Chuyện Tình Siêu Sao

Chương 133: Trái Tim Này, Xin Gửi Tặng Người (3)




Editor: Búnn

Kế tiếp lại đến không khí nặng nề của những ngày thi tháng. Sau khi trải qua lần thi tháng trước, bạn học Bành Tử Ca và bạn học Tô Tử bắt đầu âm thầm so tài, hai người cũng bắt đầu âm thầm so tài, hai người đều đang cúi đầu gặm sách giáo khoa cùng bài tập. Dung Tự vẫn mang dáng vẻ tiến độ không nhanh không chậm, chậm rãi ăn xong bữa sáng, kéo ghế ra ngồi xuống, đeo tai nghe lên bắt đầu học tập. Nhưng khiến ba người bọn họ không ngờ tới chính là, Lý Nhị Cần – người từ trước đến nay không có nhịp điệu gì đặc biệt, lại vẫn nằm tại chỗ của mình làm bài tập.

Tô Tử thừa dịp đổi sách giáo khoa liếc mắt về phía Lý nhị Cần mấy lần, phát hiện cô vẫn đang vật lộn với bài tập vật lý. Sau mấy lần, cuối cùng cô nàng không nhịn được lấy cùi chỏ huých huých Lý Nhị Cần.

“Sao thế?”

Tô Tử chỉ chỉ sách trên bàn: “Tiếp theo là thi môn lịch sử.”

“Mình biết.”

Tô Tử: “…” Suy nghĩ một chút lại nói: “Cậu không lo lắng những môn khác sao?”

Hai đầu ngón tay Lý Nhị Cần đang kẹp bút, dùng tay khác kéo kéo cằm: “Tạm được thôi, mình vẫn lo vật lý hơn.”

Hai người đang nói chuyện, cửa sau phòng học lộ ra một đầu xù lông: “A Tử…Nhị Cần…”

Tự nhiên Bành Tử Ca cũng bị hấp dẫn lực chú ý, nghe giọng nói liền đoán được là ai, cười hì hì quay đầu lại: “Sao cậu lại tới nữa?”

“Tới xem một chút bọn cậu ôn tập như thế nào…tiện thể nhìn xem trọng điểm của các cậu có giống của bọn mình hay không.”

Tô Tử lập tức hòa cùng: “Mau vào đi!”

Nguyễn Nhu Nhu chen giữa khoảng trống giữa Lý Nhị Cần và Tô Tử ngồi xuống, liếc nhìn sách bài tập vật lý trên bàn Lý Nhị Cần: “A? Không phải là thi lịch sử sao?”

Tô Tử thờ ở khoát khoát tay: “Đừng để ý tới cậu ấy, đại thần đều không đi con đường bình thường.” Nói xong ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía một ‘Đại thần’ khác.

Ánh mắt Nguyễn Nhu Nhu cũng nhìn sang theo: “Bạn học Dung Tự học cái gì?”

Không nhận được câu trả lời.

Ánh mắt hỏi thăm của cô chuyển lên mặt Bành Tử Ca.

Bành Tử Ca thờ ơ kéo tai nghe của Dung Tự xuống: “Tiếng nhạc của cậu ấy có chút lớn.”

Dung Tự bị kéo tai nghe xuống bất ngờ bất đắc dĩ thở dài, ngẩn đầu phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, tầm mắt cuối cùng mới dừng lại trên người Lý Nhị Cần, dư quang nhìn thấy bản nháp của cô, nâng mi lên.

Mi tâm Lý Nhị Cần cũng giật theo.

“Lấy sách bài tập của cậu tới.” Dung Tự thản nhiên mở miệng: “Còn bản nháp của cậu nữa.”

Lý Nhị Cần ngoan ngoãn làm theo.

Dung Tự qua loa nhìn xuống đề bài, sau đó so sánh tính toán theo công thức trong bản nháp của Lý Nhị Cần, xóa một số chỗ, sửa một số chỗ: “Cậu xem.”

Anh dừng lại, Lý Nhị Cần không tự chủ được dựa vào nhìn qua, đỉnh đầu cô gần như dụng phải đỉnh đầu của anh.

