Chuyện Thường Ngày Tranh Nhau Làm Công Của Hướng Nam Và Hướng Bắc

Chương 155: Đại chiến ( 5 )




Hai cánh sau lưng bốc lên hỏa diễm nóng rực, không ngừng vũ động lên xuống, thổi ra từng trận sóng nhiệt rạo rực như muốn thiêu cháy mọi vật thể xung quanh, nâng đỡ thân thể của Mephisto lơ lửng bay trên không trung.

- “Chết, chết, chết… tất cả đều xuống địa ngục hết đi, bọn sâu mọt giun dế! Hahaha…”

Trong tiếng cười tràn ngập sự điên cuồng của Mephisto, bất kì ai chỉ cần bị hỏa cầu chạm trúng, thì sẽ không có cơ hội may mắn nào để thoát khỏi thảm cảnh tử vong.

Hỏa cầu vỡ tung ra, nhưng ngọn lửa vẫn chưa biến mất ngay mà thay vào đó lại tiếp tục bắn tung tóe ra xung quanh, đốt cháy cả một khuôn viên rộng lớn trong cứ điểm.

Nghìn vạn ngọn lửa màu đỏ ấy hừng hực bốc thẳng lên cao, như đang nhảy múa một loại vũ điệu tử vong, tạo thành cả một vùng biển lửa vô bờ.

Xinh đẹp nhưng đầy rẫy chết chóc!

- “Chạy mau…”

- “Tránh đường! Đừng cản ta.”

- “Cứu, cứu ta.”



Tiếng gào thét, tiếng la hét chói tai vì hoảng sợ, kinh hãi, mặc dù đã bị âm thanh bạo tạc của hỏa cầu che lấp, thế nhưng nó vẫn còn loáng thoáng truyền đến trong tai của Đình Tấn.

Người chơi còn chưa mảy may cảm giác được đau đớn truyền tới đại não, có lẽ chỉ là một chút nóng bức bởi hỏa diễm vừa mới xuất hiện thì tất cả đều đã bị lượng sát thương khủng bố của nó đánh hụt hết ống HP, tiếp theo lại được hệ thống tiễn đưa thẳng về nơi phục sinh trong USA thành.

Từng lớp người nối tiếp nhau ngã xuống như rơm rạ, ngay cả xác chết của bọn họ cũng tức khắc biến mất khỏi nơi chiến trường, đa phần đều là người của hội [Rothschild] và kèm theo một số không ít những kẻ chẳng may đến từ hội [Rockefeller], bị mắc kẹt lại nên dính trúng đạn lạc mà chết oan.

‘Uỳnh uỳnh uỳnh…’

Cảnh tượng đông đúc, ồn ào náo nhiệt trên chiến trường trước đấy, đều đã bị che lấp hoàn toàn bởi những tiếng nổ lớn từ vô số viên hỏa cầu của kỹ năng [Lưu Tinh Hỏa Vũ].

Lửa cháy tí tách, mặt đất, nhà cửa, thậm chí cả tường thành hợp kim vững chãi trong cứ điểm của hội [Rockefeller] cũng đang không ngừng rung lên, tựa như chúng thật sự sợ hãi trước sức mạnh muốn hủy thiên diệt địa của Mephisto.

Sợ hãi, khủng hoảng, ngoài những cảm giác ấy ra, trong đầu những tên người chơi ở đây, phỏng chừng chỉ còn lại là tuyệt vọng! Ý chí chiến đấu của bọn họ đã bị Mephisto và Đình Tấn triệt để đánh tan nát thành từng mảnh vụn.

Chẳng cần tới ba cái hô hấp, số lượng người chơi bị đánh giết đã lên đến con số hàng trăm ngàn, một số lượng quá kinh khủng mà Bolic không thể nào có thể tưởng tượng ra được.

Dẫu biết rằng, hi vọng có thể kết liễu được Đình Tấn hết sức mong manh, nhưng Bolic vẫn không từ bỏ một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng đó.

- “Không được ngừng lại công kích! Tiếp tục nhắm vào tên Pháp Sư kia cho ta!”

