Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 14: Người yêu của tôi




Thật ra Tề Tiểu Tô đã đánh giá Vệ Thường Khuynh quá cao.

Cô cho rằng mình có thể tạm thời tránh đi yên tĩnh một mình, có thời gian để tỉnh táo lại, vốn anh là một người lạnh lùng thờ ơ, chắc là không có vấn đề gì.

Nhưng ai mà ngờ, một người quân nhân thép hai mươi mấy năm qua chưa từng yêu ai, một khi đã yêu vào thì lại vô cùng nồng nhiệt.

Hai người bọn họ từ trước đến nay luôn không có vấn đề gì cả, không cãi nhau cũng không có hiểu lầm, cho dù có phải đối mặt với kẻ thù khó khăn đến đâu thì hai người họ vẫn cầm tay nhau vượt qua.

Bọn họ rất ăn ý với nhau trong việc đối phó với kẻ địch, cho dù là ở trên giường, hai người cũng vô cùng phù hợp.

Cô và anh đã sớm hòa vào trong máu thịt của nhau rồi.

Giờ cô đột nhiên muốn cứng rắn tách ra, thì chẳng khác gì muốn róc thịt của anh vậy.

Nhưng vì từ trước đến nay anh vẫn luôn lạnh lùng cứng rắn, lại quyết định tôn trọng cô, cho nên mới không thể mặt dày mà đi cầu xin cô được, chỉ có thể nín nhịn gây tổn thương cho chính mình.

“Hỏi rõ ra xem nào, hiện giờ anh ấy như thế nào rồi?”

Vì trong lòng quá lo lắng, Tề Tiểu Tô suýt chút nữa đã sụp đổ.

Dù hiện tại cô đã tỉnh lại nhờ ý chí mạnh mẽ, như cơ thể vẫn mềm nhũn không có sức lực, lúc này cô không thể tự mình trốn thoát được.

Chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngất xỉu.

Khi Hệ thống Tiểu Nhất đang giữ liên lạc với Tần Tốc, Tề Tiểu Tô cũng nghe thấy hai gã gọi là A Khí và Fillet nói chuyện với nhau.

“Fillet, nghe nói Tề Vân Diên này là người đàn bà của Vệ Thường Khuynh?”

“Ừm.”

“Chẹp chẹp, tay Vệ Thường Khuynh này may mắn đấy nhỉ, chọn được cô gái có dáng dấp xinh đẹp như vậy! Phải rồi Fillet, mày có thể nói với tiến sĩ một tiếng, chờ sau khi cô gái này vào căn cứ, chúng ta có cơ hội cùng với cô ta…”

Hắn không nói hết câu, nhưng giọng điệu thèm nhỏ dãi kia lại làm cho Tề Tiểu Tô hiểu ngay ý của hắn. Nội tâm cô run lên, một cơn lửa giận lập tức bốc lên.

Lúc trước nghe Mạt Ca Lạc kể cô đã sớm biết, một khi bị trở thành người thí nghiệm thì có thể nói là phải bỏ đi rất nhiều tôn nghiêm.

Ví dụ như, bọn họ có thể trần truồng đứng trong một lồng thí nghiệm, để những vị tiến sĩ và chuyên gia kia theo dõi từng cử động của họ.

Theo lời Mạt Ca Lạc nói, lúc trước có cả người thí nghiệm là nữ, nữ thí nghiệm càng hoàn toàn không có tôn nghiêm gì cả. Những cô gái đó phải trần truồng nằm trên bàn thí nghiệm, hai bên được vây quanh bởi nhóm chuyên gia và tiến sĩ, vì muốn nghiên cứu gen cải tiến nên không thể không chú ý từng chỗ biến hóa trên cơ thể các cô ấy, thường xuyên có rất nhiều bàn tay đàn ông sờ qua sờ lại trên người các cô ấy, nắn bóp lung tung.

Thậm chí, cả phản ứng động tình cũng là một trong những hạng mục bọn họ cần quan sát.

Giờ nghe được câu nói này của A Khí, Tề Tiểu Tô dường như có thể tưởng tượng ra được, nếu cô thật sự trở thành người thí nghiệm thì sẽ gặp được những chuyện gì.

Cô cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, sau đó cô nghe thấy gã Fillet kia nói: “Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người phụ trách cùng giao phối với cô ta, hoặc là không chỉ một người, dù sao cũng cần phải thí nghiệm. Nhưng loại người cải tạo ở mức sơ cấp như chúng ta thì chắc chắn không tới lượt đâu.”

“Mẹ chúng nó chứ!” Hệ thống Tiểu Nhất nghe thấy chúng nói chuyện, mà ngay cả một cái trí tuệ nhân tạo như nó cũng không thể chịu đựng được. “Tô tổng!”

Lời nói của gã Fillet này thật sự khiến lòng họ phát lạnh.

Vậy bên căn cứ thí nghiệm bắt Tề Tiểu Tô về là muốn để cô cùng những người đàn ông cải tạo gen kia…

Má nó.

Thế này mà còn có thể nhịn được nữa thì cô không phải là Tề Tiểu Tô.

Sát ý của Tề Tiểu Tô tăng vọt.

