Chuyện Tình Dưới Nhành Cây Tầm Gửi

Chương 18




Đối với việc tôi thất tình, Diệp Tầm Tầm đầu tiên khuyên răn tôi: “Người lớn là một loại sinh vật bề ngoài thì gọn gàng, nhưng nội tâm lại phức tạp kỳ lạ. Giữa bọn họ và trẻ con tồn tại một khoảng cách rất lớn. Cố Diễn Chi cự tuyệt cậu, thật sự là một chuyện đương nhiên.”

Tôi nhìn cô ấy, nói: “…..”

Sau đó cô ấy lại tiếp tục khuyên răn tôi: “Cậu có biết nữ minh tinh tên Miêu Phi Phi không? Tháng trước cô ấy cũng tỏ tình với Cố Diễn Chi, kết quả cũng bị cự tuyệt một cách tàn nhẫn. Theo người nhìn trộm, à không... Người chứng kiến Yên Ngọc nói, sau khi cô ấy bị cự tuyệt đã khóc đến mức đặc biệt khó coi, sau đó là bưng mặt chạy đi. So với bộ dạng mất hồn mất vía của cậu hiện tại khó coi hơn nhiều.”

Tôi nhìn cô ấy, nói: “.....”

Tiếp theo Diệp Tầm Tầm lại khuyên răn tôi: “Cậu xem, các cậu đều là những người bị Cố Diễn Chi từ chối. Từ đấy mà nói, cậu cũng coi như ngang trình độ với Miêu Phi Phi nổi tiếng với hàng vạn fan kia.”

Tôi nhìn cô ấy, nói: “…..”

Sau cùng cô ấy lại khuyên răn tôi: “Tớ cũng chưa nghe nói có ai đó vì thất tình mà chết bao giờ, tớ cảm thấy cậu cũng sẽ không như vậy. Cho nên thực tế nó giống như cảm mạo vậy, rồi sẽ có ngày khỏi hẳn thôi.”

Tôi nhìn cô ấy, rốt cục mở miệng: “Thất tình sao có thể như cảm mạo được, nó không có thuốc gì có thể chữa dứt được, còn Miêu Phi Phi là dạng muốn kỹ xảo không có kỹ xảo, muốn mặt mũi không có mặt mũi, cậu nghĩ tớ muốn nổi danh ó như cô ta sao, còn có Diệp Tầm Tầm cậu có biết không được an ủi bằng cách nói đến cái chết không, sau cùng cậu mà dám kể chuyện này cho Yên Ngọc nghe vậy hai ta sẽ tuyệt giao.”

Mấy lần Diệp Tầm Tầm muốn xen mồm vào đều bị tôi nhét bánh bích quy đầy mồm. Cô ấy rất không dễ dàng mới nuốt trôi được đống bích quy, phẫn nộ chỉ tay vào người tôi: “Cư nhiên Đỗ Oản cậu chẳng những uy hiếp tớ còn dám vũ nhục thần tượng của tớ!”

“A.” Tay tôi đang cầm một cây bút lông, quẹt thật mạnh, trong khoảnh khắc vài tờ giấy trắng da tróc thịt bong, tôi đưa mắt nhìn lên: “Cho nên?”

Diễn đàn lê quý đôn

“.....” Toàn thân Diệp Tầm Tầm run lên một phen, trừng mắt nhìn tôi nói chuyện một lúc lâu, sau cùng hừ một tiếng xoay mặt qua, “Không, không có gì.”

Rốt cục tôi ý thức được Diệp Tầm Tầm chỉ để ý đến vết thương của tôi, nhưng không khâu lại được. Thất tình là chuyện đau đến chết đi sống lại, nhưng cũng chỉ để nó từ từ khép lại. Từ tối hôm đó, tôi cố ý tránh mặt Cố Diễn Chi. Đơn giản là về nhà trễ hơn một chút, đi ngủ sớm hơn một chút. Tôi đã từng để ý đến quy luật của Cố Diễn Chi, cực kỳ hiểu biết thờigian anh về nhà và cách sống của anh, lúc ấy làm như vậy là muốn thời gian ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút, hiện tại lại vừa lúc ngược lại.