Giọng nói của hắn đã khàn khàn đi vì tinh thần bị áp lực, miệng rống lên muốn rách cả cuốn họng, chỉ mong chờ Đình Tấn sẽ ngã xuống và Mephisto có thể bị thu hồi đi theo cùng hắn.

- “Rút! Lui ra khỏi khu vực biển lửa nhanh lên!”

Trong khi đó, Simon lại không có ý nghĩ nào khác ngoài việc ra lệnh thu quân rút lui ra bên ngoài cứ điểm, hi vọng có thể lợi dụng bức tường hợp kim này chặn đón mấy quả hỏa cầu [Lưu Tinh Hỏa Vũ] kia.

Thế nhưng cánh cổng trên tường thành hợp kim lại quá nhỏ, mà người thì lại còn rất đông, có đến hơn cả triệu, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn chỉ vài giây, việc lui hết là không thể nào làm được.

Simon hoàn toàn không có ý định kháng cự lại Mephisto, cũng bởi vì sức mạnh này đã không còn thuộc về người chơi nữa.

Đối đầu với Mephisto cùng Đình Tấn, hắn có cảm tưởng mình chẳng khác nào đang chiến đấu với một con Boss Lãnh Chúa 50 – 60 cấp, đó là một tồn tại đủ sức để chống đối lại hơn 9 triệu người thành viên của [Rothschild], tại lần phòng thủ cứ điểm cách đây không lâu.

Cái giá phải trả là quá đắt, mà Simon lại không hề thấy được một chút tỉ lệ phần trăm chiến thắng nào, hết thảy những gì hắn nhìn thấy, chỉ có một màu xám xịt của sự thất bại.

200.000

400.000

600.000…

Con số người chết không ngừng tăng lên, với cơ số hàng chục, hàng trăm ngàn người qua mỗi giây.

Phần lớn thành phần tử vong ấy đều là những tên người chơi sở hữu nghề nghiệp cận chiến của hội [Rothschild], do xui xẻo mới phải đứng gần với Mephisto, để rồi lãnh đủ hết trọn gói công kích của đối phương.

Trong kế hoạch tập kích cứ điểm [Rockefeller], John đã ước chừng sẽ cần tới rất nhiều sức mạnh đến từ những nghề nghiệp cận chiến.

Nếu không làm như vậy thì phỏng chừng, Simon, Bolic, hay Log, dù có chỉ huy lợi hại, hay mạnh mẽ đến cách mấy cũng không đủ sức chống đối với lợi thế, đến từ lực lượng phòng thủ có thể liên tục được bổ sung của hội [Rockefeller].

Chính lý do ấy mà trong đại quân của hội [Rothschild], thành viên nghề nghiệp cận chiến số lượng chiếm chủ đạo, tựa hồ không dưới 60% - 70% quân số. Điều đó càng khiến cho việc thu quân rút lui của bọn họ càng trở nên khó khăn hơn.

- “Không… không thể nào…”

Theo thời gian từng cái hô hấp trôi qua, khuôn mặt của ba người Bolic, dần dần đã tái nhợt đi thấy rõ, vẻ hoảng sợ càng in đậm tận sâu trong đáy mắt từng người.

Lâu! Quá dài…

Mỗi một giây đối với bọn họ bây giờ không khác gì một năm hay thậm chí là mười năm thời gian dài đằng đẵng. Và tưởng chừng như giây tiếp theo, Mephisto có thể bị Đình Tấn thu hồi, hoặc cơn ác mộng ấy sẽ kết thúc.

Ấy thế nhưng, khi trông thấy hỏa cầu [Lưu Tinh Hỏa Vũ] vẫn tiếp tục xuất hiện trên bầu trời rồi lao nhanh xuống dưới mặt đất, tình cảnh ấy khiến bọn họ gần như sụp đổ, muốn tuyệt vọng.



Cả ba người bọn họ, chẳng biết lúc nào cơn ác mộng này sẽ kết thúc, cứ kéo dài mãi khiến dây thần kinh của bọn họ cũng đồng thời bị kéo căng ra đến hết mức có thể.

