Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 6: Minuet




Đúng là muốn luyện tập chết bọn họ mà.

Mặc dù nói bọn họ đã nghỉ quá nửa năm rồi, nhưng bình thường bọn họ ai cũng đều cố gắng cả, lại không phải là hoàn toàn bỏ đi, cần phải một ngày đột nhiên bắt bọn họ luyện đến chết như vậy hả?

Hôm nay năm giờ sáng đã gọi bọn họ dậy rồi, sau đó luyện tập đến bây giờ là bảy giờ!

Còn có phải là người không hả!

“Đúng thế, đội trưởng, tên nhóc Tần Tốc kia đã nôn rồi kìa.” Xa Vũ xụi lơ dưới đất, suýt nữa không còn sức mà nói.

Hai người bọn họ được phái tới xin tha thứ, thật sự lo đội trưởng vẫn tiếp tục huấn luyện nữa.

“Giải tán.” Im lặng một lúc, Vệ Thường Khuynh mới nói với bọn họ.

Quân Lương và Xa Vũ thở phào, phất tay với các đồng đội đang hóng chuyện bên đó, những người đó lập tức xụi lơ ngã hết xuống đất.

“Đúng rồi, đội trưởng, sao hôm nay Giáo quan Tề không đến thế?” Xa Vũ hỏi.

Câu hỏi này vừa vặn chọc đến chỗ đau của Vệ Thường Khuynh, anh đá Xa Vũ một cái, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ngày nào cô ấy cũng phải đến đây tập luyện với mấy cậu à?”

Nghe giọng anh có chút không đúng, Xa Vũ không dám nhắc đến nữa.

Bọn họ nào dám yêu cầu Tề Tiểu Tô bị đối xử giống bọn họ chứ?

Đội trưởng chắc chắn sẽ không nỡ.

Lại nói, thật ra bọn họ cũng cảm thấy không bằng cô, nếu như cô đến rồi, thể diện của bọn họ không biết phải để ở đâu nữa.

Nhưng lúc cô ở đây, đội trưởng có vẻ rất dễ nói chuyện, bây giờ như vậy thật sự làm cho người ta bị kìm nén.

Quân Lương và Xa Vũ đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hai người bọn họ nhất định đã xảy ra vấn đề gì rồi, nếu không, sao đội trưởng sẽ như vậy chứ.

Tề Tiểu Tô lúc này đã đến công tắc tổng trong phòng rồi, cô bật hết đèn lên.

Ánh đèn sáng rực lập tức chiếu sáng từng ngóc ngách.

Đây là một căn phòng khá giống với biệt thự ở thế kỷ hai mươi mốt, xem ra đã xây dựng một vài năm rồi, nhưng vì thiết kế chống bụi bây giờ rất tiên tiến, trong phòng rất sạch sẽ, chỉ là hơi có mùi do đóng kín quá lâu thôi.

Cô mở cửa sổ ra, gió đêm thổi vào, rất nhanh đã thay đổi không khí.

Sàn nhà gỗ, giấy dán tường màu Champagne, sô pha gỗ, góc phòng khách có một cây đàn dương cầm ba chân màu đen.

Rèm cửa sổ xanh thẫm, cầu thang gỗ, tầng một chỉ có phòng khách, phòng ăn và phòng bếp, lên tầng hai cũng chỉ có hai phòng, một nửa không gian đều để làm thành lan can, sau đó có một bể bơi giữa không trung, thành bể là thuỷ tinh trong suốt, chỉ là bây giờ trong bể bơi vẫn chưa có nước, bởi vì là bể bơi lộ thiên nên dưới đáy bể hơi bẩn.

Mà điều khiến cho cô thích là bên cạnh bể bơi trồng một loại tường vy màu đỏ, tươi tốt sum suê, không chỉ phủ kín hàng rào mà còn mọc vươn ra ngoài.

Như vậy khiến cho ngôi biệt thự hơi cũ kỹ này có thêm mấy phần lịch sự tao nhã.

Cô đột nhiên cảm thấy, sống ở nơi này một khoảng thời gian cũng không tệ.

“Chỗ này không tồi nhỉ. Tiểu Nhất.”

“Kém xa E8706.” Hệ thống Tiểu Nhất nói. Hơn nữa, ở đó còn có Thiếu soái, ở đây chỉ có một mình cô, rốt cuộc tốt chỗ nào chứ? Căn biệt thự này nhìn phải có đến mười năm rồi.

Tề Tiểu Tô cười, xắn tay áo lên sau đó lấy găng tay ở trong không gian ra, quyết định tự mình dọn dẹp.

Cô tiến vào căn phòng ở phía Nam, trong căn phòng này mọi thứ đều đầy đủ cả, giường gỗ giản dị, đến đệm cũng không có, hai khung cửa sổ lớn sát đất vừa vặn nhìn ra lan can bên ngoài, một khung cửa thì nhìn ra núi trà phía sau, rèm cửa màu xanh đậm, hơi cũ, cô không thích lắm, ngày mai đến cửa hàng ở trung tâm thị trấn mua một bộ mới thay lên.

Phòng này không có bàn trang điểm, nhưng có một cái tủ quần áo rất lớn, còn có một cái bàn làm việc liền giá sách, trong tủ và trong ngăn kéo đều rất sạch sẽ, không có đồ đạc gì cả.

