nữ sinh: “Cứ Tiểu Vũ.”

Cứ Tiểu Vũ không nói lên lời, cô ta cũng chỉ nghe nói mà thôi: “Không có chuyện vừa đến liền để cho học sinh mới làm người dẫn chương trình.”

“Chính là tôi.”

Cứ Tiểu Vũ cứng họng lần nữa.

Nguyễn Minh Tiên phất tay một cái: “Tôi đã nói chuyện này với giáo viên phụ trách. Chị có ý kiến, tự mình đi nói với giáo viên đi.”

Nam sinh bên cạnh cười anh: “A Tiên, sao lại dùng thái độ này để nói chuyện với mỹ nữ chứ!”

Nguyễn Minh Tiên nghiêng mắt, lười biếng: “Câm miệng.”

Nam sinh bĩu môi.

Cứ Tiểu Vũ trừng anh một cái, vành mắt hồng hồng chạy mất.

Nguyễn Minh Tiên tiếp tục nói chuyện phiếm, bên hông bị người khác dùng cùi chỏ huých một cái, anh nghiêng đầu: “Có chuyện gì?”

“Cậu thật sự làm như vậy được chứ?”

“Chuyện gì?”

“Cũng đã theo đuổi một năm, khó khăn lắm mới có cơ hội có thể cùng một chỗ với cậu, cậu lại chuyển cơ hội cho người người.”

Nguyễn Minh Tiên để tay sau gáy, cả người nghiêng mạnh về phía sau, dáng vẻ như tâm trạng rất tốt: “Sai rồi, là tôi cho bản thân cơ hội.”

Người nọ không hiểu.

Nguyễn Minh Tiên cười cười, quay đầu nói chuyên với những người khác.

Người nọ phản ứng một lúc, đột nhiên vỗ đùi: “FML! A Tiên!”

Nguyễn Minh Tiên quay đầu.

“Cậu thích em gái?”

Nguyễn Minh Tiên bày vẻ mặt đương nhiên, hoàn toàn không có ý muốn che giấu: “Ừ. Đúng thế.”

Mọi người tò mò: “Người nào thế?”

“Lý Nhị Cần.”

“Là ai?”

“Lớp 10. Lý Nhị Cần.”

Có mấy người mơ hồ nhớ lại từ trong đầu người sưng nửa bên mặt trong bảng thông báo kia.

“…A.”

Không ngờ Nguyễn Minh Tiên chọn tới chọn lui, lại chọn người ‘có phong cách riêng’ như vậy.

“Cố gắng lên…”

Sau bữa cơm chiều Nguyễn Minh Tiên lắc lắc lư lư đến bên phòng học của Lý Nhị Cần, từ cửa sổ nhìn vào bên trong. Lác đác vài học sinh ngồi bên trong phòng học, làm bài tập, còn có vài người xúm lại nói chuyện. Thì thầm khẽ đến mức nghe không rõ, còn có khoảng cách túm năm tụm ba, làm cho cả phòng học có vẻ càng thêm yên tĩnh, trống trải. Liếc mắt nhìn chỉ thấy chồng sách trên mặt bàn, vừa dày lại vừa cao.

Nguyễn Minh Tiên nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Lý Nhị Cần. Lại đợi một lúc, anh móc móc lỗ tai đi về phía tầng thí nghiệm.

Đi hai bước, dừng lại, lưu manh cười nhìn người đi đối diện.

Là Dung Tự. Bên cạnh  không có những người khác, ngay cả Bành Tử Ca người bình thường như hình với bóng cũng không ở đây.

Nguyễn Minh Tiên đi ngang qua đặc biệt đợi nguyên tại chỗ tính toán ‘tán gẫu’ đôi câu, Dung Tự vẫn không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên gật đầu một cái coi như chào hỏi. Sau một cái gặp thoáng qua, anh rẽ vào phòng học.

Nguyễn Minh Tiên nghiêng đầu: “Ơ?”

Chính mình bày vẻ mặt rõ ràng muốn đến gần như thế, vậy mà cậu ta có thể làm vẻ mặt không đổi sắc không thấy gì đi tới.

Có cốt khí đấy!

Anh tiếp tục đi về phía tòa nhà thí nghiệm, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, thu chân trái sắp bước xuống cầu thang lại, sau đó xoay người lại, đi về phía phòng học của Lý Nhị Cần lần nữa.

Lúc này mới mấy phút đồng hồ, đã có ba nữ sinh đứng đợi bên cạnh bàn của Dung Tự, cầm bài thi xếp hàng hỏi bài.

Nguyễn Minh Tiên nhướn mày, gõ xuống khung cửa.

Mấy người đồng thời nhìn sang.

“Này!” Anh nâng cầm về phía Dung Tự: “Ra ngoài một lát.”

Trong mắt Dung Tự nhìn Nguyễn Minh Tiên vẫn nhìn không ra chút tâm tình như cũ, Dung Tự quay đầu nhẹ giọng nói với mấy nữ sinh đang hỏi bài: “Chờ một chút.”

Sau đó đứng lên đi ra.

Đồng thời tay dài vươn ra, kéo theo cánh cửa, ngăn ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu trong phòng ở sau cánh cửa.

Nguyễn Minh Tiên cúi đầu cười, ý vị coi nhẹ rất nồng.

