Chuyện Tình Của Nàng Mọt Truyện

Chương 10: Chính anh cũng biết




Vô Tấn nói xong, lại nhìn thoáng qua mọi người, khẽ cười nói:

- Aii? Vị tướng quân nào nguyện ý nói trước đây?

Giang Ninh thuỷ quân phủ Đô úy Chu Diên Bảo đứng lên nói:

- Vậy cho ta nói trước hai câu!

Hắn ôm quyền hướng mọi người một vòng, cười nói:

- Tất cả mọi người là thuỷ quân Sở Châu, tình hình tụ hội cùng một chỗ như thế này, ta nhớ hình như chưa từng có, có lẽ tư lịch của ta ít, những sự tình năm năm trước ta không biết, nhưng ít ra trong năm năm gần đây không có qua.

Một gã Quả Nghị Đô úy lớn tuổi cười nói:

- Chu Đô úy nói không sai, trong mười năm qua, đây là lần đầu tiên, mọi người nên liên hoan một chầu, Đô đốc, ngươi nói có đúng hay không?

Vô Tấn cười ha ha:

- Sự tình ăn liên hoan thì rất dễ, sau khi diễn luyện lần này chấm dứt, ta mời mọi người uống rượu, chúng ta không say không nghỉ, bất quá trước khi uống rượu, trước hết chúng ta phải làm việc kiếm tiền thưởng cái đã.

Mọi người cùng nhau nở nụ cười, Chu Diên Bảo lại tiếp tục nói:

- Lời thành thực mà nói, ấn tượng của ta đối với Phượng Hoàng Hội không xấu, nếu không có Phượng Hoàng Hội, không biết giặc Oa sẽ bao nhiêu lần lên bờ đốt sát, trong chúng ta cũng không biết có bao nhiêu người sẽ vì phòng vệ bất lực mà bị miễn chức, hỏi tội… Vấn đề Phượng Hoàng Hội, mấu chốt là nó không tiếp thụ quản hạt của triều đình, là vùng dân thiếu văn minh, nếu thật là thổ dân Lưu Cầu thì cũng thôi đi.

Hết lần này tới lần khác, bọn hắn đều là người của Đại Ninh, mỗi năm đều có ngư dân chuyển nhà đến Lưu Cầu đảo, đầu nhập vào Phượng Hoàng Hội, làm cho triều đình khó chịu. Cho nên ta cảm thấy, đi tiêu diệt Phượng Hoàng Hội, không bằng để cho hắn hàng phục triều đình, trở thành thần dân của Đại Ninh, nơi đó trở thành vùng đất mới yên bình, còn chúng ta trở thành Vương thần. Như vậy cũng như một lần vất vả suốt đời nhàn, tránh việc chúng ta đi giết đồng bào của mình, cũng tránh khỏi chuyện huynh đệ chúng ta chết ở trên biển, Hoàng Phủ đô đốc, các vị Tướng quân, đây chính là ý kiến của ta.

Nói xong, Chu Diên Bảo hướng Vô Tấn cùng mọi người chắp tay thi lễ, sau đó ngồi xuống.

Lúc này, Đông Hải thuỷ quân phủ Đô úy Tông Thừa Tự ngồi ở bên kia cũng đứng lên, hắn kỳ thật cũng không giỏi nói chuyện, nhưng hắn hôm nay cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình.

- Ta muốn bổ sung một chút ý kiến vừa rồi, ý kiến của Chu tướng quân, vấn đề kỳ thật không chỉ là Phượng Hoàng Hội không tiếp thụ quản hạt của triều đình, quan trọng hơn là ba mươi năm trước, thủy sư Đại Ninh thảm bại trên tay Phượng Hoàng Hội, quận Vương Hoàng Phủ Chí bởi vì vậy mà bị hạ ngục đến chết, đây mới là nguyên nhân Hoàng Thượng đối với Phượng Hoàng Hội canh cánh trong lòng. Nhưng theo ta biết, sau lần chiến dịch kia, Phượng Hoàng Hội cũng từng bí mật phái người vào Kinh thỉnh tội, cùng triều đình đạt thành hiệp nghị không đánh lẫn nhau, vì vậy mà ba mươi năm qua, chưa bao giờ có sự tình Phượng Hoàng Hội tiến công Đại Ninh vương triều, ta còn nghe nói, Phượng Hoàng Hội Trần thị gia tộc đã chuẩn bị thay thế Lưu Cầu quốc vương, trở thành Lưu Cầu quốc vương mới, nếu là như vậy, bọn hắn nhất định sẽ phái người vào kinh hướng Hoàng thượng biểu hiện quy thuận, mong được Đại Ninh vương triều thừa nhận, ý của ta là nói, có thể trước cùng Phượng Hoàng Hội tiếp xúc thoáng một chút hay không, xem bọn hắn có ý nghĩ quy thuận triều đình hay không, nếu có, thì để cho bọn hắn lập tức đầu hàng triều đình, nếu như không có, chúng ta xuất binh cũng không muộn.

