Chuyện Tình Lớp Học Võ: Tình Yêu Của Lớp Trưởng

Chương 43: Dục là địch giả, tất trước hữu chi




_Vậy tại sao ngươi lại không nói ?

_Tại sao ? Tất nhiên là vì hạnh phúc của vợ chồng ta. Huống chi ta cũng không cho là mình đang che giấu cái gì,không ai hỏi tới thì ta phải tự động nói ra sao ? Đặng cảnh quan,ta khuyên ngươi trước khi chưa có chứng cứ cụ thể thì đừng dùng loại phương thức như đang thẩm vấn phạm nhân này tới ép hỏi ta.

Sau đó, sau đó Thẩm Hạ Đông cũng không biết. Hắn chỉ nghe đến câu Trần Lệ và Dương Hoằng là chị em.

Giống như tình thiên phích lịch( sấm sét giữa trời quang),đột nhiên bổ đôi Thẩm Hạ Đông khiến hắn không kịp trở tay,loại chuyện động trời này , thường nhân khó có cơ hội thể nghiệm,vợ cùng tình nhân là chị em,hơn nữa còn giấu diếm lâu như vậy,hắn giống như một thằng ngốc chẳng hay biết gì,Trần Lệ không nói , ngay cả Dương Hoàng lúc còn tại thế cũng chưa từng nhắc tới. Tâm tình Thẩm Hạ Đông lúc này giống như bị hàng ngàn hàng vạn ngón tay cào xé,khủng hoảng không kìm chế được.

_”Ngươi không…không nói với ta…” Thẩm Hạ Đông mấp máy môi, nhìn Trần Lệ  uống trà

Thẩm Hạ Đông nói “Ngươi chưa nói với ta.”

_”Ta tại sao lại phải nói cho ngươi biết ?” Trần Lệ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, Thẩm Hạ Đông sững sờ,đúng vậy, nàng làm gì phải nói cho mình biết chứ !?

_”Nhưng mà ta lại không biết…ngươi vì cái gì không chịu nói cho ta biết ???” thanh âm Thẩm Hạ Đông nhỏ như muỗi kêu. Trần Lệ hung hăng đập lên bàn trà “Thẩm Hạ Đông! Tất cả mọi người đều có thể nghi ngờ ta, ép hỏi ta,không tin ta,ta cũng không cần. Nhưng ngươi thì không! Ngươi có biết bây giờ ngươi đang làm cái gì hay không ???”

_”Nhưng ngươi không nói cho ta biết! Ngươi không nói cho ta biết! Năm đó, khi ngươi biết sự tồn tại của nàng ngươi cũng không nói gì với ta! Tại sao ngươi lại không nói cho ta biết!” Thẩm Hạ Đông kích động bật dậy, hai tròng mắt vây kín tơ máu.

_”Bởi vì ta không muốn có bất cứ quan hệ nào với con tiện nhận đó!” Trần Lệ quát lớn

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Đông dám cãi lại nàng,mà còn là vị một con đàn bà đã chết.

_Nàng không phải tiện nhân!

_”Chính nó! Chính nó cướp đi tất cả của ta! Ngươi có biết không? Thẩm Hạ Đông! Nó cướp mất mọi thứ của ta! Nó chỉ là nữ biểu tử(?)!  Chính nó là kẻ hủy hoại hạnh phúc  gia đình của gia đình ta!” Trần Lệ điên cuồng hét lên,hai người giống như hai con chó dữ đang đe dọa đối phương,không ai nhường ai.

Thẩm Hạ Đông nở nụ cười, thanh âm từ trong ngực trào ra,trong không khí căng thẳng như thế này,nghe có vẻ phá lệ trào phúng

Thẩm Hạ Đông nhìn Trần Lệ “Ta vẫn luôn nghĩ tính tình của ngươi chỉ là phá hư một chút,dù vậy cũng không sao a,ta có thể chịu được,bởi vì ta cảm thấy ngươi đáng thương. Ngươi giống như một con nhím trên người gắn đầy gai nhọn,nhưng như vậy cũng không là gì a,chúng ta nếu đã là vợ chồng thì ta sẽ đối tốt với ngươi. Mười mấy năm qua ta đều tự nói với mình như vậy…Nhưng mà hiện tại,ta sai lầm rồi. Ngươi là kẻ độc ác…ác đến mức ta không còn gì để nói…”

Thẩm Hạ Đông nói xong, liền cầm áo khoác, ra khỏi cửa.

Trần Lệ cứng miệng, trơ mắt nhìn Thẩm Hạ Đông rời đi,thẳng đến đại môn bị đóng sầm lại,nàng vẫn sững sờ nhìn cửa.

