Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly

Chương 9




Ngoài cửa phòng bếp, không biết từ khi nào có thêm một nữ tử trẻ tuổi.

Nữ tử này khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, cũng có vài phần lệ sắc. Gương mặt đầy ngạo khí, hất hàm nói chuyện, khiến người khác không vui.

Nữ tử này chính là Lục nữ quan.

Thiện Năng cúi đầu, không đối diện.

Trù phòng to như vậy, Thiện Năng cùng Mộ Niệm Xuân là hai người đáng chú ý nhất. Ánh mắt Lục nữ quan lướt qua Mộ Niệm Xuân, hiện lên một tia kinh ngạc. Sau khi rơi xuống người Thiện Năng thì ngẩn ra.

Không nghĩ tới, chưởng trù lại là một ni cô mỹ mạo.

Lục nữ quan ghét bỏ nhìn phòng bếp một cái, phân phó: “Làm lại chút cơm canh, nhớ rõ đừng cho nấm hương. Nhanh tay một chút, nếu để nương nương đói, các ngươi không chịu nổi tội đâu.”

Ngữ khí kia, nghe rõ sự tức giận.

Mộ Niệm Xuân nhíu mày, im lặng.

Thiện Năng vốn xấu tính cũng kiềm chế, ngắn gọn đáp: “Được.”

Lục nữ quan có chút bất mãn. Ngày thường cô ta ở trong cung coi như là nữ quan có vị trí, những người làm việc ở trù phòng đều phải khách khí vài phần. Đằng này nữ ni kêu Thiện Năng còn không nhìn vào mắt.

Lục nữ quan hừ nhẹ một tiếng, cố ý bới móc: “Tại trù phòng không phải bận rộn sao? Sao lại có người ngoài? Nếu gây ra sai sót trong đồ ăn của nương nương thì làm sao?”

Trong mắt Thiện Năng hiện lên tức giận, muốn há miệng, Mộ Niệm Xuân lạnh lùng nói: “Ta ở trù phòng học việc Thiện Năng đại sư, đồ ăn của nương nương ta thủy chung chưa chạm qua. Lục nữ quan thuận miệng nói xấu người khác, chỉ sợ không ổn.”

Lục nữ quan không dự đoán được Mộ Niệm Xuân giáp mặt với mình, trong lòng đột nhiên bốc lên một cỗ lửa vô cớ, cười lạnh hỏi: “Không biết tiểu thư quý phủ nhà ai? Tính tình cũng không vừa.”

Mộ Niệm Xuân thản nhiên nhìn cô ta một cái: “Ở trước mặt Lục nữ quan, tính tình không vừa kia, ta không dám.”

Luận võ mồm, Lục nữ quan sao có thể là đối thủ của Mộ Niệm Xuân. Nói được hai câu đã tức tối: “Ngươi dám châm chọc ta!”

“Ta làm sao dám châm chọc Lục nữ quan.” Mộ Niệm Xuân cười cười: “Đánh chó còn phải ngó mặt chủ! Nếu Lục nữ quan khó chịu, tới trước mặt nương nương cáo trạng, hôm nay ta coi như xong. Nói không chừng còn liên lụy người nhà, cho nên, tiểu nữ tử tuyệt đối không dám có ý làm Lục nữ quan khó xử.”

Lục nữ quan: “…”

Lục nữ quan đáng thương, mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

Cái gì kêu ngôn từ như đao? Hôm nay xem như lĩnh giáo.

Nhóm nữ ni trong trù phòng trợn mắt há hốc mồm chứng kiến màn vừa rồi. Chỉ mấy câu nói công phu, Mộ tứ tiểu thư liền khiến Lục nữ quan tức thành như thế, thật sự là đại khoái nhân tâm… Không phải, là đau đầu mới đúng.

Kế tiếp, như thế nào?

Tâm tình Thiện Năng phức tạp. Bà đau đầu vì Mộ Niệm Xuân cả gan làm loạn, nhưng cũng rõ ràng, vừa rồi là Lục nữ quan cố ý, Mộ Niệm Xuân xuất thủ là vì muốn giúp bà hết giận…

Tâm lạnh như băng, một tia ấm áp yên lặng lướt qua.

Thiện Năng ho khan một tiếng: “Lục nữ quan, đều là hiểu lầm thôi. Vị này là Mộ tứ tiểu thư, mấy ngày trước cùng lão phu nhân Mộ gia tới Từ Vân am. Bởi vì cảm thấy hứng thú với trù nghệ cho nên thường tới trù phòng học trù nghệ cùng bần ni. Đối nương nương tuyệt không có nửa phần ác ý, Lục nữ quan làm việc cẩn trọng chu toàn, khó tránh Mộ tứ tiểu thư sinh ra chút cảnh giác. Hiểu lầm thì nên bỏ qua.”

