Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly

Chương 13




Tề vương không nói gì, thần sắc hờ hững, ánh mắt thâm u, làm người ta khó có thể suy đoán gì.

Lúc này Tề vương, làm sao còn có nửa phần vui cười hồ nháo. Hỉ giận không rõ, giống y hệt Dung phi.

Dung phi nhìn kỹ Tề Vương, than nhẹ một tiếng, ngữ khí dịu đi: “Khác Nhi, mẫu phi làm như vậy cũng là vì tốt cho con. Mộ tứ tiểu thư xinh đẹp động lòng người, lại thông minh lanh lợi, cũng không lạ khiến con động tâm tư. Nhưng nàng không tương xứng với con, sớm dứt ra còn kịp. Nghe nói đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ tài mạo xuất chung, lại đối với con vừa gặp đã thương. Nàng mới là Tề Vương phi tốt nhất, ta sẽ nghĩ cách cho con.”

“Mẫu phi” Tề Vương hốt nhiên ngắt lời Dung phi: “Con sẽ không lấy Lục đại tiểu thư!”

Không có bông đùa, thần sắc ngữ khí thập phần nghiêm chỉnh.

Dung phi thu liễm ý cười, lạnh lùng hỏi: “Vì cái gì? Lục đại tiểu thư xuất thân hầu môn, tài mạo song toàn, có điểm nào không xứng với con?”

Tề Vương nhếch nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên một tia châm chọc: “Nữ tử xứng đôi với con còn rất nhiều, chẳng lẽ con phải cưới tất cả sao?”

“Con……” Dung phi không dự đoán được Tề Vương lại trực tiếp phản bác mình, nhất thời chán nản, nói không ra lời.

Thần sắc Tề Vương như thường, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Chung thân đại sự của con, con đều có chủ trương, không nhọc mẫu phi lo lắng. Mẫu phi chỉ cần an tâm ở trong cung, chờ con dâu của người tới dập đầu kính trà thôi.”

Dung phi thật vất vả nuốt tức giận xuống, nghe xong lời này cười nhạt: “Hảo hảo hảo, ta thật sự sinh được đứa con hiếu thảo. Ngay cả chuyện đại sự cũng luyến tiếc ta phiền lòng.”

Nồng đậm châm chọc cùng bất mãn.

Tề vương lại như không nghe ra gì bất thường, thản nhiên nói: “Trời không còn sớm, mẫu phi cũng nên nghỉ ngơi. Con không tiện quấy rầy, cáo lui trước.”

Nói xong, thi lễ, xoay người rời đi.

Dung phi bỗng nhiên đứng dậy, sẵng giọng: “Đứng lại!”

Tề Vương dừng bước, không quay đầu: “Mẫu phi còn có gì phân phó?”

“Khác Nhi. Con thân là hoàng tử, há có thể tự quyết mọi việc cho mình.” Dung Phi cố gắng kiềm chế tức giận: “Biết giữ, cũng phải biết học buông bỏ.”

Tề Vương xoay người, ánh mắt thâm trầm khó dò. Khóe môi tựa tiếu phi tiếu: “Mẫu phi nói đúng, con quả thật muốn học giữ hay bỏ. Chính là, muốn lấy cái gì, dù sao cũng phải tự mình quyết định.”

Không ai có thể quyết định nhân sinh của hắn. Cho dù là Dung phi cũng không thể!

Dưới ánh nến sáng ngời, gương mặt tuấn tú quen thuộc đầy lạnh lùng cùng kiên định, lại làm cho người làm mẹ như nàng có chút xa lạ cùng kinh hãi. Những năm gần đây, Tề Vương ngụy trang bản thân quá tốt. Ngay cả nàng cũng vô pháp phân rõ đâu là thật, đâu là giả…

Dung phi hít sâu một hơi, cố ý thuyết phục hắn: “Nếu con thật sự thích Mộ tứ tiểu thư, cũng không phải không thể. Trước cưới Lục đại tiểu thư làm chính phi, sau nạp Mộ tứ tiểu thư làm trắc phi. Với dòng dõi Mộ gia, vị trí trắc phi Tề Vương, cũng không tính là bôi nhọ nàng…”

“Mẫu phi,” ngữ khí Tề Vương tăng thêm một phần: “Con nghĩ, tâm ý con mẹ hẳn biết rõ. Con sẽ không cưới Lục Vô Song, việc này không cần nhắc lại.”

Dung phi rốt cuộc không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng. Cười lạnh nói: “Hảo, ta cũng không nghĩ con không rõ tâm ý ta. Có ta ở đây, Mộ Niệm Xuân đừng mơ tưởng làm Tề Vương phi!”

Tề vương thần sắc không thay đổi, không nói gì, xoay người đẩy cửa đi ra.

Lần này, Dung phi không gọi hắn lại.

Dung phi đứng một chỗ, nhìn thân ảnh Tề Vương biến mất trong đêm. Trong mắt hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp. Cuối cùng, hóa thành lạnh lùng cứng rắn.