Trái ngược lại hoàn toàn với người của hội [Rothschild], tất cả thành viên của hội [Rockefeller] sau khi đã trải qua một hồi kinh hoảng đến điên đảo thần hồn thì đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Còn có không ít kẻ bạo gan, liều lĩnh xích lại đứng tại vị trí rất gần với Mephisto để có thể quan sát hoặc quay chụp hình ảnh được kỹ lưỡng và chi tiết hơn toàn cảnh chiến trường.

Hiển nhiên, kết cục của bọn họ cũng không được tốt là bao, thỉnh thoảng lại có kẻ không may bị hoa lửa bắn trúng và giết chết thì cũng không thể trách ai được.

- “Mạnh quá… tao muốn được như vậy quá.”

- “Đây có còn là người chơi nữa hay không?!”

- “Chẳng lẽ đây là sức mạnh của nghề nghiệp cấp hai sao?”



Từng âm thanh bàn luận xôn xao về Đình Tấn và Mephisto, có cảm thán, kính phục, mà ước ao, hâm mộ, cùng ganh tị cũng đều có không ít.

Đoạn thời gian trước đấy, mặc dù Đình Tấn nổi đến như cồn, nhưng cũng ít có người biết được thực lực hay nghề nghiệp thật sự của Đình Tấn.

Và trong một lần hiếm hoi ít gặp như bấy giờ, muốn nói không chụp hình sống ảo thì không phải là người của thế kỷ 22 rồi.

Bản thân Đình Tấn cũng không tài nào nghĩ tới, chỉ vì một ý niệm muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu mà hắn lại vô tình gây ra một hồi sóng nhiệt về nghề nghiệp cấp hai, thúc đẩy vô số người chơi điên cuồng luyện cấp để được chuyển chức.

- “Quả nhiên, thật không hổ danh đệ nhất cao thủ Anh Hùng. Tiểu thư Michelle lựa chọn hợp tác với đối phương, xem như là nhận lấy một hồi cơ hội được tái sinh từ trong chỗ chết cho hội [Rockefeller] ở USA thành của chúng ta.”

Paygat, đứng cùng với những người đã có mặt trong phòng họp, cách nơi tập trung của hai cha con Hamon không xa, nhẹ giọng buông lời cảm khái trước những suy nghĩ và quyết định của Michelle.

Những người khác cũng đồng thời gật gù đồng ý theo, thái độ mừng rỡ, vui vẻ hơn rất nhiều. Kinh hỉ cho đến kinh hãi, tất cả chỉ biến hóa trong vòng một cái nháy mắt.

Nói thật ra, chính bản thân bọn họ lúc khởi đầu cũng không thể nào đặt hết niềm tin vào Đình Tấn, nghi ngờ vẫn là sẽ có không ít.

Mãi cho đến khi hắn thật sự ra tay, bọn họ mới yên lòng hiểu rằng, đối phương đúng là có thể một mình nâng lên cả công hội [Rockefeller].

Người ở phía dưới nhìn lên, tất cả đều một mực trợn tròn mắt trước một thân ảnh khổng lồ của Mephisto, đang giơ hai tay lên trời để triệu hồi về mấy quả hỏa cầu khổng lồ với sức phá hoại khủng bố ấy.

Mà ở bên cạnh hắn, còn có một thân ảnh nho nhỏ khác, kẻ đó mới chính là cội nguồn gây ra hết thảy thảm cảnh trước mắt này.

Không ai có thể nghĩ đến, Đình Tấn lại sẽ mang theo một con quái vật khủng bố hơn cả Paal bên người. Đây là lần đầu tiên Mephisto xuất hiện trong tầm mắt của người chơi bình thường, và nó đã thật sự làm chấn động tâm thần của toàn bộ những người hiện diện ở đây ngay trong giờ khắc này.

Người của hội [Rothschild] liên tục bị biển lửa [Lưu Tinh Hỏa Vũ] dồn ép lui về phía sau, cơ hồ không có sức chống trả.