Ý kiến của Chu Diên Bảo cùng Tông Thừa Tự đều đồng dạng, dùng chiêu hàng làm chủ, tiến công làm phụ. Ý kiến hai người bọn họ khiến cho hội trường một mảnh nghị luận, người tán thành không muốn chiến tranh chiếm đại đa số, nhưng cũng có người muốn đánh trước, làm Phượng Hoàng Hội kinh sợ, sau đó lại buộc bọn họ đầu hàng.

Mọi người nghị luận liên tục, chưa kết luận được, Vô Tấn cười khoát khoát tay:

- Các vị mời yên lặng.

Mọi người cùng một chỗ yên tĩnh lại, Vô Tấn lúc này mới hướng mọi người cười nói:

- Kỳ thật ý nghĩ của ta cùng ChuTông hai vị tướng quân nhất trí, thượng binh phạt mưu, không chiến mà thắng, ta cũng không gạt mọi người, ta ở nửa tháng trước, đã phái thủ hạ tâm phúc tiến đến Phượng Hoàng đảo tiếp xúc cùng Trần thị gia tộc. Lần diễn luyện này, ta có hai ý định, một là muốn cùng Trần thị gia tộc đàm phán, nếu như không thể thống nhất, đầu xuân sang năm, ta sẽ dẫn đại quân tiến đánh Phượng Hoàng Hội, triệt để tiêu diệt nó, cái này gọi là tiên lễ hậu binh. Dù sao ba mươi năm qua, bọn hắn cũng không có làm cử động gì quá mức, chúng ta coi như là cho bọn hắn một nhân tình, cho bọn hắn một cơ hội, tiếp theo ta muốn lợi dụng lần diễn luyện này, tiêu diệt Bạch Sa hội, dùng sự diệt vong của Bạch Sa hội để cảnh cáo Phượng Hoàng Hội,

Đây chính là kế hoạch của ta, mọi người có ý kiến gì không?

Mọi người nghe nói trước sẽ diệt Bạch Sa hội, lập tức kích động lên, liên tục xoa tay, Chu Diên Bảo trầm tư một lát hỏi:

- Đô đốc, không biết do ai đi đàm phán cùng Phượng Hoàng Hội?

Vô Tấn nói:

- Do ta tự mình đi đàm phán cùng bọn họ.

Mọi người kinh hãi, liên tục khuyên nhủ:

- Đô đốc, ngươi là Hoàng tộc Tự Vương, sao có thể tự mình đi mạo hiểm, quá nguy hiểm, Đô đốc không thể đích thân đi.

Mọi người vô luận như thế nào, cũng không đồng ý để Hoàng Phủ Vô Tấn lên đảo đàm phán, nào có đạo lý Hoàng tộc Tự Vương tiến vào hang ổ Phượng Hoàng Hội, cái này ở trong dự liệu của Vô Tấn, nếu như quá khác thường, sẽ để cho các tướng sĩ hoài nghi, Vô Tấn liền hướng mọi người nói:

- Xin mọi người im lặng!

Mọi người lại yên tĩnh xuống, Vô Tấn lúc này mới cười nói:

- Lần này không riêng ta đi, Đại phủ Đô đốc Chu trưởng sử cũng phải đi cùng ta, chúng ta đại biểu quân đội Sở Châu, chính thức cùng Trần thị gia tộc đàm phán, xin mọi người yên tâm, ta sẽ không mạo hiểm, đến lúc đó chúng ta sẽ ở trên mặt biển bên ngoài Lưu Cầu đảo, ngay tại thuyền lớn này của ta, ta sẽ cùng Trần thị gia chủ hội đàm.

Phương án này coi như hợp lý, mọi người nghị luận một hồi, cũng đã đồng ý, Vô Tấn đứng lên hạ lệnh:

- Hôm nay mọi người nghỉ ngơi một ngày, sáng mai, đội tàu hướng Phượng Hoàng Hội xuất phát!

Sau khi tan họp, tướng lãnh liên tục trở lại chiến thuyền của mình, Vô Tấn thì được hơn mười thân binh hộ vệ, đi lên trên đảo tản bộ. Lên đảo hắn mới phát hiện, kỳ thật ở trên đảo phủ lên một tầng bùn đất dày đặc, đây là nham thạch mấy vạn năm phong hoá hình thành thổ nhưỡng, lại có phân chim làm phân bón, khiến cho đất đai trở nên thập phần phì nhiêu, ở trên đỉnh đầu hắn, từng bầy chim biển xoay quanh kêu to, toàn bộ đảo nhỏ cũng là thế giới của chim, ít nhất cũng hơn mười vạn con chim biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.