Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 25: Tôi đến đón cậu




Tề Tiểu Tô không nói gì, cô mở bàn ăn trên giường bệnh ra, đặt mấy hộp đồ ăn lên trên, rồi mở nắp hộp.

| Là bữa sáng kiểu Quảng Đông, Vệ Thường Khuynh thích ăn những món này, cô nghĩ sức ăn của anh tốt nên mua về khá nhiều, có tất là mười hai hộp, bày đầy cả một bàn.

Vệ Thường Khuynh nhìn Thủ trưởng ban chấp hành và nói: “Thủ trưởng vẫn chưa ăn sáng, vậy ăn chung với tôi luôn đi”

Anh duỗi tay kéo Tê Tiểu Tô ngồi xuống bên cạnh mình, ngón tay cái và lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng mơn trớn mu bàn tay cổ. Anh đang ám chỉ có nhường nhịn một chút, đừng để Thủ trưởng quá khó xử.

Thấy cô không nói gì, Thủ trưởng cũng chỉ biết cười khổ, nhưng không dám đồng ý.

Trợ lý Triệu nhìn Tể Tiểu Tô đẩy trông mong.

“Cô chủ?”

Cuối cùng Tế Tiểu Tô cũng mềm lòng.

“Vết thương của A Khuynh chưa khỏi hẳn, cũng đừng ăn nhiều quá” Cô chỉ cứng nhắc nói một câu như vậy.

Nhưng Thủ trưởng ban chấp hành lại nở nụ cười.

Ông ấy cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như thể trong mắt có mảnh vàng vụn vậy, trông vô cùng đẹp trai. Giống như một miếng ngọc trắng được lau chùi sạch bóng.

Vệ Thường Khuynh liếc mắt qua ông ấy rồi chuyển mắt về phía Tể Tiểu Tô, giờ anh cảm thấy, hai cha con này đúng là trông rất giống nhau.

Nếu không phải nhiều năm nay Thủ trưởng ban chấp hành luôn cảm thấy nhớ nhung và mặc cảm tội lỗi, nếu không trải qua việc sai lầm của Phương Viện Viện và Tể Tiểu Tô không đồng ý nhận lại ông ấy, thì ông ấy nhất định sẽ tươi vui hơn nhiều, chắc chắn sẽ còn đẹp trai hơn bây giờ.

Dù Tế Tiểu Tô đã ăn rồi, nhưng Vệ Thường Khuynh vẫn nhất định bắt cô phải ăn cùng anh, thỉnh thoảng anh lại gắp một miếng đút cho cô, thế là biến thành ba người ngồi chung một bàn, cùng ăn bữa sáng.

Từ trước tới nay trợ lý Triệu chưa từng nhìn thấy Thủ trưởng ban chấp hành vui vẻ như thế bao giờ, nhìn cảnh này mà hai mắt anh ta cũng hơi ửng hồng, anh ta nhanh chóng tìm một lý do để tránh ra ngoài.

Tốt hơn hết vẫn đừng nên quấy rầy gia đình họ dùng bữa sáng.

“Em không ăn nữa đâu, em no lắm rồi!” Tề Tiểu Tô đẩy một miếng sủi cảo tôm tươi mà Vệ Thường Khuynh đưa tới.

“Em mới đi ra ngoài được nửa tiếng, còn mất thời gian đi đi lại lại nữa, chắc mới chỉ được ăn chưa đến mười phút phải không? Với thời gian như thế có thể ăn được bao nhiều chứ?” Vệ Thường Khuynh tính toán hộ cổ.

Tế Tiểu Tô câm nín.

Vệ Thường Khuynh tiếp tục nói: “Hơn nữa, không phải tối hôm qua em cũng bị đói lả rồi hay sao? Thế thì bữa sáng ăn nhiều hơn một chút đi”

Mặt của Tề Tiểu Tô nóng bừng lên. Tối hôm qua tại vì làm sao mà cô lại bị đói lả hả? Đó là bởi vì lượng vận động của cổ quá lớn đấy! Giờ lại nghe anh đem những lời mà lúc cô đang ngồi ở trên người anh nói ra, cô nhìn anh chằm chằm, trong mắt như sắp bắn ra mũi tên đến nơi.