Trương Mục đứng trên cầu thang một hồi, lúc này mới chậm rì rì đi xuống,Trần Lệ chợt nghe thấy tiếng tiếng động mới quay đầu lại “Ngươi nghe lén sao ?”

_”Không có, là nghe một cách quang minh chính đại a.” Trương Mục rót trà uống, sau đó mới giơ giơ ấm trà nhìn Trần Lệ nói “Uống không ?”

_”Biến ra khỏi đây!” Trần Lệ chỉ ra cửa,Trương Mục khó hiểu nhìn nàng , ánh mặt cực kì vô tội, Trần Lệ lặp lại “Biến ra khỏi đây ngay! Bằng không ta sẽ gọi cảnh sát!”

_”A…Ngươi không thể,ta  là người do ba ba ngươi mời đến.” Trương Mục bất vi động sở,chớp chớp mắt nhìn Trần Lệ cười “Ngươi không phải là sợ cô nam quả nữ ở chung một nhà sẽ phát sinh một số chuyện làm người ta xấu hổ chứ ? Cái này thì ngươi không cần phải lo lắng, ta đối với nữ nhân không dậy nổi hứng thú.” ( lão Trần có cơ hội rồi a >.<).Nói xong Trương Mục lắc lắc ngón trỏ. Trần Lệ không nói hai lời, lấp tức cởi bỏ hai nút áo trước ngực “Ta có thể tố cáo ngươi tội cưỡng gian, phi lễ…” _”OK,OK. Thẩm phu nhân , làm ơn tỉnh táo lại.”Trương Mục vội vàng buông tách trà, ý bảo nàng dừng tay,”Ta đi, ta đi là được chứ gì. Làm gì mà kích động như vậy, thật là, có chuyện gì thì cứ hảo hảo mà nói chứ.” Thời điểm Trương Mục cuốn gói ra khỏi nhà, không quên quay đầu lại nhìn thoáng qua,thầm nghĩ, nữ nhân này thần kinh quả thật không được bình thường, người điên thì không thể nói lý,Thẩm Hạ Đông đúng là sống cũng không phải dễ dàng a. Hắn cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó nhìn lên trời , bây giờ mình phải đi đâu đây ? ~T.T~ **** Nói đến Trần Lệ,sau khi Trương Mục đi,Trần Lệ liền xụi lơ trên ghế,hơi thở suy yếu ,nàng siết chặt tay,ngón tay lãnh đến quái dị,toàn thân cao thấp đều không có một chút độ ấm,nàng cảm thấy lạnh lẽo quá… Một đoạn kí ức giống như một con mãnh thú quật khởi, một dòng nước lũ ào ạt tràn về,một bàn tay nắm lấy tóc,Trần Lệ đông cứng không dám hô hấp lớn tiếng. Trước mắt một mảnh hắc ám xen lẫn màu máu đỏ tươi liên tục chuyển động. _Trần Đông, nếu ngươi dám để nó ở đây ta sẽ tự sát! Ngươi đừng cho là ta không biết gì,ngươi là tên súc sinh! Ngươi là kẻ không lương tâm! Uổng công ta theo ngươi nhiều năm, vì cái gì ngươi lại dám đối xử với ta như vậy ??? Sao ngươi không làm thế với nó !? _Ngươi đừng  kiếm chuyện nữa! Chỉ vì ngươi cứ như vậy nên ta mới không chịu nổi! Ngươi bị điên rồi! _Ô…ba ba mụ mụ, đừng cãi,đừng cãi nhau nữa. Ba ba mụ mụ… Trần Lệ giật mình bừng tỉnh,nàng từng ngụm từng ngụm thở dốc,đầu tóc hỗn độn,sau lưng ướt đẫm mồ hôi Nhưng mà đến khi nàng tỉnh táo, lại phát hiện có cái gì đó lạnh buốt đang vây quanh cổ mình… Nàng cúi đầu nhìn, là một bàn tay tái nhợt… Nàng trợn mắt, muốn quay đầu lại,nhưng cái tay kia cứ siết chặt cổ nàng không chịu buông ra,tay còn lại nhẹ nhàng di động,mỗi nơi bị nó chạm đến đều làm trái tim của nàng  mãnh liệt nhảy lên. Nó tựa hồ không định thương tổn nàng, cứ chậm rãi chậm rãi tra tấn nàng ,hơn mười phút sau liền biến mất vô tung. Trước mặt Trần Lệ đột nhiên xuất hiện một tấm ảnh,nàng thử giật giật, không có trói buộc,nàng cứng ngắt ngồi xổm xuống