Chuyện Tình Lớp Học Võ: Tình Yêu Của Lớp Trưởng

Chương 32: Vờ tha vờ bắt, nặng nhẹ




Bước vào một nhà hàng,Đặng Dương đã sớm ngồi chờ,thấy Thẩm Hạ Đông liền quơ quơ tay.

Thẩm Hạ Đông đi đến ,ngồi đối diện Đặng Dương,thần sắc có chút câu nệ,hắn cười cười “Đồng chí cảnh sát,lần này…”

_”Ngươi đừng quá khẩn trương. Muốn uống cà phê sao?” Đặng Dương cười hắc hắc,miệng ngậm kẹo que,thoạt nhìn có chút trẻ con. Nghe hắn giới thiệu qua bản thân chỉ mới hai mươi mấy tuổi,cử chỉ nghịch ngợm,bộ dáng cũng rất tuấn lãng.

_Tùy tiện,không, đừng thêm đường là được…

_”Hắc, vậy rất đắng đó, ta uống không nổi.” Đặng Dương nhìn Thẩm Hạ Đông cười,Thẩm Hạ Đông bởi vì vội vã,tóc còn chưa kịp chải,một dúm toc dính trên trán trông rất khôi hài. Đặng Dương cũng không nói , chỉ nhìn hắn cười.

Thẩm Hạ Đông vẫn cảm thấy có chút khẩn trương,hai tay để trên đùi,lưng thẳng tắp.

Đặng Dương thấy hắn như vậy cũng không có biện pháp, chỉ thở dài “Thúc, ta nói ngươi đừng khẩn trương như vậy a.Ngươi thả lỏng đi,coi ta như bằng hữu bình thường là được.”

Thẩm Hạ Đông há mồm định nói gì,nhưng quyết định không nói. Mặt đỏ lên, thân mình xấu hổ giật giật,ho nhẹ hai tiếng sau đó gật gật đầu “Ân.”

Nhưng khi tán gẫn với Thẩm Hạ Đông,cũng không thấy hắn trầm tĩnh lại..

Trong lòng Đặng Dương cảm thấy buồn phiền,nam nhân như vậy làm thế nào có thể kinh doanh cả một công ty nhỉ ?Nói như vậy cũng không phải hắn có ý trào phúng, Đặng Dương chỉ nghĩ nhìn nam nhân này khiến hắn liên tưởng đến một con chó đáng thương hề hề…Mình nghĩ nhảm nhỉ gì vậy chứ!Đặng Dương hồi thần, ho nhẹ hai tiếng,sau đó giao hai tai lại, đặt lên bàn.

_”Thẩm Thành…Ân, cũng chính là con của ngươi. Ta nghĩ không phải là chết ngoài ý muốn.” Đặng Dương đột nhiên mở miệng.

Thẩm Hạ Đông cầm tách cà phê, tay bỗng cứng đờ.

Đặng Dương ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Hạ Đông “Ngươi không tin ta sao ?”

Thẩm Hạ Đông vội vàng khoát tay “Không phải, không phải! Ta tin!”

_”Vậy sao ngươi lại tin ?” Đặng Dương cảm thấy bộ dáng kích động của nam nhân có chút buồn cười,liền nhịn không được trêu hắn.

Thẩm Hạ Đông hạ thấp đầu “ Sợ nói ngươi không tin,Thẩm Thành… Nó, nó sau khi chết đã đến tìm ta…”

Nghe Thẩm Hạ Đông nói,Đặng Dương nhướng mày,rồi lập tức giãn ra “Có thể là ngươi gặp ảo giác,ngươi bị áp lực quá lớn.”

_”Không phải! Ta thật sự đã thấy!” Thẩm Hạ Đông đột nhiên ngẩng đầu phản bác,thanh âm có chút đề cao,chờ đến khi nhận thấy phản ứng của bản thân quá kịch liệt,Thẩm Hạ Đông bối rối nâng tách cà phê,một chút cà phê đều tràn cả ra ngoài “Không…ngượng ngùng…Ta chỉ là…Ta chỉ là…”

_”Không có gì, không có gì đâu. Ta hiểu mà.” Đặng Dương ôn hòa cười với hắn. Nhìn nam nhân hành động khác thường,trong lòng nghiền ngẫm tâm lý hiện giờ của hắn. Vừa rồi, trong nháy mắt nam nhân lộ ra vẻ hoảng sợ,biểu hiện không giống như đang giả vờ.