Những sắc mặt của Vệ Thường Khuynh vẫn như thường, anh gắp miếng sủi cảo tôm tươi lên lần nữa và đưa đến bên miệng cố. Dưới áp lực bức bách của anh, Tề Tiểu Tô đành phải ăn miếng sủi cảo đó.

Thủ trưởng nhìn thấy họ như vậy thì lòng tràn đầy vui mừng.

Ông ấy có thể nhìn ra được, Vệ Thường Khuynh rất thật lòng yêu thương Tề Tiểu Tô, cũng may cuối cùng Tể Tiểu Tô cũng nghĩ thông, nếu không, từ bỏ một người đàn ông xuất sắc như thế đúng là sự tổn thất của con bé.

Sao ông ấy không biết hơn nửa tháng nay Vệ Thường Khuynh đã khổ sở như thế nào chứ?

Cho dù hiện giờ Tế Tiểu Tô vẫn chưa tha thứ cho ông ấy, chưa đồng ý nhận ông ấy, nhưng ông ấy cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi, chỉ cần được ở cạnh cô như lúc này, đến một ngày nào đó họ cũng sẽ có tiến triển thôi.

Ông ấy không vội, không vội.

Ăn xong, trợ lý Triệu tiến vào giúp họ dọn dẹp sạch sẽ, lúc này Tế Tiểu Tô mới hỏi vừa nãy hai người họ đã nói những gì.

Sắc mặt của Vệ Thường Khuynh và Thủ trưởng cùng trầm xuống.

Hai người đàn ông không hẹn và cùng nói một câu: “Lập kế hoạch làm sao diệt được căn cứ nghiên cứu!”

Hai người cũng nói câu này với giọng điệu đằng đằng sát khí.

Tế Tiểu Tô choáng váng.

“Diệt, diệt căn cứ nghiên cứu?”

Bây giờ cô cũng đã biết được một ít về thể lực và thực lực của căn cứ nghiên cứu rồi.

Nó có chỗ dựa bên phía quân đội, có sự ủng hộ của các tài phiệt, hơn nữa còn nuôi dưỡng rất nhiều vệ sĩ cường hóa gen, lúc trước bọn chúng còn nắm trong tay một nhóm các con em thế gia giống như Mạt Ca Lạc để làm người thí nghiệm.

Không phải tất cả các gia tộc đều không thèm quan tâm tới con cháu nhà mình giống như Mạt gia, có một vài gia tộc vẫn rất coi trọng và bảo vệ con cái, do đó mà căn cứ nghiên cứu cũng khống chế được những gia tộc kia.

Có nhiều át chủ bài trong tay như vậy, nếu muốn đối phó với căn cứu nghiên cứu đúng là chuyện không hề dễ dàng, huống chi nói đến việc muốn diệt bọn chúng

Nếu không phải biết việc này rất khó khăn, thì với tính cách của cô, sao có thể chịu thua thiệt lớn như lần này được, suýt nữa cô đã bị chúng bắt đi rồi, sao còn có thể điềm nhiên như không có việc gì như bây giờ?

Nếu nắm chắc thì chính cô đã đánh tới cửa của chúng rồi.

Vệ Thường Khuynh là Thiếu soái, nhưng chuyện trong quân đội còn chưa tới lượt anh định đoạt.

Mà Thủ trưởng ban chấp hành càng khó hơn, ông ấy ngồi ở vị trí này chắc chắn là cần phải có người nâng đỡ, trợ giúp, nếu không làm sao ông ấy có thể ngồi yên ổn ở vị trí này được?

Hai người họ đang muốn cầm tiến độ trong sự nghiệp chính trị của mình đi liều à?

“Sao lại có vẻ mặt này?” Vệ Thường Khuynh buồn cười đưa tay vuốt tóc cô.