“Cậu vẫn còn sai ở bước này.” Dung Tự thong thả không gợn sóng giải thích, đột nhiên dừng lại ngẩng đầu: “Các cậu còn có chuyện gì sao?”

Ba người khó hiểu nhìn Dung Tự lập tức lắc đầu.

Dung Tự ngồi im, vẫn không nhúc nhích.

Ba người kia lập tức giấu đầu hở đuôi mở sách ra: “Ôi. Tô Tử, cậu nhìn chương này xem…”

Lúc này Dung Tự mới quay lại tiếp tục giảng chỗ sai trong lời giải bài tập của Lý Nhị Cần.

Ngày thi tháng hôm sau, Lý Nhị Cần bị đồng hồ báo thức đánh thức từ trong mơ, xoa xoa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt không nhịn được phải vui mừng ‘oa’ lên một tiếng.

Tuyết rơi.

Cô và Tô Tử cùng nhau run run rẩy rẩy rửa mặt xong, lại cãi nhau ầm ĩ tới phòng ngủ của Nguyễn Nhu Nhu đón cô nàng. Nguyễn Nhu Nhu tri kỷ đã làm ba túi chườm nóng, cười híp mắt nhét vào trong tay của hai người.

Một ngày bình thường, nhưng lại không bình thường.

Vì có tuyết rơi.

Ba người từ phòng ngủ theo hành lang thật dài đi ra cửa lớn, hai người Bành Tử Ca đã đợi ở dưới tầng một lúc. Xa Xa liền thấy Bành Tử Ca nhảy lên nhảy xuống giống như con khỉ, thỉnh thoảng xoa xoa tay nhìn sang bên này.

Còn Dung Tự vẫn đứng cao ngất như cũ, tóc mái đen cũng bị những bông tuyết vương xuống thành lấm tấm trắng.

Giữa màu đen còn có màu trắng chói mắt.

Lý Nhị Cần chậm rãi đi tới, lúc nhìn thấy trong khoảng đen giống như vực sâu lộ ra ánh sáng thì đột ngột dừng lại.

Cô đột nhiên nghĩ, đôi bàn tay ở trong túi áo lông màu đậm kia sẽ có nhiệt độ như thế nào đây?

Sau đó nhiệt độ mặt chợt lên cao, ngay cả nhiệt độ toàn thân cũng tăng lên.

Tô Tử nhận ra được bước chân của cô chậm lại, quay đầu nhìn: “Sao thế?”

Lý Nhị Cần lắc đầu, tầm mắt tiến vào ánh mắt của Dung Tự, trong đầu lại nổ tung giống như pháo hoa.

Lần này ngay cả Nguyễn Nhu Nhu cũng phát hiện cô không được bình thường: “Nhị Cần, sao thế?”

Lý Nhị Cần đảo túi chườm nóng: “Đói bụng, đói bụng đến mức đầu óc trống rỗng rồi.”

Tô Tử và Nguyễn Nhu Nhu cười haha.

Bành Tử Ca khó hiểu nhìn các cô cười đến gần, nghi ngờ: “Đang nói xấu gì thế? Cười thành như vậy!”

“Chưa nói cậu!” Tô Tử liếc cậu: “Đừng tự mình đa tình.”

“Cắt!” Hai tay cậu cũng đặt trong túi, sợ lạnh, không dám lấy ra, liền dùng cánh tay huých huých Dung Tự: “Đi thôi A Tự. Chết đói rồi!”

Dung Tự cười cười, nhìn Lý Nhị Cần.

Lý Nhị Cần bị cái nhìn này làm cho tê dại, từ xương cột sống chạy thẳng lên đỉnh đầu, đầy trong đầu đều là xong rồi, xong rồi, xong rồi.

“Nhị Cần, cậu đỏ mặt gì thế?” Bành Tử Ca hỏi cô.

Mặt Lý Nhị Cần vẫn đỏ như cũ, giọng nói lại không có bao nhiêu thay đổi: “Gió lớn, thổi vào mặt.”