Lựa chọn của nàng không sai. Làm như vậy, đều là vì tốt cho hắn.

Hắn tức giận là nhất thời, ngày sau sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của nàng.

“Biểu ca, sao huynh lại chờ muội nữa thế này.” Mộ Niệm Xuân vừa ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy bóng dáng thiếu niên quen thuộc dưới tàng cây. Trong miệng oán giận, trong mắt lại tràn ý cười.

Đã nhiều ngày ở chung, lá gan Trương Tử Kiều lớn lên không ít, không hề đỏ mặt, cười nói: “Trời đã tối, một mình muội đi về, ta thật sự không yên lòng.”

Thạch Trúc: “…”

Cái gì là một mình đi về? Nàng không tính là người sao?

Mộ Niệm Xuân nhìn Thạch Trúc hơi run run mặt, bật cười.

Lúc này Trương Tử Kiều mới phát hiện bản thân lỡ lời, gấp gáp giải thích với Thạch Trúc: “Thật xin lỗi, không phải ta nói cô không phải là người…” Nói nửa chừng thấy không đúng, lại sửa: “Cô đương nhiên là người. Kỳ thật, ý của ta là…”

“Biểu thiếu gia không cần giải thích, ý tứ của cậu nô tỳ đều hiểu được.” Thạch Trúc không chút đổi sắc nói: “Nô tỳ kế tiếp chính là một cái cây, không nghe, không nhìn, không nghĩ gì hết, không coi là người.”

Gương mặt thanh tú của Trương Tử Kiều nhanh chóng đỏ lên.

Mộ Niệm Xuân nhịn cười, liếc mắt nhìn Thạch Trúc một cái: “Lá gan em càng lúc càng lớn, ngay cả biểu thiếu gia cũng dám trêu chọc. Nếu không thành thật yên tĩnh, xem trở về ta xử lý em thế nào.”

Thạch Trúc lè lưỡi, cười hì hì, không hé răng.

“Biểu ca, huynh đừng so đo với Thạch Trúc.” Mộ Niệm Xuân vì Trương Tử Kiều giải vây: “Nàng bị ta chiều hỏng rồi, nói chuyện luôn không lớn không nhỏ.”

Trương Tử Kiều bình tĩnh cười nói: “Không có việc gì, là ta nói chuyện không ổn, không thể trách Thạch Trúc.” Trên mặt vẫn còn hơi hồng hồng, may mắn trời tối nên không thấy rõ.

Hai người một đường sóng vai đồng hành, tuy không nói gì nhưng không khí hòa hợp thoải mái.

Đi đến dưới tàng cây quế, Trương Tử Kiều tùy tay hái một nhành lá cây, đặt ở bên miệng, thổi sáo. Tiếng thổi nghe như chim hót, thập phần êm tai.

Thật không nghĩ tới, biểu ca lại dùng chiêu thức ấy.

Mộ Niệm Xuân cảm thấy hứng thú, dừng bước, cẩn thận lắng nghe.

Dưới ánh trăng, thiếu niên thần sắc ôn như, mặt mày ẩn tình, đem lá cây thổi du dương. Cô nương chuyên chú nghe, khi thì khẽ mỉm cười. Những tinh quang trên bầu trời như ở cả trong đôi mắt nàng.

Không ai lưu ý, trên con đường nhỏ cách đó không xa, xuất hiện một thân ảnh thiếu niên.

Ánh sáng ảm đạm, sắc quần áo như dung nhập trong bóng đêm. Đôi mắt xưa nay bất cần, lúc này lóe sáng dị thường.

Hảo một đôi thanh mai trúc mã, đi dạo dưới ánh trăng!

Mộ Niệm Xuân mẫn cảm đã nhận ra cái gì, bất động thanh sắc nhìn một vòng liền phát hiện điểm bất thường. Bóng đen bên kia là ai?

“Là ai?” Mộ Niệm Xuân nhíu nhíu mày, giương giọng hỏi.

Trương Tử Kiều cũng ngừng thổi lá cây, nhìn theo ánh mắt Mộ Niệm Xuân.

Bóng đen kia chậm rãi tiêu sái tới. Dưới ánh trăng sáng, gương mặt tuấn mỹ quý khí hiện lên một nụ cười yếu ớt nhưng rất chói mắt.

Đúng là Tề Vương!

Theo phản xạ, Mộ Niệm Xuân sinh ra cảnh giác, mặt không đổi sắc: “Nguyên lai là Tề Vương điện hạ. Biểu ca, chúng ta cùng nhau thi lễ với Tề Vương điện hạ.”

Trương Tử Kiều thu thập tâm tư xấu hổ, cùng Mộ Niệm Xuân tiến lên, thi lễ với Tề Vương: “Thảo dân Trương Tử Kiều. Gặp qua Tề vương điện hạ.”

Nguyên lai, hắn chính là kẻ kiếp trước si luyến Mộ Niệm Xuân, Trương Tử Kiều!