_”Ta hoài nghi, đây là một vụ cố ý mưu sát,đương nhiên hiện nay ta vẫn chưa có chứng cứ cụ thể,manh mối duy nhất là tên tài xế lái xe nhưng đã bị chặt đứt. Hiện tại ta không dám nói mình nhất định có thể phá được vụ án này. Nếu ngươi không muốn con trai mình hàm oan mà chết thì hy vọng ngươi có thể tập trung  toàn lực phối hợp với ta.” Câu cuối cùng của Đặng Dương vẫn quanh quẩn trong đầu Thẩm Hạ Đông,Thẩm Hạ Đông ngồi ở hàng ghế cuối của xe bus,hai mắt vô thần nhìn ra cửa sổ.

Cái chết của Thẩm Thành không phải là ngoài ý muốn,hắn chưa từng hoài nghi việc này.

Vài ngày sau khi Thẩm Thành chết,hắn cũng từng thử điều tra,nhưng ngay cả tên tài xế cũng đã chết,muốn bắt đầu từ đâu bây giờ ? Thẩm Thành chưa bao giờ gây thù chuốc oán với kẻ nào, bên người cũng không có kẻ nào khả nghi, ai sẽ hãm hại Thẩm Thành đây ?

Nhưng nếu nghĩ về hướng khác thì những chuyện lạ lùng xảy ra mấy ngày nay, cả sự dây dưa không dứt của Thẩm Thành…Chính là vì việc này sao ? Nó muốn mình giúp nó ư ? Chỉ như vậy thôi sao ? Thẩm Hạ Đông có chút mê man,hắn thật sự không hiểu Thẩm Thành muốn làm gì…

Thẩm Hạ Đông đần độn về đến nhà, cả người như kẻ mất hồn…

Trong nhà không có một người,bữa sáng còn thừa trên bàn đã được dọn xuống. Thẩm Hạ Đông lên lầu,mở cửa phòng Thẩm Thanh,bên trong  không có ai. Lại vào phòng Trần Lệ, bên trong cũng không một bóng người.

Thẩm Hạ Đông vừa định xoay người ra khỏi phòng,đột nhiên nghe thấy một tràn tiếng cười,tựa hồ là ở phía sau truyền đến. Hắn quay lại thử tìm kiếm nơi phát ra âm thanh,hình như là ở dưới lầu,hắn mở cửa sổ nhìn xuống.

Thẩm Thanh một mình ngồi trên xe lăn,dang hai tay như muốn bay lượn. Thẩm Hạ Đông vừa thấy liền giật mình,sợ Thẩm Thanh không cẩn thận sẽ ngã bị thương. Trần Lệ đâu rồi ? Hắn nhìn xung quanh Thẩm Thanh, cũng không tìm thấy Trần Lệ.

Đột nhiên,một thanh âm vang lên sau lưng hắn,làmThẩm Hạ Đông bị dọa sợ ngây người

_Ngươi đang làm gì?

Là giọng nói của Trần Lệ

Thẩm Hạ Đông quay đầu, thấy Trần Lệ đứng ở cửa,tay cầm một hộp kem,vẻ mặt bình tĩnh quan sát mình.

_Ta tưởng ngươi không có ở nhà..

_”Ta ra ngoài mua đồ ăn cho Thẩm Thanh.” Trần Lệ đi tới, đưa hộp kem cho Thẩm Hạ Đông,”Ngươi cho Thẩm Thanh ăn đi,ta cần phải quét dọn phòng.”

Nói xong liền đuổi Thẩm Hạ Đông ra khỏi phòng,Thẩm Hạ Đông nhìn cửa phòng đóng chặt. Căn phòng này hắn chưa bao giờ bước qua,trước kia mỗi khi mình cãi nhau với Trần Lệ,Trần Lệ sẽ giận dỗi vào phòng này ngủ. Hơn nữa, vừa rồi hắn thấy trong phòng thật sạch sẽ a, cần gì phải dọn chứ ? Thẩm Hạ Đông càng ngày càng phát hiện Trần Lệ trừ bỏ tính tình không tốt ra, còn bắt đầu trở nên kì quái.

Thẩm Hạ Đông ra hậu viện,lúc nhìn thấy Thẩm Thanh, nàng đang an an tĩnh tĩnh ngồi trên xe lăn,nhìn Thẩm Hạ Đông đi tới. Tựa hồ một màn mà Thẩm Hạ Đông chứng kiến trên lầu, là do hắn gặp ảo giác.

Trần Lệ đứng bên cửa sổ nhìn hai cha con Thẩm Hạ Đông,trên mặt biểu cảm nhu hòa mà từ trước tới nay Thẩm Hạ Đông chừa từng thấy.