“A.” Bành Tử Ca chu mỏ trả lời, giọng nói vô cùng kích động: “Tới phòng ăn nhỏ đi! Mì thịt bò! Mì thịt bò! Mì thịt bò!”

Tô Tử cười chế giễu cậu: “Sớm sớm mà khẩu vị nặng như vậy.”

Bành Tử Ca ríu rít lắc đầu: “Vừa nhìn cũng biết con bé như cậu không biết thưởng thức! Con trai đều là động vật ăn thịt, không ăn thịt lấy đâu ra sức lực giúp con gái các cậu làm việc nặng?”

“Vậy cậu đã làm việc nặng gì rồi?” Tô Tử hỏi ngược lại.

Bành Tử Ca cứng họng, nhất thời không nghĩ ra mình ở trường học ngoại trừ bê nước thì còn làm việc nặng gì khác.

Vì Bành Tử Ca không trả lời ngay lập tức, mấy người ở thao trường dưới thời tiết tuyết rơi xuống trắng mịt mờ lẳng lặng đi một lúc.

Lý Nhị Cần nói: “Chịu nhục.”

“Xì!”

Không khí sáng sớm tuyết đầu mùa vốn đang tốt đẹp, lại bị phá hỏng.

Tự học sớm.

Bởi vì vừa trải qua tự học, cho nên rất nhiều người có chút lười biếng, âm thanh tự học sớm rất thưa thớt, xen lẫn âm thanh nói chuyện phiếm rì rầm.

Bành Tử Ca học từ đơn tiếng Anh cũng chán muốn chết, rảnh rỗi phải tìm người nói chuyện phiếm. Nhưng loại chuyện như tìm Dung Tự, anh là người đầu tiên cần gạt bỏ, dù sao lúc nào đại thần cũng có chuyện cần làm.

Dù không liên quan đến việc học.

Cậu nghiêng đầu dựa vào phía sau nhìn Dun Tự đọc sách, thấy được một đống ký hiệu không cách nào hiểu được.

“Đồ chơi quỷ gì đây?” Cậu lầu bầu một câu, gian xảo quét quanh cả phòng học một vòng, không phát hiện bóng dáng giáo viên, vì vậy gục xuống bàn duỗi thẳng cánh tay chọc chọc sau lưng Lý Nhị Cần, nhỏ giọng gọi cô: “Nhị Cần.”

Lý Nhị Cần quay đầu lại.

Sách bài tập bị đè dưới cánh tay lộ ra một góc, lại là vật lý.

Đây là đánh nhau với vật lý sao?

“Sao thế?”

Bành Tử Ca chậm chạm không nói lời nào, Lý Nhị Cần giữ khuôn mặt đơ hỏi cậu.

Cậu tò mò: “Tại sao lại nói mình chịu nhục?”

“Thuận miệng nói.”

“…”

Cậu lại đi chọc Tô Tử: “Tô Tử, Tô Tử.”

Tô Tử nghi ngờ quay đầu lại.

“Nếu như lần này tổng thành tích tôi vượt qua cậu, cậu có muốn sau này gọi tôi một tiếng anh không?”

Tô Tử liếc mắt, mặc kệ cậu.

“Tô Tử, Tô Tử.” Cậu lại đâm cô nàng: “Gọi một tiếng anh, không thiệt thòi.”   

“Tử Ca(1).” Dung Tự đột nhiên mở miệng.

“Hả?”

“Tên của cậu vốn có một chữ Ca.”

“Cho nên?” Bành Tử Ca không để ý tới lời giải thích.

Lý Nhị Cần thay cậu giải đáp nghi vấn, giọng nói bình thản không gợn sóng, không mang theo bất cứ tia tình cảm nào: “Anh Tử Ca.”

(1) Giải thích một chút ở chỗ này.

Ca = Anh.

Từ ‘Ca’ trong ‘Tử Ca’ cũng là ‘Anh’

‘Anh Tử Ca’ = ‘Tử Ca Ca’.

Bành Tử Ca rét cả người.

