Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 19: Căn cứ trồng trọt




“Trời sáng rồi à?” Xa Vũ dụi mắt đứng dậy, lại thấy người mình hơi mỏi.

Ngủ ở trên ghế ngoài hành lang bệnh viện tất nhiên không thể thoải mái được rồi.

“Tôi mang bữa sáng cho cậu này, đi về nghỉ ngơi đi, hôm nay đổi ca để tôi trông cho” Hạ Kế Dao đưa bánh mì cho Xa Vũ.

Xa Vũ nhận lấy, đưa mắt nhìn vào bên trong cửa sổ thủy tinh, thấy Tề Tiểu Tô vẫn đang dựa đầu vào giường bệnh ngủ, anh ta lắc chiếc bánh: “Cái này để lại cho mợ Vệ ăn đi, tôi tự ra ngoài ăn cũng được.”

Lúc này Hạ Kế Dao mới nhận ra Tề Tiểu Tô cũng đang ở đây.

“Mới sáng sớm mà cô ấy đã đến rồi à?”

“Tối hôm qua cô ấy về nhà tắm rửa thay quần áo xong là đến luôn” Xa Vũ thở dài. “Nhìn biểu hiện của bọn họ rõ ràng tình cảm vẫn còn rất tốt đẹp, thật không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nữa. Có điều, cô ấy trở về là tốt rồi.”

Tể Tiểu Tô loáng thoáng nghe thấy có người nói chuyện ở bên ngoài hàng lang, nhưng cô không nghe rõ họ nói gì.

Khi cô tỉnh lại, thấy tay của Vệ Thường Khuynh vẫn ở trong lòng bàn tay mình, tâm trạng cũng hơi mơ màng. Sau đó, cô nhanh chóng nhớ ra tình cảnh trước mắt.

Anh vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.

Tế Tiểu Tô ngồi dậy, nhìn vào gương mặt anh.

Cái nhìn này khiến cô suýt nữa đã hét toáng lên.

Thì ra Vệ Thường Khuynh mà cô tưởng rằng vẫn còn trong trạng thái hôn mê, đang mở to mắt nhìn thẳng vào cô.

Trong đôi mắt sâu thẳm tối đen kia chỉ hiện lên duy nhất bóng dáng của Tề Tiểu Tô.

Anh cứ như vậy, lẳng lặng nhìn cô.

Không biết anh đã tỉnh lại từ lúc nào, đã nhìn cổ bao lâu rồi nữa.

“A Khuynh, anh tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?” Tế Tiểu Tô muốn đứng lên: “Để em đi gọi bác sĩ tới!”

Bông tay của cô bị anh nắm chặt.

Cô dừng động tác, nghĩ là anh muốn nói cái gì đấy, nhưng anh vẫn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm và chẳng nói gì cả.

Bị anh nhìn như vậy, không hiểu sao Tê Tiểu Tổ càng ngày càng cảm thấy áy náy, cuối cùng cô chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa mà tránh đi.

Lúc này cô mới nghe thấy Vệ Thường Khuynh khẽ thở dài.

Tiếng thở dài như một mũi kim đâm vào lòng Tề Tiểu Tô, khiến trái tim cô không chịu được đau thắt lại.

“Em xin lỗi...” Cô nói lí nhí trong miệng.

“Tiểu Tô, trong lòng anh, Vệ Kiêu không thể sánh được với em” Cuối cùng Vệ Thường Khuynh cũng mở miệng, giọng nói của anh hơi khàn, trầm và thấp.

Lúc này Tế Tiểu Tô mới đột nhiên nhớ ra, mỗi khi anh nhắc đến Vệ Kiều đều gọi thẳng tên của ông ta chứ chưa từng gọi là bố một lần nào.

Cô lại nhìn về phía anh.

“Cứ coi như anh là một thằng con bất hiếu đi, mặc cho em muốn làm gì, anh đều đứng về phía em” Anh tiếp tục nói: “Như vậy mà em vẫn còn muốn đi sao?”

