Chuyện Tình Nhà Bạch Gia

Chương 29




Không đợi hắn nói xong Ninh Đan Hi mở miệng cắt đứt lời hắn định nói,ngữ điệu ôn hoà âm trầm tựa như băng ngàn năm đọng lại” Ngài nhất định sẽ không  thế nào? Theo trình độ ngài hận ta tận xương tủy lúc ấy,ta đem rõ ngọn nguồn nói cho ngài biết ngài sẽ tin sao? Ngài sẽ không tổn thương ta sao?”

“Ta……”Long Khiếu Thiên nhất thời nghẹn lời,không có lý do để hắn cãi lại,qua một hồi lâu hắn mới ngẩng đầu tìm lại giọng nói đau đớn:” Ta biết đều là lỗi của ta, cũng biết không thể nào bù đắp tổn thương mình đã gây ra,cho nên mặc kệ ngươi mắng ta đánh ta thế nào ta cũng không một câu oán hận,nhưng ta chỉ xin ngươi cho ta một lần cơ hội xoa dịu vết thương trong lòng ngươi,để cho ta có thể quan tâm chăm sóc ngươi,đừng không để ý đến ta….”

“Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội,là ngươi không biết quý trọng một lần lại một lần xua đuổi ra như rác,hiện giờ ngươi lại đến đây cầu ngươi cho ta cơ hội, không phải rất buồn cười sao?” Ninh Đan Hi không nhìn hắn”Không phải ngươi nghĩ dù ngươi chà đạp nhục nhã ta thế nào,sau đó chỉ cần ngươi tới nói mấy lời ngon ngọt dụ dỗ,ta sẽ xem như không xảy ra chuyện gì tiếp tục ngoan ngoãn trở lại bên cạnh? Ta là người chứ không phải đầu gỗ mặc ngươi giẫm đạp ra sao cũng không thấy đau,bị ngươi nhiều lần tổn thương ta đã hoàn toàn hết hy vọng!”

“Ta cho tới bây giờ vốn không lấy nhục nhã ngươi làm chuyện vui cũng không  cố ý muốn tổn thương ngươi,ta là thật lòng yêu ngươi nhưng bị thù hận che phủ hai mắt mới phạm phải sai lầm khó thể vãn hồi,ngay từ lúc ngươi bị phế hai chân,ta cuối cùng đã giác ngộ rút ra kinh nghiệm xương máu bỏ đi thù hận,ta muốn yêu ngươi muốn sủng ngươi,muốn ngươi vui vẻ khoái hoạt,thậm chí vì không muốn ngươi tiếp tục hận ta,ta nhịn đau đưa ngươi trở lại Ninh phủ,suốt ba tháng không đi tìm ngươi, nhớ lại khoảng thời gian không thể gặp ngươi khó chịu như ngồi lao động khổ sai,ta không lúc nào không nhớ đến ngươi,ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy ngươi,hận không thể chạy đến bên cạnh ngươi,ta chỉ có thể nén đi xúc động muốn gặp ngươi,bởi vì ta sợ ta thấy ngươi sau sẽ nhịn không được muốn bắt ngươi trở về,nhưng không thể tưởng được đêm thất tịch lại trùng hợp gặp lại,khi ta nhìn thấy ngươi thực sự rất vui vẻ giống như bản thân đang nằm mơ.”

Ninh Đan Hi không bị lời hắn làm cảm động,”Cho nên ngài dùng tình yêu ngài  tự cho là đúng để miễn tội,tựa như hôm trước ngài ở cửa hàng bố trang cưỡng ép ta?”

Long Khiếu Thiên mặt giống như mướp đắng,”Không phải như vậy,ta thấy mấy ngày qua đại hoàng huynh liên tiếp đến cửa hàng trò truyện vui vẻ với ngươi,ta nhất thời ghen tuông nghĩ quan hệ giữa hai người không tầm thường,nhịn không được chạy tìm ngươi để hỏi rõ ràng,nhưng ngươi liên tục nói lời khó nghe khiến ta ghen mất đi lý trí làm chuyện sai lầm,sau khi trở về ta cũng tự trách bản thân.” Bàn tay to khô ráp sờ lên khuôn mặt gầy gò của Ninh Đan Hi,dùng lời nói nhỏ nhẹ chan chứa tình cảm.” Ta xin lỗi ngươi,đều do ta yêu ngươi quá sâu.”

Ninh Đan Hi đẩy tay hắn ra,nhiều lần trải qua đau đớn trong mắt đã không còn gợn sóng,” Ta đã  không muốn yêu ngươi nữa,Ninh Đan Hi vì ngươi nguyện ý hy sinh,toàn tâm toàn ý chỉ có ngươi đã bị chính tay ngươi phá hủy,hủy do ngươi hiểu lầm,lạnh lòng,không tin tưởng và nghi ngờ,hiện tại ta là Ninh Đan Hi sau khi sống lại,giờ ta chỉ muốn sống cuộc sống bình thường,không hy vọng nhớ lại đoạn thời gian khổ sở trước kia,cho nên xin ngươi quên ta cũng đừng tới tìm ta nữa.”