Im lặng một lúc, cậu lại chọc Tô Tử: “Tô Tử, Tô Tử.”

Tô Tử quay đầu lại.

“Quên đi.” Cậu nói.

Khoảnh khắc không có chút thú vui nào kéo dài tới trưa.

Giáo viên các môn thay phiên nhau tới giải thích đề thi các môn trong thi tháng, nước miếng bay tung tóe vào bảng đen, thuần thục dùng cả tay chân, vận dụng ngôn ngữ thân thể.

Không khí lạnh lẽo đột nhiên đột kích, lò sưởi trong phòng học tỏa ra đủ đặc biệt, mọi người ngồi ở hàng sau vô cùng buồn ngủ, người ở hàng trước bị áp lực của giáo viên chỉ có thể kiên cường sốc tinh thần. Khó khăn lắm mới chịu đến tự học buổi trưa, chủ nhiệm lớp cầm một đống văn kiện đi vào học.

Nhìn quanh một vòng, ông vô cùng đau đớn mở miệng: “Lần thi tháng này, thành tích của rất nhiều bạn học đã tụt hạng rồi! Em nói xem các em, không tập trung suy nghĩ vào việc học tập, làm sao có thể có thành tích tốt đây? Mắt thấy còn một tháng nữa là thi cuối kỳ rồi, thầy thấy các em không có một chút cảm giác khẩn trương nào. Buổi trưa thầy tới phòng học, không có một ai cả!”

Lần này Bành Tử Ca không có ngu ngốc giải đáp nghi vấn cho chủ nhiệm lớp nữa.

Chủ nhiệm lớp cũng liếc mắt nhìn về phía bọn họ, thấy Bành Tử Ca ngoan ngoãn cúi đầu, hài lòng tiếp tục: “Một tháng này toàn bộ các em cố gắng một chút, mang thành tích tốt về nhà mừng năm mới, tranh thủ có nhiều thêm hai phong bao li xì.”

Phía dưới có người cười.

Sắc mặt chủ nhiệm lớp giãn ra, lộ ra chút ý cười: “Có điều buổi trưa hôm nay, các em bỏ bút xuống trước. Hoạt động đón năm mới của trường sắp đến, mỗi lớp phải có một tiết mục. Mọi người thảo luận một chút lớp chúng ra chuẩn bị tiết mục gì.”

Nghe được tin tức như thế, mọi người ở đó tự nhiên đều rục rịch, dù là học sinh vừa rồi còn bỏ qua giáo viên tiếp tục làm bài tập cũng không tự chủ được buông bút xuống.

“Như vậy đi.” Chủ nhiệm lớp cầm giẻ lau lau bảng: “Bạn học có sở trường tự mình đề cử đi.”

Im lặng.

Chủ nhiệm lớp giơ phấn lên đợi, nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, cười: “Không có sao?”

Cuối cùng có người đánh bạo kêu một câu: “Bành Tử Ca có thể khoe khoang có tính là sở trường hay không?”

Cả lớp cười ầm.

Bành Tử Ca ở trong tiếng cười tức giận nói lại cậu kia: “Muốn đánh nhau sao!”

Chủ nhiệm lớp nhìn về phía Bành Tử Ca lần nữa, trong lòng tỏa ra cảm giác kiêu ngạo khó hiểu.

Kia là khu vực tam giác học sinh xuất sắc vàng đó!

“Thầy ơi!” Lại một âm thanh nhỏ vang lên: “Bạn học Dung Tự biết chơi piano.”

Nói xong quá nhanh, không ai chú ý rốt cuộc là ai nói. Nhưng lực chú ý của chủ nhiệm lớp tự nhiên liền chuyển tới trên người Dung Tự từ ái nhìn anh: “Em biết chơi Piano?”

Dung Tự lẳng lặng ôm cánh tay tựa lưng vào ghế ngồi, tóc mái ngăn cản tầm nhìn của anh.

Không trả lời.

Lý Nhị Cần theo mọi người chờ chốc lát, nghi ngờ quay đầu lại.

Không phải là mất hứng chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.