nhặt tấm ảnh kia lên. Thời điểm nhìn thấy tấm ảnh,vẻ mặt nàng lập tức hoảng sợ. Đó là Thẩm Thanh,tấm hình chụp lúc Thẩm Thanh đang nằm trên giường bệnh. Tay nàng thấm đầy mồ hôi… **** Thẩm Hạ Đông đứng trước căn hộ của Thẩm Thành, hai tay run rẩy mở cửa Vài ngày không đến, trong nhà bám đầy tro bụi,Thẩm Hạ Đông nhìn thoáng qua phòng khách, bắt gặp di ảnh của Thẩm Thành, hắn cũng chỉ liếc một cái,hắn ngồi xuống sàn, từ trong tùi móc ra thuốc lá Điếu thuốc phải châm nhiều lần mới cháy,Thẩm Hạ Đông cố gắng làm cho bản thân thả lỏng,hắn đã không còn hơi sức để nói. Hắn muốn lẳng lặng ngồi như vậy một hồi… Tia sáng len lỏi qua bức màn nơi cửa sổ,ánh mặt trời đánh thẳng vào mặt hắn , Thẩm Hạ Đông có chút không thích ứng nheo mắt lại nhưng vẫn không nguyện nhúc nhích. Trước kia, Dương Hoằng thường ngồi ở chỗ này,ôm Thẩm Thành uy sữa,có khi Thẩm Thành quấy khóc , nàng sẽ nhẹ nhàng vỗ lưng nó,thanh âm ôn nhu mang theo tươi cười sủng nịnh,dỗ  dành “Thẩm Thành không khóc, khóc là không ngoan…Mụ mụ ở đây,ngoan , con xem, là mụ mụ nha…” Thời điểm Dương Hoằng hống Thẩm Thành , trong mắt tràn đầy thỏa mãn. Có khi nàng sẽ mặc một chiếc váy hoa dài ngồi bên cửa sổ cho Thẩm Thành phơi nắng,đuôi váy thật dài phủ trên mặt đất, Thẩm Thành an an tĩnh tĩnh nép trong ngực nàng,hình ảnh đó mang đến cảm giác vô cùng ấm áp… Thẩm Hạ Đông thường xuyên bắt gặp bức họa ấy,lúc đó khi nghe thấy tiếng động Thẩm Thành sẽ ngẩng đầu lên nhìn mình,lộ ra hai cái răng nanh tươi cười,nhu thuật đáng yêu như một tiểu thiên sứ.Dương Hoằng quay đầu,khẽ cười một tiếng “Thành Thành , ba ba tới thăm con kìa.” Thẩm Hạ Đông đột nhiên phát hiện,câu Dương Hoằng hay nói nhất là: Thành Thành, ba ba tới thăm con kìa. Kỳ thật người mà hắn muốn gặp nhất chính là nàng,sao nàng lại không biết chứ ? Thẩm Hạ Đông không dám tới quá gần Thẩm Thành,hắn sợ sẽ làm Thẩm Thành dính mình, hơn thế nữa, Thẩm Hạ Đông còn sợ nếu đặt quá nhiều tình cảm thì sau này mình sẽ không bỏ xuống được, vậy phải làm sao bây giờ ? Mỗi khi tới gần Thẩm Thành, hắn luôn cảm thấy lưng mang quá nhiều tội nghiệt. Có đôi khi Thẩm Hạ Đông sẽ nghĩ ước gì Thẩm Thành đừng có mặt trên đời này,như vậy cũng là giải thoát cho Thẩm Thành cũng như giải thoát cho chính mình, cả hai đều không cần dằn vặt lẫn nhau. Tựa như hiện tại, không phải đều giống với những gì mình đã từng nghĩ tới sao ? Đều là tra tấn. Thẩm Hạ Đông nhớ đến, lúc Dương Hoằng còn sống hắn không thể cho nàng hạnh phúc,sau khi Dương Hoằng chết , vẫn không thể an bình. Thi thể của nàng cũng chưa được an táng… Trên mặt một trận lạnh lẽo, Thẩm Hạ Đông đưa tay quệt, bàn tay cảm thấy ươn ướt… Nhìn sắc trời,lúc này đã là chạng vạng,Thẩm Hạ Đông phát hiện thì ra mình đã ngồi bất động ở đây cả một buổi chiều. Cũng chưa bao lâu,lần đầu tiên Thẩm Hạ Đông cảm thấy thời gian trôi quá nhanh,hắn đã đánh mất rất nhiều thứ… Lúc xoay người ,hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đen đang đứng trong góc khuất vẫn không nhúc nhích. Thẩm Hạ Đông lập tức kinh hách,nhưng liền nhanh chóng hồi phục tinh thần,hắn