Dung Tự lẳng lặng nhìn, hỏi: “Chuyện gì.”

Nguyễn Minh Tiên dựa lưng vào lan can trên hành lan, không đứng đắn nghiêng đầu: “Lý Nhị Cần đâu.”

Lần này Dung Tự nở nụ cười, hoàn toàn khác biệt với nụ cười luôn mang theo vẻ du côn của Nguyễn Minh Tiên, nụ cười của Dung Tự giống với con người anh, thản nhiên không có nhiều tình cảm.

Nguyễn Minh Tiên cũng nhìn anh.

“Cậu không biết?” Anh ta hỏi lại một lần.

“Không biết!” Nguyễn Minh Tiên đứng thẳng lên, vỗ vỗ bả vai Dung Tự: “Vậy tôi đi nơi khác tìm một chút.”

Dung Tự không tiếp tục để ý anh ta nữa, đẩy cửa sau phòng học ra đi thẳng vào.

Nguyễn Minh Tiên trở về dọc theo đường lúc trước tới, tâm trạng càng không thoải mái hơn lúc trước. Ngày tựu trường đầu tiên của lớp 11, đã có người nhắc với anh cái tên ‘Dung Tự’ này. Suốt một tuần, cái tên đó cũng vòng tới vòng lui bên tai anh. Dường như có một ngày đột nhiên trên thế giới xuất hiện một người như thế, cái gì cũng bị người các lấy ra so sánh với mình.

So sánh đẹp trai với mình, cao hơn mình, thành tích tốt hơn mình.

Thể dục không tốt như mình, không dễ hòa đồng như mình, không được hoan nghênh như mình.

Nguyễn Minh Tiên phiền đến muốn túm hết những suy nghĩ lảm nhảm kia đáp xuống đất.

Dung Tự là người như thế nào, anh vốn không quan tâm.

Cho đến lúc anh nhìn thấy ánh mắt Lý Nhị Cần nhìn cậu ta, thấy sự ăn ý của cô với cậu ta. Từ đó về sau, trong lòng nhiều thêm một người, cùng lúc đó cũng nhiều thêm một quân địch tưởng tượng.

Hoặc cũng có thể định nghĩa là tình địch.

Nguyễn Min Tiên đến dưới tòa nhà thí nghiệm, ngẩng đầu nhìn. Hành lang tầng ba có một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh lan can, nhưng cách quá xa nên không rõ mặt.

Đầu cô giấu trong mũ áo bông lật ngửa, lộ ra tóc đuôi ngựa nho nhỏ. Gió hình như rất lớn, Nguyễn Minh Tiên cảm thấy cô đang phát run.

Ngẩng đầu một lúc lâu, anh không nhịn được hà hơi một cái, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.

Cúi đầu bước từng bước đi lên dọc theo bậc cầu thang, anh lại không nhịn được bật cười.

Nam sinh mới chính là nam sinh mới, cho là mặt không biểu tình thì có thể che dấu tâm trạng của mình rất tốt?

Thái độ thù địch.

Thái độ thù địch này của Dung Tự dưới gió êm sóng lặng, lộ ra một ít. Mà anh lại thấy vô cùng rõ ràng.

“Nguyễn Minh Tiên.”

Suy nghĩ của anh bị một giọng nói cắt ngang.

Cứ Tiểu Vũ ngồi bậc cuối cùng của cầu thang, rõ ràng là đang đợi anh. Rõ ràng là ăn mặc quá cẩn thận, đôi môi căng mọng sáng long lanh, thoa son nước.

Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn: “Chuyện gì.”

“Tôi đã nói với giáo viên phụ trách.” Cứ Tiểu Vũ đứng liên: “Bây giờ giáo viên đang nói chuyện với nữ sinh mà cậu tìm kia.”

“Cái gì?”

Cứ Tiểu Vũ bĩu môi, không lên tiếng.

“Chị để giáo viên tìm cô ấy làm gì?”

“Tìm cậu có tác dụng không?”

Cả khuôn mặt Nguyễn Minh Tiên lạnh xuống, nhớ tới bóng dáng Lý Nhị Cần trên hàng lang vừa rồi mới thấy ở dưới tầng, hỏi: “Hai người họ đang nói chuyện?”

Cứ Tiểu Vũ gật đầu.

Nguyễn Minh Tiên không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với cô ta, bước mấy bước dài tới bên người cô ta, liếc cô ta một cái.

Cứ Tiểu Vũ không biết cái nhìn này của anh có ý gì, nhưng vừa tức giận lại vừa ấm ức: “Từ trước tới giờ cô ta không có kinh nghiệm của người dẫn chương trình, đột nhiên đi dẫn, thích hợp sao? Hơn nữa thời gian còn lại hơn một tuần, cậu xác định cô ta có thể phụ trách?”

“Tôi nói được.”

Nguyễn Minh Tiên không nhìn cô ta nữa, theo hanh lang đi tới chỗ của Lý Nhị Cần. Cô đang đưa lưng về phía mình, chỉ có thể nhìn thấy miệng giáo viên phụ trách phụ trách khẽ đóng khẽ mở.

Thấy Nguyễn Minh Tiên đến gần, giáo viên vỗ vỗ bả vai Lý Nhị Cần, kết thúc cuộc nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.