- “Cái gì… không, không ta còn chưa muốn. Ahhh, Đình Tấn, tên khốn, ta nguyền rủa ngươi!”

Mãi đến một hồi lâu sau đó, cánh cổng [Địa Ngục Môn] lại một lần nữa rung động, truyền ra một hồi hấp lực mạnh mẽ đối với Mephisto, đem hắn thu hồi trở về thì biển lửa cùng hỏa cầu mới theo hắn mà bị hút vào hố đen.

Hố to, hố nhỏ có mặt ở khắp mọi nơi trên mặt đất, khung cảnh bên trong cứ điểm bây giờ, chỉ có thể dùng một từ ‘Hoang tàn’ để hình dung. Kiến trúc, đường xá náo nhiệt trước đó, cơ hồ không có một cái còn nguyên vẹn.

Người của hội [Rothschild] triệt để sững sờ, bước chân hối hả chạy trốn trong thoáng chốc cũng ngừng lại, mắt thẫn thờ nhìn tới nơi bóng ảnh của Mephisto đã xuất hiện vừa rồi, tựa như nó vẫn còn tồn đọng lại tại nơi đó, mãi chưa tiêu tán đi.

Ám ảnh, tuyệt vọng, sợ hãi…

Tất cả tâm tình mặt trái đã xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn tại nội tâm của bọn họ, chỉ mới vài giây trước đây thôi.

Mọi suy nghĩ đánh giá về Đình Tấn và Long khi nhàn rỗi, xem người nào cường đại hơn đều đã bị đánh tan thành mây khói đi hết. Tại giờ khắc này đây, trong đầu bọn họ chỉ còn một cảm giác hoảng sợ không tên đối với Đình Tấn và tràng cảnh vừa rồi.

Tuy nhiên, vì để bảo toàn công trình tường thành của cứ điểm hội [Rockefeller], Đình Tấn đã không có ra tay đối phó với nhóm người Bolic đang tụ tập ở đó.

Thế nên sau một lần triệu hồi [Địa Ngục Môn] gọi Mephisto ra chiến đấu, người của đối phương, tối đa chỉ chết mất khoảng một triệu đến một triệu rưỡi là cùng.

Những người còn sống, nếu tính luôn cả đội cận chiến và viễn trình thì vẫn còn thừa lại đến gần một nửa. Bấy nhiêu đó đã đủ để bọn họ quyết tâm chiến tiếp một trận rồi.

- “Tất cả mọi người mau uống thuốc khôi phục, tập trung lấy lại tinh thần, hắn đã không thể sử dụng lại được kỹ năng đó nữa rồi, toàn đội tập trung lại chuẩn bị tiếp tục chiến đấu!”

Không có một chút trì hoãn, Bolic nắm bắt ngay thời cơ, lập tức rống lên, trấn an lại đám thuộc hạ đã bị đánh tan ý chí chiến đấu, hi vọng vớt vát được một chút cơ hội chiến thắng.

- “Log, ngươi chỉ huy đội cận chiến đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

Simon vừa rồi không biết từ lúc nào đã bị hỏa diễm đánh giết, thế nên chỉ còn lại Bolic và Log có thể chỉ huy đoàn đội. Theo bọn họ nghĩ rằng, Đình Tấn là giống như Long, triệu hồi ra [Địa Ngục Môn] xong thì tức khắc sẽ bị rút khô hết năng lượng, không còn khả năng chiến đấu.

- “Muốn khô máu với ta?”

Nhìn đối phương có động tĩnh, không tiếp tục rút lui mà bắt đầu co rút đội hình trở lại, chuẩn bị phản công, Đình Tấn không khỏi ngạc nhiên, nhếch miệng cười khinh thường.

Đương nhiên, Đình Tấn hiểu rằng đối phương đã tiến đến tận nơi đây để đánh phá cứ điểm của người khác, thì đã không chừa đường lui cho mình rồi.

Mà thật sự ra, nếu Đình Tấn không có mặt ở đây chen ngang, đối phương đã có thể an toàn chiếm đoạt được cứ điểm, thành công tìm được đường lui cho mình rồi.