“Đan Hi,ngươi bảo ta làm sao quên ngươi? Ngươi thật sự hận ta hận đến không muốn gặp mặt ta sao? Ngươi thật sự không có một chút lưu luyến?”Nhìn khuôn mặt y như  bàn thạch kiên cố không mang theo một tia cảm tình Long Khiếu Thiên vừa đau lòng vừa sợ hoảng,bỏ đi tự tôn khóc lóc nói với hắn” Chỉ cần ngươi tha thứ ta, ta chuyện gì cũng đồng ý làm chỉ đừng tàn nhẫn đoạn tuyệt quan hệ với ta!”

Tiếng khóc thảm thiết vang lên trong không gian cơ hồ làm Ninh Đan Hi mềm lòng,nhưng y làm sao có thể quên người chặn đứt đường sống của y,là ai từng bước đẩy y đến ngõ cụt,bảo y làm sao không tức không giận!Muốn y tha thứ nói dễ hơn làm?” Tàn nhẫn ư?So với ngài hành hạ thân thể ta xem ai tàn nhẫn hơn? Ta với ngài đã không thể trở lại như trước,mặc kệ ngài muốn chuộc tội hay thành tâm sám hối cũng được,đều giống như chén trà này “Y cầm lấy chén trà dùng sức ném xuống mặt đất,leng keng một tiếng tất cả vỡ nát.”Nước đổ khó hốt!”

Long Khiếu Thiên đau đớn nhìn chung trà vỡ nát trên mặt đất tựa như tình yêu giữa bọn họ đã không thể vãn hồi,hắn đau lòng dời ánh mắt nhìn sang cặp con ngươi không chút gợn sóng như bị vạn tiễn xuyên tâm, ngũ lôi oanh đỉnh,chua xót cùng nhau xông lên cổ họng,hắn nói:” Đây là đáp án cuối cùng ngươi dành cho ta?”

“Quên ta đối với cả hai đều tốt,ngài hiện tại là Vương gia,còn ta là thương nhân bán vải,cả hai vốn ở thế giới khác nhau không nên cùng xuất hiện,coi như giữa ta và ngươi chưa từng quen biế chỉ là người xa lạ đi phớt qua bên ngài.” Ninh Đan Hi bình tĩnh nói,tuyên bố hai người chỉ là người xa lạ.

Long Khiếu Thiên chán nản hai vai rũ xuống giống như bị y phá hủy một đường sống cuối cùng,ngọn lửa hy vọng nháy mắt toàn bộ bị dập tắt,không phải không đoán trước Ninh Đan Hi lạnh lùng,không phải không nghĩ đến Ninh Đan Hi không chịu tha thứ,tất cả đều là hắn tự làm tự chịu,ai bảo hắn khư khư cố chấp tổn thương y,làm sao có thể muốn y một lần nữa trở lại bên hắn như trước kia?

“Được,ta thành toàn cho ngươi,sau này ta sẽ không đến tìm ngươi,ta sẽ trả lại cho ngươi cuộc sống nhàn nhã.” Nói xong hắn đứng dậy nhúc nhích hai chân quỳ đến tê dại xoay người rời đi,không hề quay đầu lại.

Ninh Đan Hi một mình ngồi trong căn phòng trống trải gió lạnh thổi từ cửa sổ đến ngực y,mang theo một loại lạnh lõe thấm vào xương tủy,y dùng hai cánh tay ôm lại chính mình,tất cả ngụy trang rốt cục có thể dỡ xuống,con ngươi đông lại như bông tuyết thoáng chốc hòa tan,một tiếng nức nở khó nghe thấy từ miệng hắn tràn ra,cứ chấm dứt đi! Từ nay về sau y không cần khổ sở vì người đó,cũng sẽ không yêu thêm bất luận kẻ nào.

Liên tiếp hơn mười ngày Long Khiếu Thiên giống như biến mất hoàn hoàn,khôi phục cuộc sống nhàn nhã như trước Ninh Đan Hi toàn tâm toàn ý trông coi cửa hàng vải,mỗi ngày đều làm cho mình mệt mỏi đến chết mới về nhà,để chính mình không có thừa tinh lực nghĩ đến người nam nhân hắn muốn quên mà quên không được.

Một ngày nọ,buổi chiều,mở cửa tiệm được một khoảng thời gian Ninh Đan Hi đang ngồi phòng bên trong cửa hàng cúi đầu xem sổ sách,bỗng nhiên tấm rèm vải được vén lên,một người giúp việc trẻ tuổi vội vàng đi đến.

“Thiếu gia,có người khách tên Tô Tam,nói có việc gấp yêu cầu gặp ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.