“Em...”

Cô còn chưa nói xong, Vệ Thường Khuynh đã ngắt lời, trong giọng điệu có chút ngang ngược: “Cho dù em muốn đi, bản Thiếu soái cũng không cho phép”

Anh nắm tay cổ thật chặt, đôi con ngươi tối đen nhìn chằm chằm vào cô: “Em còn đi, bản Thiếu soái không ngại giam em lại, nhốt em cả đời đầu”

Lần này bị tổn thương như thế, rồi bị thương nặng, sau đó tỉnh dậy khỏi cơn hỗn loạn, nhìn thấy cô nằm ngủ gật ở bên cạnh, anh đột nhiên tỉnh ngộ ra, cái gì mà cho cô không gian, thời gian để yên tĩnh lại chứ, cứ trói chặt cổ bên mình là được rồi.

Cố không phục, anh làm cho đến khi cô phục thì thôi.

Tại sao hai bên phải hành hạ nhau như thế? Chắc gì cô đã sống được tốt, nửa tháng không gặp nhau, cô cũng gầy đi trông thấy. Ánh mắt cô trước kia sáng ngời, bây giờ mờ mịt, mông lung như đang bị rơi trong vũng lầy sầu khổ vậy.

Hai người cứ thế tách ra để cô đi bình tĩnh lại, rồi cô có thể nghĩ ra được cái gì chứ?

Cố vui được à?

Không hề.

Cho nên, bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô phải nghe anh.

Thấy anh nói một cách cứng rắn như vậy, khóe miệng Tế Tiểu Tô khẽ giật một cái.

“Em...”

Vệ Thường Khuynh lại ngắt lời cô: “Nếu em còn muốn chạy nữa, bản Thiếu soái sẽ khiến em ngày ngày không thể xuống khỏi giường được nữa”

Chỉ vì anh quá yêu chiều cô đấy.

Cái gì mà ngày nào cũng không xuống giường được...

Khuôn mặt Tề Tiểu Tô lập tức đỏ bừng.

Tên khốn này, nói cái gì vậy chứ!

Nhưng vốn trước kia hai người họ ngày nào cũng quấn quít ân ái, mỗi lần ở cạnh nhau đều muốn ôm hôn thắm thiết, nên chỉ vì một câu nói như vậy của anh mà thân thể hai người đều cảm thấy nóng cả lên.

Phản ứng của thân thể bao giờ cũng thành thật hơn là trái tim.

Tế Tiểu Tô xấu hổ lắm, cô khẽ đưa tay véo anh một cái. “Có giỏi thì anh đứng dậy ngay bây giờ đi!”

Đàn ông vốn chẳng bao giờ chịu được lời thách thức, huống gì là Vệ Thiếu soái?

Nghe cô nói thế, anh lập tức lấy tay bút đám kim tiêm dây rợ đang cắm trên tay mình xuống, sau đó muốn ngồi dậy.

Tế Tiểu Tô giật mình la toáng lên: “Vệ Thường Khuynh, anh điên rồi à!”

Anh vẫn còn đang bị thương nặng đấy! Có phải anh muốn chết không?

Vệ Thường Khuynh đưa tay kéo cô vào trong ngực mình, anh khẽ cất tiếng cười.

Nghe thấy động tĩnh bên trong, Hạ Kế Dao nhìn xuyên qua lớp kính trên cánh cửa và trông thấy cảnh này, thấy vậy anh ta cũng không nhịn được phải bật cười.

Tốt quá rồi, cuối cùng thiếu soái và mợ Vệ cũng giảng hòa với nhau, thời gian cực khổ của bọn họ cuối cùng cũng kết thúc rồi!

Tần Tốc cũng tới bệnh viện, thấy Hạ Kế Dao đang đứng bên ngoài phòng bệnh cười ngây ngô thì tò mò đi tới, đưa tay vỗ lên gáy của anh ta.