- “Đã thế, cho các ngươi thêm một chút tuyệt vọng cũng không quá thừa.”

Thì thào lẩm bẩm một câu, Đình Tấn lấy thuốc khôi phục trong ba lô ra, một ngụm uống hết vào, tranh thủ thời gian khôi phục lại trạng thái.

[Địa Ngục Môn] tiêu hao quá to lớn, mỗi một giây sẽ rút đi của hắn đến những 10.000 điểm MP, nếu không phải có được một lượng MP cực khủng, cùng với khả năng hiến tế, chuyển đổi HP làm năng lượng duy trì tạm thời, phỏng chừng Mephisto đã sớm bị thu hồi trở về chứ cũng không thể duy trì đến lúc hoàn toàn đánh tan thế trận đối phương.

[Tinh Thần Áp Súc] (25% giảm tiêu hao kỹ năng)

Một ý nghĩ chuyển đổi hiện lên trong đầu, Đình Tấn lập tức biến đổi tác dụng của kỹ năng [Tinh Thần Áp Súc]. Hiện tại, thực lực của đám người [Rothschild] đã bị đánh sụp đi mất một nửa, thậm chí chiến ý cũng bị ảnh hưởng, đã không còn khí thế như cách đây vài phút.

Đình Tấn cảm thấy thật sự không cần thiết phải vội vàng diệt trừ đối phương, như vậy tiêu hao sẽ tăng lên rất nhiều chứ không thể đùa được.

Vả lại, còn có người của hội [Rockefeller] ở phía sau yểm trợ đây, để cho bọn họ tiếp tục đứng đó xem cuộc vui, Đình Tấn là không muốn như vậy.

[Triệu hồi Bộ Xương Đấu Sĩ] (x227)

[Triệu hồi Hắc Ám Tang Thi] (x170)

[Triệu hồi Bộ Xương Thần Tiễn Thủ] (x113)

Từng giây nhanh chóng trôi qua, lần lượt những kỹ năng triệu hồi được Đình Tấn tung ra. Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện vô số những hố đen không gian, nối liền với thế giới tử vong, kéo về vô số sinh vật vong linh.

Một màn này rơi vào trong mắt hai người Bolic, Log, làm cho bọn họ sửng sốt một chút.

Kể cả những người khác trong hội [Rothschild] và [Rockefeller] đều là một bản mặt ngơ ngác nhìn nhau, tựa hồ đang hỏi đối phương rằng, việc này có phải là sự thật? Sao nó lại không đúng như những gì bọn họ được biết, chẳng phải sau khi sử dụng một cái đại chiêu [Địa Ngục Môn] xong thì Đình Tấn phải bị kiệt lực như Long và không còn sức chiến đấu hay sao?

Thế nhưng, điều càng làm cho bọn họ ngạc nhiên hơn là vẻ bề ngoài của đám vong linh ấy. Những đoạn phim ghi hình về cảnh chiến đấu của Đình Tấn có thể nói đã tràn lan trên mạng internet, chỉ cần người hữu tâm muốn dò xét thì rất dễ dàng có thể tìm được ngay.

Vậy mà ở đây, những con vong linh đang bò ra khỏi hố đen trên mặt đất lại hoàn toàn khác biệt so với những gì mà bọn họ thấy được trong mấy đoạn phim ghi hình đấy, coi như một điểm giống cũng không thể tìm thấy.

Bộ Xương Đấu Sĩ đã không còn đơn giản là một cái bộ xương mặc giáp ngoài đơn sơ, cầm rìu cùng khiên xương để chiến đấu như Bộ Xương Chiến Sĩ hồi trước.

Tất cả bọn chúng đều đã được trang bị lên trên người một bộ trọng giáp đen kịt, che kín hết thảy xương cốt, không để lộ ra ngoài dù chỉ là một góc nhỏ, thứ duy nhất người ta có thể nhìn thấy được chính là đôi cặp mắt hồn hỏa màu xanh lạnh lẽo, đang hừng hực bốc cháy của bọn chúng.