Trong nhà tắm cũng không có bồn tắm, có điều vòi sen rất tiên tiến, bốn phía đều lắp đặt vòi sen, sức nước và lượng nước đều có thể điều chỉnh được, đứng ở giữa có thể được lực nước mát xa toàn thân.

Bồn rửa mặt cũng rất sạch sẽ, không có đồ gì cả.

May mà cô mang vô cùng nhiều đồ trong không gian, trừ không có rèm cửa để thay ra thì những cái khác đều không thiếu. Tề Tiểu Tô lấy dung dịch vệ sinh và khăn lau ra, lau hết giường, đồ dùng trong nhà, cửa sổ và sàn nhà một lượt, lại dùng nước sạch lau lại hai lần nữa, mở máy làm sạch không khí lắp đặt sẵn trong phòng ra, để cả căn phòng thông gió mất mùi, lúc này mới rửa sạch bể bơi.

Làm những việc tạp vụ linh tinh này rất có tác dụng giải toả tâm trạng, đợi cô dọn xong phòng ngủ và ban công, bắt đầu bơm nước vào bể bơi, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều rồi.

Để nước từ từ chảy vào bể bơi, cô vào nhà tắm trong phòng ngủ chính, thay bộ đồ cotton thoải mái mặc ở nhà, lúc ra ngoài đã là mười rưỡi tối rồi.

Bụng cô kêu lên.

Hôm nay muộn quá rồi, phòng bếp vẫn còn chưa dọn dẹp, cho nên cô chỉ có thể đun một ấm nước sôi, lấy hộp mì trong không gian ra nấu, cho thêm miếng giăm bông, lại cho thêm ít rau sống vào, mùi thơm nức mũi.

Sau khi ăn xong cô như được sống lại vậy.

Nghỉ ngơi một lúc cô mới lấy đệm và gối ra khỏi không gian, bày lên giường.

“Tề tổng, Thiếu soái muốn nói chuyện với cô, được không?” Hệ thống Tiểu Nhất thấy cô bận tới bận lui mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng gần xong rồi, lúc này mới dè dặt hỏi cô một câu như vậy.

Từ bảy rưỡi đến giờ, cứ cách một lúc Thiếu soái lại hỏi một lần, cứ cách một lúc lại hỏi một lần, nó thấy Tiểu Tô cứ dọn dẹp mãi cũng không dám truyền lời, bây giờ cuối cùng Tiểu Tô cũng làm xong, nằm ở trên giường rồi, nó mới dám hỏi.

Tề Tiểu Tô im lặng một lúc, tắt hết đèn đi, sau đó nhắm mắt lại.

“Cậu nói với anh ấy là tôi ngủ rồi, bây giờ đã muộn lắm rồi, ngủ đi.”

Hệ thống Tiểu Nhất: “...”

Nó phải nói với Thiếu soái thế nào đây? Bỏ đi, nói thật vậy.

Vệ Thường Khuynh cầm ly rượu whisky ngồi trên bệ cửa sổ tha thiết mong chờ câu trả lời, sau khi nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói xong, rất lâu không hề nhúc nhích.

Anh không ngủ được, cứ ngồi đến sáng.

Ngày mới, đối với một số người mà nói tràn đầy hy vọng, nhưng đối với một số người mà nói lại là xót xa chồng chéo.

Sau khi Thủ trưởng họp sáng xong, trợ lý Triệu nhận được một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt không được dễ coi cho lắm đi đến bên cạnh Thủ trưởng, thấp giọng nói với ông ấy: “Thưa Thủ trưởng, Phương Viện Viện mất tích rồi.”

“Cái gì?” Thủ trưởng kinh ngạc.

“Bởi vì đã không còn cần thiết, cho nên tôi cho vệ sĩ giải tán, camera của bệnh viện hiển thị, tối hôm qua Phương Viện Viện tự đi ra khỏi bệnh viện rồi.”

“Tự đi?” Thủ trưởng nghĩ đến lời Phương Viện Viện nói lúc ông ấy rời đi, nói không cần công việc, chẳng lẽ cô ta thật sự không cần ông ấy thu xếp giúp à?

Bây giờ an ninh ở thủ đô Liên minh không tệ, Thủ trưởng không cảm thấy cô ta sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cái thẻ trên người Phương Viện Viện có lẽ chỉ còn mấy vạn tệ thôi...

Được rồi, thật ra cũng đủ cho cô ta tiêu một khoảng thời gian.

“Chuyển vào thẻ cho nó năm mươi vạn tệ đi.”

Trợ lý Triệu nghe lời này, dừng một chút, vẫn quyết định nói thật: “Thủ trưởng, tôi cảm thấy đây không phải là một ý hay. Chẳng lẽ ngài vẫn muốn lo sinh hoạt phí cho cô ta mãi à? Nếu như cô ta biết ngài chuyển cho cô ta nhiều tiền như vậy, có lẽ sẽ nổi lên hy vọng, cảm thấy ngài vẫn chưa hoàn toàn vất bỏ cô ta. Lại nói, nếu như Giáo quan Tề biết chuyện này thì không hay lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.