“Cười cái gì thế... A, đội trưởng tỉnh rồi?”

Vừa nói xong, anh ta đã bị Hạ Kế Dao lôi đi.

“Đúng là vẫn phải để mợ Vệ tới, cô ấy vừa đến, đội trưởng liên tỉnh luôn!”

“Mau đi gọi bác sĩ đi.”

“Gấp cái gì, mợ Vệ so ra còn có ích hơn bác sĩ ấy” Hạ Kế Dao cười nói: “Vả lại, chẳng phải lúc trước bác sĩ đã nói rồi đấy à? Chỉ cần đội trưởng tỉnh lại là không sao nữa rồi.”

Tần Tốc ngẫm thấy cũng đúng, bèn bá vai người anh em tốt: “Đi, chúng ta đi xem em gái Minh Dao kia thế nào!”

“Cô bé đó tên là Minh Dao à? Tôi nghe nói xinh đẹp lắm phải không?” “Ừm” Tần Tốc quét mắt nhìn Hạ Kế Dao: “Có thể nói là đẹp tương đương như cậu luôn!”

“Đồ cầm thú...” Hạ Kể Dao suýt đấm tới một cú.

“Được rồi, người ta có xinh đẹp thì vẫn chỉ là một cô bé thôi!”

Hai người họ vừa cười đùa nói chuyện vừa đi đến một căn phòng bệnh khác. Minh Dao đã tỉnh lại, cô bé đang ngồi ở trên giường bệnh bế cốc nước lên uống từng ngụm một, nhìn thấy hai người họ tiến vào, cô bé lập tức bỏ cốc nước xuống, chớp đôi mắt to tròn, nhìn họ đầy tò mò.

“Minh Dao, hôm nay em cảm thấy như thế nào? Đầu còn choáng không?”

Tối hôm qua người đưa cô bé đi kiểm tra là Tần Tốc, lúc ấy khi cô bé tỉnh dậy vẫn luôn nói mình bị choáng đầu.

Minh Dao lắc đầu: “Không ạ, anh Tần, đây là ai vậy?” Cô bé nhìn sang Hạ Kể Dao, trong đôi mắt to tròn hiện lên ba chữ “xinh quá đi”.

Tần Tốc biết Hạ Kế Dao không thích người khác nói cậu ta xinh đẹp nên nín cười, giới thiệu. “Đây là Hạ Kế Dao, anh Hạ”

“A, tên hai chúng ta đều có chữ Dạo này!”

“Dao của tên anh là chữ dao của nghĩa xa xôi!” Hạ Kế Dao đen mặt. Chữ “Dao” kia là tên của phụ nữ mà.

“Vâng, chào anh Hạo Minh Dao chớp mắt nhìn và hỏi: “Chị Tề đâu rồi ạ?”

“Cô ấy đang ở chỗ của đội trưởng bọn anh, có lẽ tối nay cô ấy sẽ qua thăm em đấy.”

Minh Dao khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn hai người bọn họ: “Hai anh này, giờ em đã không sao rồi, các anh có thể đưa em ra ngoài chơi được không?”

Sau khi tỉnh lại Minh Dao mới được biết cô bé đang ở thủ đô.

Là thủ đô đấy! Là nơi mà cô bé vẫn luôn muốn đến!

Mà đừng nói là thủ đô, cô bé lớn đến ngần này rồi mà ngay cả khu bảy cũng chưa từng được tới! Mỗi khi trường học tổ chức hoạt động phải đi vào từ khu bảy trở lên, bố của cô bé đều không cho cô bé tham gia! Cả nhà cô bé đều bị cấm tiến vào từ khu bảy, mà cô bé vẫn chưa bao giờ hiểu tại sao lại như thế cả.

Nhưng thật không ngờ giờ cô bé lại được ở thủ đô rồi này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.