Nhưng mà lý trí và tình cảm rất khó... cùng thực hiện được. Có thể thấy người hoàn toàn có thể khống chế được hai thứ này, lục timg khắp lịch sử toàn bộ loài người cũng không tìm thấy một ai. Kể cả những thiên tài như Phạm Cao hay Einstein cũng không thể may mắn thoát khỏi. Tôi chỉ là một nữ sinh trung học hết sức bình thường, tự nhiên lại càng rối tinh rối mù. Tôi nói chính mình phải bình tĩnh, lúc nào tránh được là phải tránh Cố Diễn Chi, nhưng cũng có lúc không nhìn được. Biểu hiện của việc đó là tôi thường xuyên nói sai và làm sai, sau đó thỉnh thoảng lại bịt tai trộm chuông lừa mình dối người vụng trộm nhìn Cố Diễn Chi.

Sinh nhật mười lăm tuổi của tôi đã đến vừa xoắn xuýt phức tạp vừa đau khổ như vậy đấy.

Mỗi năm sinh nhật đều có những ấn tượng khắc sâu với tôi. Nguyên nhân chủ yếu là do Cố Diễn Chi, mỗi lần sinh nhật tôi, bất luận dù ở nơi nào, cũng sẽ trở về thành phố T. Hơn nữa tiệc sinh nhật lại hết sức long trọng. Diệp Tầm Tầm từng xem nhẹ việc này, nguyên nhân xem nhẹ ở chỗ cô ấy vẫn cho rằng Yên Ngọc luôn nắm trong tay cô ấy, tại hôm sinh nhật cô ấy mười ba tuổi, lấy lý do ở Mĩ có nhiều việc cần xử lý mà bỏ lỡ sinh nhật cô ấy. Từ đó về sau, Diệp Tầm Tầm luôn xem nhẹ những bữa tiệc sinh nhật.

Nhưng ấn tượng khắc sâu nhất trong tôi cũng không phải vào sinh nhật tôi. Mà là vào một ngày năm tôi mười ba tuổi, Cố Diễn Chi đến đón tôi tan học. Mỗi lần anh tùy tiện đứng ở cổng trường luôn hấp dẫn một đám ánh mắt, ngày đó anh mặc chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, vừa đứng nghe điện thoại vừa ngoắc tay gọi tôi, rõ ràng tôi nghe thấy nữ sinh bên cạnh khẽ thét lên một tiếng. Lên xe một lúc, mới biết tôi không về nhà, mà lại đi đến một cửa hàng mua lễ phục. Tôi đang bóc vỏ chiếc kẹo chocolate anh vừa mang đến, nghe liền đình chỉ động tác: “Vì sao lại muốn mua lễ phục cho tôi?”

Anh chậm rãi nói: “Đi giải trí.”

“... Hả?”

Trên mặt anh lộ ra điểm tươi cười: “Em có nhớ người con trai của Vương đổng sự vừa thấp, vừa nhỏ không? Hôm nay là sinh nhật cậu ta.”

“..... Cho nên?”

“Chúng ta đến tham gia.”

Tôi nói: “Vì sao chúng ta phải trang điểm để đến tham dự? Còn có, anh mặc chiếc áo khoác này được sao? Còn có, anh nói một lần cho xong không được sao?”

Anh nở nụ cười, quay đầu lại, thuận tay hơi nâng cằm tôi lên, vẫn là bộ dạng không nhanh không chậm: “Thật ra thì, năng lực kiếm tiền nuôi gia đình của tôi mạnh mẽ hơn một chút so với Vương Bình, nếu tôi đi đến đó, ông ta sẽ không dám nói gì. Đối với em, Oản Oản, người tôi mang đến tất nhiên phải xinh đẹp, hơi trang điểm sẽ càng thêm rực rỡ chói mắt, tiệc sinh nhật của người khác có gì quan trọng, tiểu mập mạp nhà ông ta sao có thể so với Oản Oản nhà ta. Đúng không?”

d.đ.l.q.đ.

Tôi rốt cục đã hiểu. Lại một lúc lâu sau vẫn cảm thấy có gì không rõ: “Cố Diễn Chi.”

“Sao vậy?”

“Mặc dù tôi khá vui vẻ, nhưng trước kia tôi không phát hiện anh lại có mắt nhìn như vậy đấy…”

“…..”

“Khó trách Giang Yến Nam nói anh miệng nam mô bụng bồ dao găm. Anh như vậy mà có thể dạy dỗ tốt một người chưa trưởng thành như tôi được sao?”

