Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 9




“Không cần đâu.”

Tề Tiểu Tô lắc đầu.

Trước kia cô đưa Tần Tốc rời khỏi trường đua ngựa Lạc Phi, lúc ấy Tần Tốc vẫn không thể trở lại chiến đội Diệm Ưng, cho nên nói là làm trợ lý cho cô, kết quả bây giờ mặc dù anh ta trở về chiến đội Diệm Ưng rồi, nhưng vẫn coi mình là trợ lý của cô, nửa tháng này thỉnh thoảng còn gửi tin tức nói tình hình của Vệ Thường Khuynh và trong đội cho cô.

Nhưng bởi vì ngày nào Vệ Thường Khuynh cũng liên lạc với Hệ thống Tiểu Nhất, việc to việc nhỏ gì cũng đều nói với cô, mặc dù cô cực ít đáp lời anh, nhưng có Hệ thống Tiểu Nhất truyền đạt, cơ bản đều biết cả.

Cho nên, lần này Tề Tiểu Tô đoán Tần Tốc lại chỉ muốn nói những chuyện kia thôi, tạm thời không muốn xem tin tức của anh ta.

Hệ thống Tiểu Nhất ồ một tiếng, không nhịn được nói: “Đã một ngày một đêm Thiếu soái không liên lạc rồi.”

Nửa tháng trước đó, không ngừng một ngày nào, đột nhiên dừng một ngày một đêm như vậy, đến nó cũng có chút không quen. Nhưng Tiểu Tô lại không cho nó chủ động tìm.

Tề Tiểu Tô hơi ngẩn ra, nói: “Không liên lạc thì không liên lạc thôi.”

Cô cảm thấy, cũng có thể là thấy cô thật sự rời đi lâu như vậy, cuối cùng Vệ Thiếu soái cũng nổi giận rồi.

Trên thực tế, trước đó cô luôn nghĩ, anh sẽ nhịn đến lúc nào mới nổi giận.

Bây giờ xem ra, mức độ kiềm chế của anh chính là nửa tháng.

Một năm trước khi trở lại đây chỉ có thân mật, chỉ có ngọt ngào, cô suýt nữa đã quên mất người đàn ông đó vốn dĩ cũng là một người lạnh lùng kiêu ngạo.

Cô đi như vậy, anh có thể nhịn nửa tháng, đã khiến cho cô cảm thấy rất bất ngờ rồi.

Giữa bọn họ còn có một Vệ Kiêu.

Cô đã quyết định rồi, cô phải dùng hết toàn lực điều tra ra chân tướng năm đó. Then chốt nhất trong đó chính là năm đó sau khi trở về thế kỷ hai mươi mốt Vệ Kiêu rốt cuộc đã làm gì.

Rốt cuộc ông ta có gặp mẹ cô hay không, rốt cuộc tại sao không giao miếng ngọc lục bảo đó cho mẹ cô, rốt cuộc tại sao lại bế một đứa bé khác đến cho Phương Tấn.

Rốt cuộc, tại sao?

Nếu như ông ta không phải cố ý, cô và Vệ Thường Khuynh có lẽ còn có thể tiếp tục.

Nhưng nếu như năm đó Vệ Kiêu là cố ý, bởi vì miếng ngọc lục bảo đó mà gián tiếp khiến bố mẹ cô đều chết, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Vệ Kiêu!

Đến lúc đó cô và Vệ Kiêu không chết không thôi, coi Vệ Kiêu là kẻ thù, cô phải tiếp tục với Vệ Thường Khuynh thế nào?

Cho nên, tất cả cứ đợi cô tra rõ rồi hãy nói.

Hệ thống Tiểu Nhất muốn thở dài rồi.

Nếu như hai người thật sự cứ không liên lạc như vậy, hoặc là nói sau này thật sự đoạn tuyệt rồi, vậy nó phải làm thế nào?

“Tôi sẽ trả cậu lại cho anh ấy.” Nghe thấy lời Tề Tiểu Tô, Hệ thống Tiểu Nhất mới phát hiện mình đã nói ra câu hỏi đó rồi.

Tề Tiểu Tô nhắc lại một câu: “Nếu như cuối cùng tôi thật sự không thể ở bên anh ấy, tôi sẽ trả lại cậu cho anh ấy.” Sau đó giữa bọn họ sẽ không còn liên lạc nữa.

“Chẳng lẽ cô không yêu ngài ấy sao?” Hệ thống Tiểu Nhất hỏi.

Tề Tiểu Tô cười khổ.

Không yêu, làm sao có thể?

“Được rồi, tôi lên thị trấn mua ít đồ ăn đây.” Tề Tiểu Tô trừ ban đầu đi mua rèm cửa ra chưa từng đến trung tâm thị trấn, bây giờ cảm thấy có chút buồn bực, quyết định đi dạo.

Cô lái một chiếc xe bay công cộng qua đây, chỗ này trừ cô cũng không có ai dùng, cho nên vừa ra khỏi cửa là có thể lái xe bay công cộng ra ngoài.

Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là đến con phố chính của trung tâm thị trấn, đã nhìn thấy bảng hiệu của cửa hàng tổng hợp rồi, đột nhiên, tín hiệu báo động trước nguy hiểm đã rất lâu không nghe thấy vang lên không hề báo trước.