Từ góc nhìn của Trần Lệ,chỉ thấy được đỉnh đầu của Thẩm Thanh. Thời điểm Thẩm Hạ Đông tới gần Thẩm Thanh,Thẩm Thanh đột nhiên ngửa đầu,nhìn chằm chằm Trần Lệ đang nấp bên khung cửa sổ.

Ánh mắt thật cổ quái.

Có đôi lúc, Trần Lệ cảm thấy Thẩm Thanh không bị điên,mà là biến thành một người hoàn toàn khác. Mỗi khi Trần Lệ nhìn nàng,Thẩm Thanh sẽ hạ thấp đầu xuống. Mặc dù Trần Lệ có chút không vui,nhưng vẫn khôi phục vẻ mặt bất cận nhân tình*.

*Bất cận nhân tình : Không gần với lòng người. Ý nói viễn vông, không thực tế, không hợp lí.(?)

Bầu trời chậm rãi tối đen,mỗi khi màn đêm buông xuống Thẩm Thanh luôn thật im lặng, không sảo cũng không nháo.

Gần đây ,Trần Lệ tự tay tắm rửa cho Thẩm Thanh. Hôm nay dường như trời mau tối hơn bình thường. Trần Lệ giúp Thẩm Thanh cởi áo ngủ,đưa nàng vào phòng tắm, phóng nước ngập đầy bồn ,trên mặt nước rải rất nhiều cánh hoa hồng. Trước kia, Thẩm Thanh rất thích tắm như vậy, mỗi lần đều ngâm mình rất lâu.

Lúc Thẩm Thanh ngồi vào bồn tắm, ướt sũng tóc dài dính trên tay Trần Lệ.

Trận Lệ ôn nhu dùng khăn lau mặt cho nàng,nhẹ giọng nói “Tiểu Thanh, con xem,đây là hoa hồng con thích nhất. Đẹp không ?”

Thẩm Thanh không nói gì, vươn tay nắm lấy những cánh hoa đang trôi nổi trên mặt nước, chậm rãi vò nát chúng. Trong chốc lát, toàn bộ cánh hoa đã bị nàng phá hỏng ,nát vụn phiêu phiêu trên mặt nước.

Đối với hành động của Thẩm Thanh, Trần Lệ cũng không để ý,chỉ là tâm tính trẻ con thôi. Trước kia, Thẩm Thanh cũng từng làm như vậy.

Nàng cúi người định gội đầu cho Thẩm Thanh. Thời điểm nàng vừa chạm vào tóc Thẩm Thanh thì đèn  phòng tắm đột nhiên tối sầm lại. Trần Lệ trợt chân, ngã quỵ trên mặt sàn. Trong phòng hơi tối,nhưng nàng lo lắng nhất là Thẩm Thanh “Tiểu Thanh, tiểu Thanh , con không sao chứ ? Không phải sợ, có mụ mụ ở đây.”

Thẩm Thanh không đáp lại nàng.

Đợi đến lúc hai mắt Trần Lệ có thể thích ứng với loại âm u tối đen này,nàng nhìn thấy Thẩm Thanh vẫn đang ngồi trong bồn tắm , nhưng không nhúc nhích. Trần Lệ kiểm tra một chút,kết luận cầu chì trong nhà có lẽ đã bị hư. Nàng quay trở lại tiếp tục gội đầu cho Thẩm Thanh,mái tóc mềm nhuyễn của Thẩm Thanh trong tay nàng trở nên hỗn độn, Trần Lệ bắt đầu giúp nàng gội từng chút từng chút một.

Thình lình một tiếng động quái dị vang lên trong phòng tắm,Trần Lệ nhìn xung quanh,lại không phát hiện cái gì. Thẩm Thanh tựa đầu trên tay nàng, hình như là đã ngủ.

Trần Lệ ôn nhu mỉm cười “Thật là, nhanh như vậy đã ngủ.” thanh âm mang theo sủng nịnh như tất cả những bà mẹ bình thường khác,có thể nhận ra Trần Lệ cực kỳ yêu thương Thẩm Thanh.

Đến khi nàng gội đầu xong cho Thẩm Thanh, Trần Lệ vô tình nhìn qua nước trong bồn tắm,phát hiện nước trong bồn hình như trở nên đục ngầu, nàng đưa tay búng những vụn hoa hồng nổi trên mặt nước, quái dị nhìn thấy hai tay mình bị nhuộm thành màu đen, nàng lấy tay thử thử ,xúc cảm hình như có chút dính nị.

Lúc này, “Đoàng !!” một tiếng, đèn trong phòng tắm thình lình sáng lên.