Lời này thập phần xảo diệu, phá bỏ cảnh tượng ngượng ngùng, lại có ý nâng Lục nữ quan lên. Chỉ cần Lục nữ quan không quá đáng, nhất định hiểu được đạo lý thuận thế xuống đài.

Bằng không, nháo loạn tiếp. Chân chính khó xử chưa biết chắc là ai.

Quả nhiên. Lục nữ quan hít sâu khẩu khí, bày ra một nụ cười khó coi: “Bà mau làm chút cơm canh ngon, không thể để nương nương chờ lâu. Ta trở về hầu hạ người.”

Nói xong, ra vẻ cao ngạo xoay người rời đi.

Trong nháy mắt xoay người, nụ cười trên mặt Lục nữ quan tiêu tán, nháy mắt trầm xuống.

Hảo Mộ tứ tiểu thư, ta nhớ kỹ ngươi!

Thiện Năng trầm mặc làm đồ ăn, sai người đưa đi cho vị nương nương kia. Sau đó, như không có chuyện gì xảy ra.

Thiện Năng một trận đau đầu.

Mộ Niệm Xuân này, rốt cuộc lá gan quá lớn, làm người mà không biết sợ?

Lục nữ quan xác thật không phải nhân vật gì lớn. Nhưng vị nương nương phía sau lưng cô ta được thánh sủng. Nếu Lục nữ quan ở trước mặt nương nương cáo trạng, đến lúc đó có thể Mộ gia sẽ gặp phiền toái.

“Tứ tiểu thư, ” Thiện Năng bình tĩnh nói: “Vừa rồi xảy ra chuyện, cô tốt nhất chuyển bị chút tâm lý. Lục nữ quan có khả năng sẽ cáo trạng cô trước mặt nương nương…”

Không phải khả năng, là nhất định!” Mộ Niệm Xuân không chút để ý nói: “Chó dữ cắn người bị đòn, chắc sẽ đi tìm chủ nhân khóc lóc kể lể!”

Thiện Năng: “…”

Còn nhỏ tuổi, sao chanh chua thế. Đúng là hoạt bát.

Gương mặt Thiện Năng vốn lạnh lẽo, bỗng nở nụ cười.

“Yên tâm đi, nếu nương nương phái người triệu kiến ta, ta tự mình có thể ứng phó.” Mộ Niệm Xuân lười nhác nói, giọng nói đầy tự tin.

Thiện Năng hừ nhẹ một tiếng, nhìn nàng nói: “Cô nói thật nhẹ nhàng, nếu nương nương tức giận, cô định thế nào?”

Mộ Niệm Xuân cười nhẹ.

Phi tần nương nương trong cung diễn xuất thế nào, nên ứng phó thế nào, không ai rõ hơn nàng.

Thiện Năng lại tiếp tục nói: “Chỉ cần hơi nhịn chút, sẽ không có phiền toái như vậy. Cô biết rõ Lục nữ quan kia không tốt đẹp gì, vì sao còn chọc giận cô ta?”

“Ta không chủ động tìm phiền toái.” Mộ Niệm Xuân bình thản, lạnh nhạt nói: “Nhưng nếu có phiền toái tìm tới ta, ta tuyệt không nén cơn giận đó.”

Đời trước chịu ủy khuất còn chưa đủ sao? Đời này nếu có người tùy ý khi nhục nàng, cho dù là lời nói cũng không được! Lục nữ quan kia nói câu “Nếu gây ra sai sót trong đồ ăn của nương nương thì làm sao” đánh trúng nỗi khổ riêng trong lòng nàng, khiến nàng không chút suy nghĩ liền phản kích.

Cho dù sự tình trầm trọng, nàng vẫn làm vậy.

Thiện Năng không nói được gì, tràm mặc một lúc, hồi lâu mới thấp giọng thở dài: “Nếu có thể, không ai nguyện ý nuốt nỗi giận này. Nhưng rất nhiều thời điểm, con người căn bản không thể lựa chọn vận mệnh chính mình.” Gương mặt xinh đẹp toát ra sự cô đơn buồn bã.

Mộ Niệm Xuân chăm chú nhìn Thiện Năng.

Mỗi người đều không biết người khác có nổi khổ riêng. Nữ ni xinh đẹp thần bí Thiện Năng, sẽ có quá khứ thế nào?

Chuyện tình trù phòng rốt cuộc xong xuôi.

Mộ Niệm Xuân dẫn Thạch Trúc trở về. Dọc đường đi, Thạch Trúc lo lắng nhìn xung quanh, bộ dạng như sắp có người đến bắt Mộ Niệm Xuân đi.

