Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 24: Ăn cơm cùng nhau




Thủ trưởng ban chấp hành thấy cô bé mặc váy màu cam hình như bị giật mình ngoảnh lại.

Khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô bé, ông ấy hơi ngẩn người.

Sao gương mặt này có cảm giác quen thế nhỉ? Trợ lý Triệu đi bên cạnh ông thầm cảm thán.

Cô bé này thật sự rất xinh đẹp!

Là con cái nhà ai vậy? Vì sao trước kia họ chưa từng thấy bao giờ?

“Cháu... cháu tìm chị của cháu” Minh Dao không hề biết Thủ trưởng ban chấp hành. Gia đình cô bé vẫn luôn sống ở thị trấn Long Viện, vốn chẳng mấy khi xem tin tức, thậm chí nhà cô bé còn không có tivi.

Nhưng cô bé có thể nhìn ra được người đàn ông này không phải người bình thường, bởi vì đằng sau ông ấy mang theo khá nhiều người, có vẻ là vệ sĩ.

“Ô?” Thủ trưởng ban chấp hành liếc nhìn cánh của phòng đóng chặt. “Chị của cháu là?”

“Tề Vân Diên ạ!”

Từ lúc nào con gái ông lại có thêm một cô em gái rồi? Sao ông không hề biết?

Trợ lý Triệu nhanh chóng tiến lên một bước, nói thầm vào tai Thủ trưởng ban chấp hành: “Thưa ngài Thủ trưởng, đây chính là cô gái đi cùng với cô chủ, cô Minh Dao”

Trong nửa tháng qua, cũng nhờ có sự giúp đỡ của Vệ Thường Khuynh mà cuộc khủng hoảng quan hệ công chúng của họ diễn ra suôn sẻ. Mặc cho Tề Tiểu Tô nghĩ như thế nào thì đối với Vệ Thường Khuynh, chuyện cổ có thêm một chỗ dựa ở Liên minh này là điều tốt, nhưng anh cũng có yêu cầu, trước khi Tế Tiểu Tô đồng ý, Thủ trưởng ban Chấp hành không thể để lộ ra ai mới là con gái thật của ông.

Vì thế mà hiện tại cũng chỉ có trợ lý Triệu và những nhân viên thân tín trong văn phòng của Thủ trưởng là biết thân phận của Tề Tiểu Tô.

Đương nhiên Thủ trưởng ban chấp hành biết chuyện của Tể Tiểu Tô, khi nghe kể lại quá trình giải cứu cho cổ, ông ấy còn đổ mổ hội ròng ròng. Hôm nay vì biết Vệ Thường Khuynh đã tỉnh nên sau khi giải quyết hết công việc khẩn cấp xong, ông ấy mới vội vàng chạy tới bệnh viện.

Ông ấy cũng muốn bàn bạc với Vệ Thường Khuynh về việc làm sao để đối phó với căn cứ nghiên cứu.

Nhưng chẳng ngờ Minh Dao còn tới sớm hơn cả ông ấy.

“Cháu chính là Minh Dao?” Thủ trưởng ban Chấp hành đánh giá Minh Dao.

Minh Dao khẽ gật đầu, cô bé vô thức cảm thấy ông không phải là người xấu.

Thủ trưởng vươn tay ra, bắt lấy tay cô bé: “Xin cảm ơn cháu”

Cảm ơn, sao ông ấy lại muốn cảm ơn cô chứ?

Khi Minh Dao còn đang cảm thấy khó hiểu thì Thủ trưởng đã tiến lên gõ cửa.

Bên trong phát ra tiếng nói của Vệ Thường Khuynh: “Chờ đã”

Chờ?

Không thể nào, vẫn chưa ngủ dậy cơ à?

Thủ trưởng ban chấp hành nhìn đồng hồ trên tay, đã tám giờ, ở bệnh viện khoảng 7 giờ 30 là đã có bác sĩ đi kiểm tra rồi, không đến mức không tiện để mở cửa chứ?

“Khụ khụ” Trợ lý Triệu hơi xấu hổ, nhưng không thể không bước lên trước, thì thầm vào tai Thủ trưởng một câu.

Thủ trưởng nghe xong mà mặt đờ ra, sau đó ông ấy bật cười, lắc đầu không nói gì. Đúng là người trẻ tuổi mà.

Người ta cũng đã xin chế độ này rồi, người lớn trong nhà như ông cũng phải đợi thôi.

Tế Tiểu Tô đi vào không gian để rửa mặt thay quần áo, bên trong không gian có tấm kính lớn có thể soi được toàn thân, có đến kiểm tra xem trên người có dấu đỏ nào không thể lộ ra ngoài không.

Thấy trước ngực mình có mấy cái dấu đo đỏ, cô đỏ mặt mắng: “Vệ khốn khiếp”

Người đã bị thương nặng còn nhất quyết phải làm chuyện đó, trên đời này chắc chỉ có mình anh.

Nhưng trước kia đều do anh chủ động, tối hôm qua cô bị ép phải tự chủ động khiến eo của cô mỏi đến mức như sắp gãy đến nơi.

Chuẩn bị mọi thứ xong, mặc xong cả quần áo cho anh và tức giận kéo chắn cao lên tận cổ anh rồi, cô mới trừng mắt với anh rồi đi ra mở cửa.

Cô cứ tưởng bọn Tần Tốc đến, nào ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy Thủ trưởng ban chấp hành, mặt của Tề Tiểu Tô không kiểm soát được mà nóng lên.

“Chị Tế!” Minh Dao không muốn bị gạt ra ngoài nên lập tức chen vào.

“Minh Dao, hội Tần Tốc còn chưa đến đưa em về à?”