Trần Lệ cứ như vậy trợn to hai mắt nhìn chằm chằm hai tay dính đầy máu tươi của mình,tầm mắt dời xuống,nước bên  đã biến thành một bồn máu đỏ tươi. Khắp phòng tắm tản ra mùi tanh tưởi ghê tởm…

Thân thể Trần Lệ khẽ run lên,không thể tin được nhìn hai bàn tay nhuộm đẫm máu của mình. Nàng lung tung chà xát hai tay lên quần áo,bạch sắc tây trang dính đầy vết máu khiến nàng có chút hoảng hốt. Nhưng nhìn vết máu, nàng chợt nhớ tới Thẩm Thanh,máu này..máu này chẳng lẽ là của Thẩm Thanh ?? Thẩm Thanh làm sao lại chảy nhiều máu như vậy ?

_”Tiểu Thanh!!Tiểu Thanh!! Con làm sao vậy ??” Trần Lệ tiến đến, thanh âm có chút run run..

Thẩm Thanh bị Trần Lệ mãnh liệt lay động nhưng vẫn không mở mắt,thân thể vô lực mềm nhũn đung đưa theo từng tác của Trần Lệ.  Giống như một khối tử thi! Ở khoảng cách gần như vậy, Trần Lệ có thể ngửi được một mùi hôi thối nồng nặc của tử thi, Trần Lệ không biết loại hôi thối này từ đâu mà đến…

_”TIỂU THANH!” Trần Lệ cố gắng nâng đầu Thẩm Thanh lên,lại đối mặt với hai con mắt đỏ ngầu,cả gương mặt đã hoàn toàn biến đổi, là một khuôn mặt thối rữa sinh đầy giòi bọ….

Đây không phải là Thẩm Thanh!!!

Trần Lệ trừu rút một hơi sau đó ngất đi…

*****

Tại phòng khách, Thẩm Hạ Đông lại không nghe thấy bất kì tiếng động lạ nào,hắn cân nhấc một hồi, nghĩ phải làm rõ chuyện của Thẩm Thành thì trong lòng hắn mới cảm thấy dễ chịu một chút…Bằng không cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, nếu Thẩm Thành oan hồn bất tán mãi quấn quýt lấy mình cả ngày lẫn đêm như vậy,bản thân hắn sớm muộn cũng sẽ bị bức điên.

Nói làm liền làm. Thẩm Hạ Đông lập tức thay quần áo ra khỏi nhà,vừa mới  đi không lâu liền quay trở về. Buổi tối ở đây rất khó đón xe, mà nhà Thẩm Thành lại khá xa,mượn xe Trần Lệ chắc không sao đi ? Lúc về rồi nói với nàng cũng chưa muộn.

Lái xe, dọc đường đi tâm tình Thẩm Hạ Đông vẫn cứ không yên, bồn chồn đứng dưới lầu nhà Thẩm Thành. Hắn khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt,hít thật sâu, vì làm cho mình bình tĩnh lại, châm một điếu thuốc.

Chỉ là hút thuốc nhưng ngay cả bản thân cũng cảm thấy dở khóc dở cười,hai tay cứ run bần bật thiếu chút nữa làm rơi điếu thuốc,cả môi đều có chút phát run.

Rốt cuộc hạ quyết tâm,Thẩm Hạ Đông khẽ cắn môi xuống xe. Ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ căn hộ nhà Thẩm Thành,bên trong tối đen như mực…

Hắn đứng trước căn hộ,lấy chìa khóa ra mở cửa,vừa mở cửa liền nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Thành treo giữa phòng khách.

Đối mặt với mình,ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Không biết vì cái gì,Thẩm Hạ Đông có một loại cảm giác,tựa hồ…Thẩm Thành đã sớm biết mình sẽ đến đây,dường như cố ý chờ mình. Tựa như cảm giác mà lần trước Thẩm Thành nhìn mình.

_”Thẩm Thành, con đừng hiểu lầm,lần này ba ba đến là chỉ muốn biết ai đã hại con. Ba ba sẽ giúp con tìm ra tên sát nhân kia!” Thẩm Hạ Đông tận lực làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình  tĩnh. Ánh mắt không quên nhìn Thẩm Thành trong ảnh. Cứng rắn bắt buộc mình đảo quanh phòng khách một vòng,nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong phòng âm u lạnh lẽo, bức màn phiêu phiêu ( bay bay ) một chút lại rơi xuống.

Thẩm Hạ Đông nhìn phòng khách nói “Thẩm Thành, ba ba biết con đang ở đây…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.