Mộ Niệm Xuân nhìn ở trong mắt, không khỏi bật cười: “Thạch Trúc, em nhìn gì thế? Trên đường có hổ ăn thịt người sao?”

Thạch Trúc nghe ra ý tứ trêu chọc của chủ nhân, nhịn không được dậm chân một cái: “Tiểu thư, bây giờ cô còn tâm tình nói giỡn sao. Lục nữ quan kia, vừa thấy đã biết không phải người hiền lương gì. Vừa rồi cô đắc tội với cô ta, chỉ sợ sẽ có người đến triệu cô đi gặp nương nương…”

“Gặp thì gặp, có gì đáng sợ.” Mộ Niệm Xuân nhún nhún vai, ngữ khí thập phần thoải mái: “Nương nương trong cung cũng là người, cũng phải theo đạo lý. Không thể tùy tiện xử lý tiểu thư Mộ gia. Nếu rơi vào tai hoàng thượng hay hoàng hậu, em cho là sẽ thành ra chuyện gì?”

Nhóm phi tần trong cung, nhìn thì phong cảnh vinh quang, kỳ thực luôn nơm nớp lo sợ như tầng băng mỏng. Nói chuyện làm việc đều phải cẩn thận, e sợ có người lấy chuyện làm câu nói. Nhóm nương nương nhìn cao cao tại thượng, kỳ thật sống còn không tùy ý bằng hạ nhân bên người.

Thạch Trúc có niềm tin mãnh liệt gần như mù quáng với Mộ Niệm Xuân, nghe vậy nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

Nếu tiểu thư nói có biện pháp ứng phó, vậy thì không có gì lo lắng. Trên đời này, không có chuyện tiểu thư không làm được.

Trở về viện, Mộ Niệm Xuân nhẹ nhàng bâng quơ đem chuyện phát sinh ở trù phòng kể cho Trương Thị biết, Trương Thị lúc đầu còn cười, dần không cười nổi, cuối cùng mặt mũi trắng bệch: “Niệm Xuân, con thật sự lời qua tiếng lại với Lục nữ quan?”

“Cũng chưa hẳn như vậy.” Mộ Niệm Xuân ngoan ngoãn đáp: “Là con nhục nhã cô ta một chút.”

Trương Thị: “…”

Lão thiên ơi, nữ nhi nhu thuận nghe lời đi đâu rồi?

Mộ Niệm Xuân thấy sắc mặt khó coi của Trương Thị, cười an ủi: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, cho dù nương nương thật sự phái người triệu kiến con, con cũng có thể ứng phó…”

Lời còn chưa dứt, Bạch Lan đi vào, sắc mặt vội vã báo: “Phu nhân, Lục nữ quan đến, nói là nương nương triệu kiến tứ tiểu thư.”

Trương Thị thiếu chút không đứng nổi.

Mộ Niệm Xuân hoảng sợ, vội đỡ lấy Trương Thị: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Trương Thị hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm: ta không thể hoảng! Ta không thể hoảng! Có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ muốn thương tổn nữ nhi của ta!

Mặc niệm hồi lâu, rốt cuộc Trương Thị bình tĩnh lại, cứng rắn nói: “Niệm Xuân, con cứ ở trong phòng, không được đi đâu. Mẹ sang bên kia thỉnh tội.”

Ngay cả gió mưa kịch liệt, nàng cũng che chắn phía trước cho nữ nhi.

Đầu tiên Mộ Niệm Xuân ngẩn ra, chợt trong lòng dâng lên một trận lo lắng, nắm nhẹ tay Trương Thị nói: “Nương nương muốn gặp con, nếu con không đi, chính là tội bất kính. Tự con đi sẽ tốt hơn.”

Đạo lý này, Trương Thị đương nhiên biết. Nhưng nhìn nữ nhi đi chịu nhục, nàng không làm được.

Trương Thị nắm chặt tay Mộ Niệm Xuân, ngữ khí kiên quyết dị thường: “Ta đi cùng con.”

Sống mũi Mộ Niệm Xuân cay cay, nhẹ nhàng vâng một tiếng.

Lục nữ quan chờ ngoài sân viện, nhìn thấy mẹ con Mộ Niệm Xuân, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng, ngạo nghễ nhìn Mộ Niệm Xuân: “Mộ tứ tiểu thư, Dung phi nương nương muốn gặp ngươi, mời ngươi đi theo ta!”

Dung phi nương nương?

Mộ Niệm Xuân không chút để ý, nụ cười đang trên môi đột nhiên ngưng kết.

————————————–

Khách quý là Dung phi nương nương, trước từng xuất hiện một lần, không biết mọi người có nhớ đến không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.