So với Thủ trưởng ban chấp hành, Tề Tiểu Tô muốn nói chuyện với Minh Dao hơn. Cổ và Vệ Thường Khuynh bình thường lại rồi, nhưng cô vẫn chưa giải được khúc mắc trong lòng với Thủ trưởng ban chấp hành.

“Ngài Thủ trưởng đến rồi à” Vệ Thường Khuynh ở bên trong lên tiếng chào hỏi. Thủ trưởng cố nén sự chán nản mà đi vào.

Minh Dao thò đầu ra nhìn, cũng đi vào theo.

Tề Tiểu Tô nhớ đến chuyện tối hôm qua Vệ Thường Khuynh đã lạnh lùng với cô bé như thế nào nên giữ cô bé lại và nói: “Không phải em nói muốn ăn sáng cùng chị sao? Đi thôi, em cũng phải về nhà rồi, chị mời em đi ăn sáng”

“Nhưng mà, chị có thể để mặc anh Thiểu soái để ra ngoài ạ?”

Cô bé chớp đôi mắt to, hỏi thăm dò.

Chẳng ai ngờ, Vệ Thường Khuynh nghe cô bé nói thế thì thẳng thừng vặn lại: “Cô Minh Dao, xin cô gọi tôi là Vệ Thiếu soái, tôi không quen người khác tùy tiện xưng em gọi anh với mình.”

Thủ trưởng: “...”

TË Tiêu To: “...”

Tối hôm qua anh chỉ có thái độ lạnh lùng thôi, còn câu nói sáng nay thì quá gây tổn thương cho người khác rồi.

Chỉ là gọi một tiếng anh thôi mà, có cần phải thế không?

Đôi mắt to tròn của Minh Dao bắt đầu ngân ngấn nước.

“Vợ à, đi ăn sáng đi, lát mang về cho anh một suất, để anh nói chuyện với Thủ trưởng đã” Vệ Thường Khuynh lại chẳng cảm thấy mình như thế có gì không đúng.

“Được.” Khóe miệng Tề Tiểu Tô nhẹ co giật, cô kéo Minh Dao đi ra cửa.

Đi theo hai cô còn có bốn vệ sĩ mà trước đó Thủ trưởng ban chấp hành đã đưa cho Tế Tiểu Tô. Đến cổng thì vừa hay nhìn thấy xe của Tấn Tốc và Hạ Kế Dao chạy đến.

Cả hai người họ đều thấy đôi mắt hơi đỏ lên của Minh Dao, cả hai liếc mắt trao đổi nhanh.

“Không phải Minh Dao không muốn về nhà nên mới khóc nhè đấy chứ?” Hạ Kế Dao đùa.

“Em có khóc nhè đầu” Minh Dao hít một hơi, cố gắng giả vờ mình không sao, nhưng trong lòng không kìm nén được cảm giác vừa chua vừa chát, không thể nào khá lên được.

“Chị Tể, vì sao Vệ Thiểu soái lại không thích em như thế?”

Tế Tiểu Tô không biết phải nói thế nào.

Làm sao cô biết được vì sao Vệ Thường Khuynh không thích Minh Dao thế chứ?

Nhưng nghe Minh Dao hỏi như vậy, trong nội tâm của cô cũng cảm thấy hơi không thoải mái, cô nhếch miệng mỉm cười, nhìn cô bé và hỏi ngược lại: “Vậy tại sao Vệ Thiếu soái lại phải thích em?”

Minh Dao sửng sốt.

Tế Tiểu Tô đã quay sang Tần Tốc và Hạ Kể Dao: “Cùng đi ăn sáng nhé, ăn xong các anh đưa Minh Dao về đi, nếu gặp được bố của con bé thì giải thích giúp em, nếu ông ấy có yêu cầu gì thì các anh cứ bảo ông ấy liên lạc trực tiếp với em”

Chiếc xe của Minh Dao đã bị hỏng hẳn rồi.

Nếu bố của Minh Dao yêu cầu bồi thường, cô sẽ bồi thường cho họ.

Nhưng nếu ông ta muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản lớn từ cổ, thì không biết chừng cố sẽ trở mặt đấy.

Trong lòng cô luôn ghi nhớ lời của Vệ Thường Khuynh, ăn bữa sáng cũng không mất nhiều thời gian, ăn xong cô gái mấy hộp thức ăn về. Minh Dao còn muốn đi theo để tạm biệt với Vệ Thường Khuynh, nhưng bị Tế Tiểu Tô từ chối.

Anh ấy đã không thích Minh Dao, thì đương nhiên Tể Tiểu Tô cũng không muốn để cô bé tiếp xúc với Vệ Thường Khuynh nữa.

Minh Dao đi về nhưng cảm thấy không cam lòng chút nào.

Tề Tiểu Tô dặn dò Tần Tốc và Hạ Kế Dao vài câu, sau đó quay trở về phòng bệnh của Vệ Thường Khuynh.

Cô tưởng rằng Thủ trưởng ban chấp hành đã đi rồi, nhưng không ngờ ông ấy vẫn còn ở đây, đã thế lúc thấy cô xách bữa sáng về ông còn nhìn cô với ánh mắt trông mong nữa.

Trợ lý Triệu thấy thế, bèn vội vàng nói đỡ hộ lãnh đạo của mình.

“Cô chủ, Thủ trưởng vẫn chưa ăn sáng, vì ngài ấy rất lo lắng chuyện cổ chủ bị người của căn cứ nghiên cứu để mắt tới nên ngài ấy vừa dậy là đã đến đây ngay

Anh ta đang nói đỡ cho ông ấy đấy hả?

Còn nữa, từ lúc nào mà trợ lý Triệu đã đổi cách xưng hô từ “cô Tề” đến “Giáo quan Tế” và giờ là sang “cô chủ” luôn rồi vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.