còn e ngại gì chứ ? Dù sao hắn cũng đã trắng tay, chỉ còn lại cái mạng già này, không phải sao ? Thẩm Hạ Đông trầm mặc nhìn thân ảnh kia,nửa ngày sau hắn mới mở miệng “Ngươi hận ta sao ?” Không trả lời. Thẩm Hạ Đông cúi đầu cười khổ,”À, làm sao không hận chứ…” Thẩm Hạ Đông đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen “Hiện tại ta ở ngay đây,ngươi có thể tùy tiện làm gì ta cũng được,giết ta, báo thù cho mẹ ngươi,báo thù cho chính ngươi. Là ta nợ các ngươi,đời này ta không thể trả nổi.” Bóng đen kia vẫn không nhúc nhích,Thẩm Hạ Đông đi đến,cách khoảng hai thước thì dừng lại,nhìn thân ảnh cao lớn hơn mình rất nhiều,cả khuôn mặt thiếu niên vùi vào trong bóng tối,đôi mắt vô cảm nhìn Thẩm Hạ Đông. Thẩm Hạ Đông nghĩ tới vô số hình ảnh khủng bố,nhưng vẫn không tìm ra phương thức có thể câu thông với Thẩm Thành. _”Thẩm Thành” Thẩm Hạ Đông gọi hắn, vươn tay chạm vào hắn,nhưng khi vừa chạm vào da thịt , tay lại xuyên thấu giữa không trung, Thẩm Hạ Đông kinh ngạc nhìn tay mình , lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành Thẩm Thành vẫn không nhúc nhích nhìn Thẩm Hạ Đông. _”Thẩm Thành? Sao lại như vậy ?” Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thành, rõ ràng hắn cảm nhận được thân thể của Thẩm Thành rất thật. Thẩm Thành chỉ giật giật, nháy mắt một cái. Thẩm Hạ Đông di chuyển về phía trước một bước, lại phát hiện ánh mặt trời xuyên qua chân Thẩm Thành. Thẩm Hạ Đông có chút kinh hoảng,loại kinh hoảng này từ đâu mà đến hắn cũng không biết, nếu như Thẩm Thành cứ như vậy tiêu thật,Thẩm Hạ Đông cảm thấy bản thân hắn thật sự sẽ sập đổ. Thân thể Thẩm Thành dần dần trở nên trong suốt,cuối cùng Thẩm Thành hoàn toàn biến mất… _”Thẩm Thành? Thẩm Thành ? Thẩm Thành !!” Thẩm Hạ Đông vươn tay, kích động quơ quơ tay giữa không trung, lại chỉ với được một mảnh hư vô. Hắn lục tung cả phòng khách,nhưng kết quả vẫn không có khả năng tìm được,Thẩm Hạ Đông biết,nếu Thẩm Thành tiêu thất,chính hắn cũng không sống nổi,tội nghiệt quá nặng,trái tim hắn đã quá mệt mỏi. Về sau nhất định phải sống trong dằn vặt  thống khổ, vạn kiếp bất phục… Thẩm Hạ Đông không dám tiếp tục nghĩ… Nhưng Thẩm Hạ Đông vẫn không biết,bắt đầu từ khi hắn bước vào cửa, Thẩm Thành đã nhìn chằm chằm hắn. Đứng trong góc khuất, Thẩm Hạ Đông ngồi ở chỗ đó bao lâu,Thẩm Thành liền an an tĩnh tĩnh nhìn hắn bấy lâu. Từ giữa trưa đến chạng vạng, khi ánh mặt trời gay gắt nhất dần dần trở nên yếu ớt, hắn vẫn nhẫn nhịn hứng  chịu vô số tia sáng đâm thẳng vào cơ thể mình,cảm thụ nhưng thứ mà Thẩm Hạ Đông đang cảm nhận. Nhân hoà quỷ không giống nhau,quỷ hồn không thể đứng dưới ánh mặt trời trong thời gian dài như vậy, đây không thể nghi ngờ là một loại tra tấn vô cùng thống khổ. Thẩm Hạ Đông ngồi ngẩn người trên ghế salon,bốn phía một mảnh tối đen, hiện tại đã là buổi tối. Hắn không biết vì sao mình không còn sợ hãi Thẩm Thành, có thể…có thể là bởi vì Thẩm Thành không thương tổn đến mình, cũng có thể là vì câu nói của Dương Hoằng trước khi mất. Vừa rồi, hắn muốn giữ lại, muốn cứu vãn một chút gì đó. Mặc kệ là