Tề vương bình thản nhìn Trương Tử Kiều một cái, nhếch khóe môi: “Trương công tử miễn lễ.”

Mộ Niệm Xuân cảm thấy ánh mắt Tề Vương nhìn Trương Tử Kiều có chút quái dị, tiến lên, cố ý vô tình che Trương Tử Kiều sau lưng: “Đã trễ thế này, Tề vương điện hạ sao lại chạy tới Từ Vân am?”

Đến Từ Vân am thì thôi, không ở trong viện Dung phi ở, chạy đến đây làm cái gì?

Tề Vương nhìn Mộ Niệm Xuân một cái, tựa tiếu phi tiếu đáp: “Tứ tiểu thư thấy bổn vương, nhưng lại không có nửa điểm kinh hỉ. Thực làm bổn vương thất vọng. Xem ra, tứ tiểu thư có biểu ca làm bạn, sớm đã quên đóa hoa sen kia.”

Lời nửa thật nửa giả nhưng lại như lộ một tia ghen tuông.

Trương Tử Kiều trời sinh tính thuần phác, nhưng không ngu độn. Làm sao có thể nghe không ra khác thường trong giọng nói của Tề Vương. Trong lòng không khỏi lộp bộp. Tề Vương này, đối với biểu muội quả nhiên không giống tầm thường. Bọn hạ nhân vẫn nói chuyện “hoa sen”. Xem ra chuyện này là thật.

…… Chỉ biết hắn vừa xuất hiện, liền có chuyện không tốt.

Mộ Niệm Xuân ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Điện hạ nói chuyện nên cẩn thận chút, nếu như bị người nghe thấy, truyền đến tai Dung phi nương nương, sinh ra hiểu lầm cái gì thì không hay.”

Nhắc tới Dung phi, Tề Vương đang tươi cười liền lạnh lùng, chợt nói: “Bổn vương ngắm trăng, trong lúc vô ý gặp tứ tiểu thư. Việc này cho dù truyền đến tai mẫu phi. Cũng không có hiểu lầm gì. Tứ tiểu thư lo lắng nhiều rồi.”

Nháy mắt, Mộ Niệm Xuân hiểu rõ.

Tề vương đến Từ Vân am, khẳng định đã gặp qua Dung phi. Thật hiển nhiên, mẫu tử gặp nhau không vui vẻ gì. Về phần nguyên nhân…… Hy vọng không có liên quan tới nàng!

Mộ Niệm Xuân thuận theo lời hắn nói: “Tối nay trăng đẹp, điện hạ có nhã hứng ngắm trăng, ta cùng biểu ca không quấy rầy…”

“Gặp lại tức là duyên phận, tứ tiểu thư khẩn cấp bỏ qua bổn vương một bên như vậy. Không khỏi quá vô tình đi!” Trong mắt Tề Vương bắn ra vài phần ai oán. Giống như bị tình lang lang tâm cẩu phế vứt bỏ ở nơi thôn quê xa xôi.

Mộ Niệm Xuân nổi da gà,

Đối thủ mặt dày ngoài sức tưởng tượng! Xem ra, không có khả năng bỏ qua hắn.

Mộ Niệm Xuân quyết định thật nhanh sửa lại chủ ý, hướng Trương Tử Kiều mỉm cười:“Biểu ca, ta cùng Tề Vương điện hạ có chút chuyện quan trọng phải nói. Huynh đi về trước đi.”

Trường Tử Kiều có chút ảm đạm, miễn cưỡng nở nụ cười: “Hảo, ta đây đi về trước.”

So với hào quang bức người của Tề Vương, hắn thật sự quá bình thường. Mặc kệ là nữ tử nào đi nữa, cũng không bỏ qua ánh trăng sáng mà cầm đèn lồng…

Ánh mắt cô đơn của Trương Tử Kiều hiện lên trong mắt Mộ Niệm Xuân. Cáo biệt kiếp trước, trùng hợp một màn trước mắt.

Mộ Niệm Xuân bình tĩnh, ôn nhu nói:“Biểu ca, trên đường cẩn thận chút. Đáng tiếc phòng bếp đã đóng cửa, bằng không, ta sẽ làm một chút đồ ăn khuya ngon miệng đưa cho huynh.”

Hai câu nói ngắn ngủi làm tinh thần Trương Tử Kiều được kéo lại, trong mắt lại có ý cười: “Làm phiền muội lo lắng, ta không thể không biết xấu hổ như thế.”

Mặc kệ như thế nào, biểu muội vẫn quan tâm hắn. Chẳng sợ phần quan tâm này xuất phát từ tình cảm biểu huynh muội, cũng đủ để làm hắn vui sướng phấn chấn.

Mộ Niệm Xuân mím môi cười: “Tiện tay, có gì mà suy nghĩ.”

Trước mặt hắn mắt đi mày lại liếc mắt đưa tình, nghĩ hắn là bối cảnh sao?

Ý cười yên lặng biến mất nơi đáy mắt Tề Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.