Riêng vũ khí cũng được đổi thành trường mâu và khiên lớn, chỉ nhìn về độ dày bên ngoài hai thứ này thôi cũng đủ cảm giác được, chúng nó kiên cố đến mức nào.

Lại nói, Hắc Ám Tang Thi có một cái tên đúng như ý nghĩa của nó. Trước kia chúng chỉ là những cái xác khô, vừa dơ dáy, vừa bẩn thỉu, lộ ra ngoài những bó cơ bắp đỏ lòm ghê tởm thì giờ đây, bề ngoài của chúng nó trông chẳng khác nào một cái xác ướp cổ đại, toàn thân lại được che kín bởi một lớp da xám đen.

Người yếu tim nếu gặp phải Hắc Ám Tang Thi lúc trời đêm, nói không chừng có khi lại ngất xỉu vì vẻ bề ngoài đáng sợ của chúng.

Còn lại là Bộ Xương Thần Tiễn Thủ, vẻ bề ngoài không có thay đổi gì nhiều ngoài thanh trường cung trong tay chúng, dường như đã được nâng cấp lên, mang theo vô số màu sắc ánh sáng lập lòe.

Đồng dạng, đến ngay cả Đình Tấn cũng bị giật mình vì những biến hóa không nhỏ của đám vong linh.

Cho dù là hắn đã biết, kỹ năng triệu hồi được nâng cấp lên, thực lực của vong linh cũng được một trận biến đổi về chất, nhưng bản thân Đình Tấn không hề nghĩ đến rằng, vẻ bề ngoài của chúng lại có thể biến đổi đến nghiêng trời lệch đất như những gì mà hắn nhìn thấy trước mắt.

- “Giết!”

Ngạc nhiên duy nhạc nhiên, Đình Tấn vẫn không có quá nhiều biểu lộ ra ngoài mặt, chỉ lạnh nhạt thầm quát một tiếng, ra lệnh cho đám vong linh xông lên.

Tất cả những gì người khác nhìn thấy bên ngoài, chỉ là một bộ khuôn mặt lạnh lùng, hờ hững trước mọi thứ của hắn, rồi tiếp đó, đám vong linh liền lao tới, với trận hình thẳng tắp chẳng khác gì một đạo quân chính quy được huấn luyện bài bản, không để cho bọn họ có được một cơ hội phản ứng.

- “Xếp trận, toàn lực phòng thủ!”

Log tức khắc phục hồi tinh thần, quát lớn một tiếng, thân thể căng cứng chuẩn bị tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

- “Toàn đội nhắm chuẩn công kích!”

Bolic cũng không kém cạnh là bao nhiêu, hít sâu một hơi ra lệnh cho đám đội viên viễn trình còn sót lại trên tường thành hợp kim.

Đoàn đội cận chiến của hội [Rothschild] vừa trốn chui chốn nhũi ra bên ngoài, vào thời khắc này lại phải lục tục quay ngược trở về, mà sở hữu tất cả nghề nghiệp viễn trình cũng đều đồng loạt nâng lên vũ khí của mình, chuẩn bị triệu hồi kỹ năng công kích nhắm vào nhóm nhỏ sinh vật vong linh đang liều mạng xông tới kia.

Bất quá, trong nội tâm của bọn họ, đều không có quá nhiều áp lực. Bởi theo như bọn họ nghĩ, vong linh của Đình Tấn tuy mạnh nhưng cũng không đến mức độ nghiền ép như Mephisto đã làm trước đó.

Thế nên thần thái cùng chiến ý của bọn họ đã nhanh chóng khôi phục được đôi chút rồi.

- “Zabu, ngươi mau dẫn người hỗ trợ, đã đến lúc chúng ta nhập cuộc rồi.”

Paygat nghía mắt nhìn Đình Tấn triệu hồi vong linh, liền hiểu ra đối phương đã không thể sử dụng đại chiêu gì nữa. Thế nên hắn nhanh chóng quay về Zabu đang đứng cạnh mình, hạ đạt mệnh lệnh tiến công.

- “Vâng!”

Zabu gật đầu ứng thanh đáp xong liền dứt khoát xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.