bao nhiêu,đều sẽ giúp Thẩm Hạ Đông đều cảm thấy dễ chịu hơn. Thẩm Hạ Đông hoảng hốt nhìn căn phòng mà Dương Hoằng từng ở,hắn cảm thấy thân thể dường như mất đi toàn bộ khí lực “Sao lại dối gạt ta chứ, vì cái gì không nói cho ta biết…” Về phần quan hệ giữa Trần Lệ và Dương Hoằng,cuộc sống trước kia của Dương Hoằng là cái dạng gì,Trần Lệ đang che giấu những gì,từ từ,còn có rất nhiều chuyện khiến hắn cảm thấy khó hiểu. Đến tận bây giờ,Thẩm Hạ Đông hoàn toàn vô lực,trừ bỏ hối hận cùng thống khổ còn có kinh ngạc, hắn là một thằng đàn ông bất lực… Thẩm Hạ Đông cảm thấy bản thân không muốn sống nữa,hắn đứng lên, nhìn thoáng qua cửa sổ,từ độ cao này mà nhảy xuống, cũng ngã không chết. Thẩm Hạ Đông bèn xoay người, đi vào phòng bếp, từ trong đống hỗn độn tìm được một con dao nhỏ. Thẩm Hạ Đông run rẩy vươn tay, được một nửa lại lùi trở về,quả thật trong lòng hắn cảm thấy rất uất ức, đến khi chết cũng chết không minh bạch. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đưa tay nắm lấy con dao, Thẩm Hạ Đông cầm con dao trong tay,hắn dùng ngón tay sờ sờ lưỡi dao,bén ngọt lưỡi dao rạch một đường máu trên ngón tay của hắn. Con dao này chắc đã đủ sắc bén,Thẩm Hạ Đông nghĩ. Hắn khép mắt lại, nhắm ngay vị trí nơi trái tim mình,nếu đâm chuẩn thì… một nhát liền mất mạng… **** _”Gì ? Ở…ở cùng với ta sao ?” Lão Trần há hốc mồm nhìn Trương Mục. _”Ân.” Trương Mục mặt không đổi sắc ,gật đầu Lão Trần xấu hổ gãi gãi đầu “Cái này…cái phòng tồi tàn của ta làm sao để ngài ở được , vừa bẩn, vừa nhỏ, không phải ta không muốn cho ngài ở nhờ,nhưng cái phòng của ta thật sự quá tồi tàn,ta nói thật,Trương thiên sư, lão Trần thề là không dối gạt ngươi.” Trương Mục trầm mặc nửa ngày, mở miệng nói “Theo ta được biết,tối  hôm qua ngươi đã đi ngang qua cửa nhà của một nam nhân vừa mới mất vợ.” _”Hả ? Ân…Phải…Đúng vậy,hình như là có chuyện đó.” Lão Trần gật đầu, khó hiểu hỏi “Trương thiên sư, có vấn đề gì sao ?” _”Ngươi bị nữ quỷ quấn thân.” Trương Mục nói _”Thực..Thực sao!!?? Nó ở đâu vậy ?? Nó ở đâu vậy ???” Lão Trần thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy lên,vội vàng xoay người, cảnh giác nhìn xung quanh,sắc mặt trắng bệch “Này, Trương thiên sư, ta có làm gì nàng đâu!” _Vận khí không tốt nên dính phải. Hiện tại nàng đang ở trong nhà ngươi,nếu không sớm trừ bỏ,ta nghĩ ngươi sống không được bao lâu nữa a. Trương Mục bất động thanh sắc nói,lão Trần mới vừa tan tầm đang nấu bữa ăn khuya bị Trương Mục dọa đến mất hồn, hắn sửng sốt mà,khó trách hai ngày nay cảm thấy hình như mình gầy đi, khó trách hai ngày nay cảm thấy sắc mặt không tốt, tinh thần không sung túc. Nguyên lai là do chuyện này…(~.~” dễ lừa quá ta) Lão Trần hoàn toàn tin tưởng lời nói của Trương Mục … Lúc này đổi thành lão Trần mở miệng cầu người “Kia, cái kia…Trương thiên sư a, không biết ngươi có thời gian hay không…” Trương Mục cắt ngang lời hắn “Ta bề bộn nhiều việc,không có thời gian rảnh. Nhưng nghĩ đến chúng ta hữu duyên , ta có thể miễn phí giúp ngươi thu phục nữ quỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.