“…..”

Nhưng mặc kệ lúc ấy tôi khẩu thị tâm phi như thế nào, mỗi lần như vậy trong lòng tôi đều luôn reo hò nhảy nhót, Cố Diễn Chi vô cùng dung túng tôi.

Giang Yến Nam gọi đó là cưng chiều. Bao bọc người ta cẩn thận, khiến người ta cảm thấy thật mềm mại mà ấm áp. Tôi hưởng thụ cảm giác này, cho rằng hạnh phúc chính là như vậy. Tôi thích sự ung dung thảnh nhiên của anh, thích một chút mờ ám của anh, vui khi nhìn anh dùng lòng dạ hẹp hòi để bảo vệ tôi.

Ở tiệc sinh nhật Diệp Tầm Tầm chỉ chú ý đến ăn uống, thời điểm tôi đến khu đồ ăn tìm cô ấy, cô ấy vẫn đang nhét chiếc bánh pút-đing caramel vào miệng, tôi đi qua, nói: “Sau khi thi xong, tớ định sẽ đến thành phố C học trung học.”

Diệp Tầm Tầm liếc nhìn tôi: “Không đến mức phải chạy xa thế chứ.”

Lí Tương Nam đang làm bộ tình cờ đi ngang qua chợt quay sang: “Em định đến thành phố C? Anh với em lại ở cùng một nơi rồi.”

Diệp Tầm Tầm liếc anh ta một cái, quay đầu nói với tôi: “Chao ôi, đêm qua đột nhiên tớ nhớ ra, trước kia Yên Ngọc từng nói với tớ về thuật khống chế tâm lý, cái này là thủ pháp thôi miên mà những người làm marketing quen dùng. Có thể thay đổi tư tưởng của người khác. Yên Ngọc nói hiệu quả của cái này có thể so sánh với các loại cổ trùng gì đó trong tiểu thuyết võ hiệp. Hay cậu thử dùng với Cố Diễn Chi xem, nói không chừng anh ta sẽ thay đổi ấn tượng về cậu, tẩy não anh ta thành thích cậu?”

Tôi nhìn cô ấy thật lâu: “Hiện tại tớ thổ lộ thất bại là do chủ ý thối tha của cậu, cậu cảm thấy tớ sẽ nghe theo lời cậu lần nữa sao?”

“.....”

Diệp Tầm Tầm trầm thấp ho khan một tiếng, từ phía sau truyền đến một tiếng cười nhẹ, cổ áo tôi bị người khác xách lên: “Ôi chao, mọi người đang nói cái gì vậy? Sao không thấy Cố Diễn Chi đâu vậy?”

Diệp Tầm Tầm nói: “Bọn tôi đang nói chuyện của con gái, các anh ở đây làm gì. Anh ở đây đâm chọc thích lắm sao? Mời anh đi thằng ra khỏi cửa rẽ phải, có cái áo bên trong là nữ quỷ đang kiễng chân chờ anh đấy.”

Giang Yến Nam lại cười một tiếng, liếc nhìn tôi, chậm rãi nói: “Đỗ Oản, em và Cố Diễn Chi giận dỗi nhau thật à?”

Tôi nói: “? Mời anh đi thằng ra khỏi cửa rẽ phải, có cái áo bên trong là nữ quỷ đang kiễng chân chờ anh đấy.”

“Anh nhìn thấy hình như vừa rồi tâm tình của Cố Diễn Chi hình như không được tốt lắm. Gần đây cậu ta vừa kiếm được một khoản nên chắc không phải do chuyện đó, anh nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ đến em thôi.” Trong tay Giang Yến Nam đang cầm một ly rượu, cười đến mức ánh mắt hơi cong cong, “Tới đây, nói chuyện với anh Yến Nam một chút xem, anh Yến Nam luôn để tâm đến những sự việc trong nhà người khác, nói nhanh xem em đã làm gì khiến cậu ta lại sinh khí như vậy?”

Dieen.đann.lee.quyy.đônn

Tôi nói: “Hôm nay là sinh nhật tớ. Diệp Tầm Tầm cậu nói một chút, ở thời điểm người ta sinh nhật hỏi như vậy có vấn đề gì không?”