“Đinh! Phía trước bên phải có đạn tàng hình bắn qua đây! Lập tức tránh đi!”

Tề Tiểu Tô kinh ngạc, xoay mạnh vô lăng!

Nhưng, cô lại lập tức nghe thấy một tiếng báo động trước nữa.

“Đinh! Phía trước có đạn tàng hình bắn tới! Có đạn tàng hình bắn!”

Chết tiết!

Không chỉ mai phục một chỗ!

Tề Tiểu Tô hạ xe bay xuống, nhưng phía dưới là một đường quỹ đạo khác, cô đột nhiên hạ xuống khiến cho một chiếc xe vừa vặn bay qua không phanh được, đâm tới phía cô.

Rầm một tiếng.

Trong lòng Tề Tiểu Tô thầm kêu không ổn, lập tức muốn nhảy từ trong xe bay công cộng ra.

Bởi vì loại xe bay này thiết kế nếu như xảy ra va chạm, cả nóc xe sẽ bung túi hơi an toàn ra khắp các phía, giống như một quả bóng bọc lấy người, tránh ngã xuống bị thương.

Nhưng muốn bò ra khoải cái túi hơi an toàn này cần một hai phút, những kẻ đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô!

Phản ứng bây giờ của Tề Tiểu Tô nhanh hơn rất nhiều người, đến độ cao này, cô ngược lại tự tin không sợ ngã, chỉ sợ túi hơi an toàn sẽ ràng buộc cô, cho nên trong ánh sáng chớp nhoáng, cô đã mò một cái dao nhỏ từ trong không gian ra, lúc túi hơi an toàn bắn ra vung tay rạch một cái.

Cái dao này vô cùng sắc, cô cũng dùng sức lực lớn nhất, quả nhiên túi hơi an toàn đã bị rạch rách, cơ thể lấy được không gian, cô lập tức nhảy xuống dưới mặt đất, sau đó lăn một vòng giảm tốc độ, tay chân mặc dù bị trầy xước mấy chỗ, nhưng không tính là gì cả.

Cô không để ý tới đau, lập tức nhảy lên nhanh nhẹn như con báo nhỏ, sau đó chạy nhanh vào một cửa hàng tổng hợp.

Kẻ mai phục cô ở vị trí cao bên ngoài, chỉ cần cô vào cửa hàng tổng hợp rồi, bọn chúng sẽ không dễ dàng tìm ra cô.

Phía sau lại có hai viên đạn đuổi theo, một viên bắn vào bên chân cô, cô nghe thấy tiếng đạn bắn vào mặt đất, sau đó viên đạn kia mới hiện ra, lăn trên mặt đất.

Bây giờ đã có cả đạn tàng hình rồi!

Tề Tiểu Tô nghiến răng, tốc độ nhanh hơn, chạy vào trong cửa hàng tổng hợp.

Bây giờ đã sắp đến buổi trưa rồi nên khách hàng trong cửa hàng tổng hợp trên thị trấn cũng không nhiều.

Nhưng quầy hàng tầng tầng lớp lớp, đủ để Tề Tiểu Tô thở lấy hơi.

Cô chui vào giữa hai quầy hàng để đầy chai lọ, thở mạnh. “Đạn tàng hình rốt cuộc là cái quỷ gì?”

Trước kia cô chưa từng nghe nói đến.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Giá của đạn tàng hình này rất cao, lực sát thương không lớn, dùng để bắt sống.”

Chao ôi, vì để bắt cô, đạn tàng hình cũng bắn ra như không cần tiền rồi.

Bây giờ kiểm soát súng ống rất nghiêm, bình thường muốn mang theo súng rất phiền phức, nhưng trước mắt muốn tra được đạn tàng hình vẫn tương đối khó khăn, cộng thêm cũng rất ít người dùng, cho nên lợi dụng sơ hở.

Chỉ có sau khi bắn trúng đồ rồi, lớp tàng hình của viên đạn kia mới bị phá hỏng.

Tề Tiểu Tô lạnh mặt lại. “Ai muốn bắt sống tôi?”

“Tiến sĩ Lam chăng?” Hệ thống Tiểu Nhất suy đoán nói: “Bên chỗ căn cứ nghiên cứu cũng không biết nhìn trúng cái gì ở cô, tại sao cứ muốn bắt cô vậy chứ?”

Tề Tiểu Tô cũng muốn biết!

“Trên người đối phương nhất định vẫn có đồ tốt, nếu không thì cũng không thể tránh được ra-đa của bản Hệ thống.” Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy mình cũng bị khiêu chiến rồi.

Bởi vì sau khi đối phương nổ súng nó mới báo động trước, trước đó đều không phát hiện ra sự tồn tại của những kẻ đó.

Chẳng lẽ nói lần này bọn chúng nhất định phải bắt Tề Tiểu Tô à?

Tề Tiểu Tô nhẹ nhàng thò đầu ra, từ khe hở của đám chai lọ nhìn về phía cửa của cửa hàng tổng hợp, lập tức trợn to mắt.

Cô lại nhìn thấy hai chị em Minh Dao và Minh Dịch đi vào, mà ở sau lưng bọn chúng, ba người đàn ông khí thế lạnh lùng đang đi vào theo.

Lúc này không thể để cho bọn chúng qua đây, nếu không cô cũng không dám bảo đảm hai chị em này có thể không bị ngộ thương hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.