Thủ trưởng cũng rất muốn làm như thế, nhưng tiếc là ông ấy không dám.

Ông ấy tằng hắng: “Vân Diên, căn cứ nghiên cứu y học đã để mắt tới con, còn dám ra tay với con nữa, bố tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng đâu.”

“Đúng, dám động đến vợ của anh, bọn chúng cũng không cần phải tồn tại nữa”

Trong mắt Vệ Thường Khuynh dâng lên lửa giận đen tối.

Anh muốn một Tiểu Tô mềm mại trắng mịn như thế này, chứ không muốn một quái vật cải tạo gen toàn thân mọc đầy vẩy thô ráp

Tể Tiểu Tô nói: “Nhưng mà, căn cứ nghiên cứu không hề dễ đối phó chút nào cả.” Cô cũng không muốn buông tha cho bọn chúng.

Thủ trưởng nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chúng ta không phải là không có phần thắng. Bố và Thường Khuynh đã có kế hoạch sơ bộ rồi”

Vệ Thường Khuynh nói tiếp: “Chuyện này cứ giao cho bọn anh, em không nên suy nghĩ nhiều”

“Anh bây giờ vẫn còn đang bị thương đấy, em không cho phép anh làm ẩu đâu!” Tế Tiểu Tô trừng mắt liếc anh.

“Yên tâm đi, anh sẽ không cẩu thả đâu, khoảng thời gian để dưỡng thương này vừa vặn làm giai đoạn trước kế hoạch luôn, chuẩn bị mọi việc thật tốt, em cũng thế, cứ ở trong bệnh viện quân y với anh luôn đi, nếu không anh sẽ không yên lòng”

Thủ trưởng ban chấp hành gật đầu đồng ý: “Bố sẽ phải thêm mấy người bảo vệ tới, còn nữa, Thường Khuynh để chiến đội Diệm Ưng ở lại đây đi, nhất định phải đảm bảo sự an toàn của cậu. Chờ bên chúng tôi chuẩn bị xong, đến thời cơ thích hợp sẽ ra tay

ngay”

Hai người họ mỗi người một câu chính là muốn làm cô an lòng, đồng thời cũng không muốn để cô tham gia vào việc này.

Tế Tiểu Tô cũng không nói gì cả, đến lúc đó nếu thật sự có hành động gì thì cô làm sao có thể đứng ngoài cuộc được:

Bàn bạc xong, Thủ trưởng nhìn đồng hồ trên tay, ông cũng nên đi rồi.

Ông ấy đứng lên, do dự một lát rồi vẫn hạ quyết tâm nói ra: “Tôi đã phải một đội các nhà khoa học cố gắng tìm kiếm vị trí của Về Kiều. Ngoài ra, bến đội nghiên cứu thiết bị có thêm thu hoạch, chúng ta đã nhận được một đoạn tin tức, trước mắt vẫn còn đang

trong giai đoạn phá giải, nếu có tin tức gì tôi lập tức sẽ nói cho hai người biết.”

Tin tức của Vệ Kiêu?

Chính là tin tức của miếng ngọc lục bảo ở thế kỷ hai mươi mốt kia?

Tế Tiểu Tô sững sờ trong giây lát.

Tay cô bỗng bị nắm chặt, cô bất giác hoàn hồn, vô thức nhìn sang Vệ Thường Khuynh.

Anh yên lặng nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu hun hút.

“Anh đã nói gì với em, em quên rồi sao? Ông ta là ông ta, anh là anh, nếu em lại muốn tính sổ với ông ta lên đầu anh thì...”

Tế Tiểu Tô đổ mồ hôi.

Biết anh như vậy rồi, cô nào dám nữa?

Vả lại, cô cũng không nỡ gây tổn thương cho anh nữa.

Tế Tiểu Tô cùng nghỉ trưa với Vệ Thường Khuynh, khi đang mơ mơ màng màng thì Tần Tốc gọi điện thoại tới, nói là đã gặp được bố của Minh Dao rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.