Diệp Tầm Tầm còn chưa kịp trả lời, Giang Yến Nam đã cười mở miệng: “Nói như vậy là em thừa nhận đã làm chuyện gì khiến tâm tình cậu ta không tốt rồi.”

“.....”

“Nói thật, Đỗ Oản. Rốt cục em đã làm được chuyện lớn gì vậy, lại có thể khiến Cố Diễn Chi lộ cảm xúc cả lên mặt thế kia?” Giang Yến Nam nhẹ nhàng lay lay ly rượu, cười nói, “Phải biết rằng anh Cố Diễn Chi của em đều không nóng không lạnh, anh cùng cậu ấy lớn lên từ bé với nhau như vậy, lúc nào cậu ta cũng đều là vẻ mặt không nhanh không chậm ngàn năm bất biến, tám trăm năm chưa từng thay đổi.”

Tâm tình của tôi đã bị tích tụ từ mấy ngày nay rốt cục bị anh ta nói đến mức không chịu được nữa.

Vừa vặn có người hầu mang hai ly rượu đi qua, tôi liền cầm cả hai chén lên, chạm cốc với Giang Yến Nam, sau đó tôi nói: “Em uống hết, anh thì tùy ý.”

Đây là lần duy nhất mời rượu. Sau đó Giang Yến Nam còn chưa kịp phản ứng tôi đã uống một hơi cạn sạch hai ly rượu.

Hương vị của rượu cũng không tồi. Giang Yến Nam không thể tin được nhìn tôi. Một lúc sau, mới thì thào nói: “Oản Oản, uống sâm banh không phải như vậy…”

Tôi uống quá nhanh, nên lập tức thấy hơi hoa mắt chóng mặt. Khi nghe qua chính giọng mình, mà tưởng như có gì đó rất xa xôi: “Là sao? Em còn nhỏ, cái gì cũng không biết.”

Tôi hoảng hốt khi nghe thấy Giang Yến Nam gọi tên Cố Diễn Chi, cảm xúc có chút bối rối. Sau đó anh ta hỏi tôi: “Đây là lần đầu tiên em uống rượu?”

Tôi nói: “Đúng vậy. Thì sao?”

Tôi không biết chuyện kế tiếp diễn ra như thế nào. Hình ảnh vừa chân thực lại như không phải thực, cứ như ở trong mơ vậy. Tôi chỉ cảm thấy có phần đứng không nổi, phải vịn vào Diệp Tầm Tầm. Cố gắng khiến giọng nói trở nên dễ nghe hơn một chút: “Diệp Tầm Tầm, Giang Yến Nam đáng ghét như cậu với Cố Diễn Chi cộng lại vậy.”

Qua một lúc lâu sau, giọng nói Diệp Tầm Tầm nhẹ nhàng vang lên: “Hóa ra tôi chán ghét như vậy sao.”

Tôi còn muốn nói tiếp, đột nhiên bị bế lên. Trước mắt hiện ra một gương mặt, khuôn mặt mang theo chút hơi lạnh. Tôi híp mắt nhìn ngũ quan của người đó: “..... Cố Diễn Chi?”

Anh ta nói: “Anh là Yên Ngọc.”

Tôi a… một tiếng, cố gắng nhìn anh: “Hình như đúng là không phải...”

Anh ta không để ý tới tôi. Điểm này trái lại rất giống tính cách không kiên nhẫn lại ít nói của Yên Ngọc. Cảnh tượng trước mặt qua đi, không biết bao nhiêu lâu sau, người nọ mới dừng lại, ngón tay tôi đụng thấy một tấm vải, hình như tôi vừa được đặt lên giường.

Động tác của anh ta rất dịu dàng, hình như không giống khi Yến Ngọc đối xử với Diệp Tầm Tầm. Tôi dụi dụi mắt, cực kỳ mệt mỏi, lại không thực sự muốn ngủ. Người vừa rồi ôm tôi đang đứng ở đầu giường, nhìn tôi một lúc lâu. Tôi mơ mơ màng màng nhìn anh ta, nói: “Tôi cảm thấy hình như anh không phải anh Yên Ngọc...”

Lời tôi chưa dứt, người trước mặt đột nhiên cúi người xuống. Tay tôi bị người ta cầm lấy, cằm cũng bị người ta nhẹ nhàng nắm. Mặt anh ta càng ngày càng gần, mãi đến khi có một đôi môi nóng ấm đặt lên trên môi tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.