Mặc kệ những cái khác, không quan tâm. Hiện tại cô đang rất muốn tiêu diệt cái căn cứ nghiên cứu kia, diệt tiến sĩ Lam, diệt hết toàn bộ!

Nhưng vừa nghĩ tới Vệ Thường Khuynh chưa biết sống chết ra sao, cô đành mạnh mẽ ép cơn lửa giận này xuống.

Hiện tại chẳng có chuyện gì quan trọng hơn chuyện trở về gặp anh.

“Đội trưởng vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện. Để chúng tôi lái phi cơ đi đón cô.” Tần Tốc gửi tin đến.

“Trước đó tôi đã bảo bọn họ dẫn theo Chúc Niệm Tề tới đây.” Tiểu Nhất nói.

Tốt lắm.

Tề Tiểu Tô vội bảo Tiểu Nhất liên hệ với Chúc Niệm Tề, sau đó nói cho anh ta biết tình trạng cơ thể cô hiện giờ.

Bên trên phi cơ của Tần Tốc, Chúc Niệm Tề nghe Tề Tiểu Tô nói xong thì bắt đầu khẩn trương bào chế thuốc.

“Nhất định phải làm cho tôi có thể mau chóng khôi phục sức lực ấy.”

“Chị Vân Diên à, tôi hiểu mà, cứ yên tâm, có thành phần thuốc ở đây rồi, tôi chắc chắn có thể bào chế ra thuốc giải.”

“Đến lúc đó các anh nghe theo mệnh lệnh của tôi, khi đến thời cơ, cứ thẳng tay bắn hạ chiếc xe này đi.” Tề Tiểu Tô nói.

Quân Lương và Tần Tốc cùng giật nảy cả mình, sao mà làm thế được? Đến lúc đó mà cô không thể ra được thì bọn họ làm sao dám bắn hạ chiếc xe kia? Thế chẳng phải là muốn giết chết cô à!

“Cũng chưa chắc phải làm đến nước đó, nhưng nếu tôi đã ra lệnh thì các anh nhất định phải nghe lệnh!” Cho dù Tề Tiểu Tô rất hận căn cứu nghiên cứu y học, nhưng bây giờ cô cũng rất kiêng kị với bọn chúng.

Chỉ riêng ba tên cường hóa sơ cấp này thôi mà đã lợi hại như vậy, nếu cô thật sự bị bắt vào trong căn cứ thì không biết còn có thể giữ được bản thân mình hay không!

Do đó mà cô tuyệt đối không thể để chúng mang mình đi!

Một trận giải cứu căng thẳng diễn ra, song phương đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy trên đường.

Quân Lương mang theo mười người đến đây, mười chiếc phi cơ lướt vội trên không trung.

“Phía trước chính là khu bảy!”

“Đội phó, tín hiệu của chúng ta bị chặn đường!”

“Đội phó, phía trước xuất hiện tám chiếc phi cơ tư nhân!”

Quân Lương cùng đồng thời nhận được báo cáo khẩn cấp của đội viên.

Phía trước chính là khu bảy, bà nội nó chứ, đối phương đã phát hiện ra bọn họ!

“Căn cứ nghiên cứu lại có nhiều phi cơ như vậy!” Quân Lương nheo mắt. Nếu nói chúng không có ủng hộ bên phía quân đội thì ai mà tin được? Nhưng, người bên quân đội ủng hộ bọn chúng có biết chúng đang bắt Giáo quan Tề không?

Nếu không biết thì còn hiểu được, nhưng nếu biết rõ mà vẫn ủng hộ chúng như vậy, thì chuyện này…

“Bay thẳng qua! Ai dám ngăn cản, bắn luôn!”

Quân Lương ra lệnh trực tiếp.

“Rõ!”

Tần Tốc nắm chặt cán điều khiển, vẻ mặt nghiêm túc, cậu ta nói với Chúc Niệm Tề: “Anh không cần quan tâm đến chuyện gì cả, chuyên tâm bào chế thuốc đi!”

Chúc Niệm Tề cắn chặt răng, tiếp tục thí nghiệm thuốc.

Cùng lúc đó, Fillet cũng nhận được tin tức.

“Fillet, đổi tuyến đường, chiến đội Diệm Ưng đã phát hiện ra chúng mày! Hiện tại sẽ có một tổ cản họ lại, chúng mày đổi hướng đi sang khu bảy phía Nam đi, phi cơ của căn cứ sẽ tiếp ứng cho chúng mày ở bên kia!”

“Được!” Fillet lập tức nói với A Khí: “Đổi hướng đi, sang phía Nam!”

A Khí bỗng nhiên xoay vô lăng.

“Tin tức của bọn họ sao có thể tới nhanh như vậy? Không phải cô gái này lén trốn đi hay sao? Chúng ta phải bỏ ra rất nhiều thời gian mới tìm ra được tung tích của cô ta, chẳng phải trước đó bọn họ hoàn toàn không liên hệ gì với nhau à, sao giờ chúng ta vừa ra tay là họ đã đến rồi?”

Fillet cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hắn quay sang nhìn Tề Tiểu Tô một lúc, nhưng cô vẫn luôn cúi thấp đầu hôn mê, làm sao có khả năng gửi tin tức đi được?

Những người ở thị trấn Long Viên dù có tận mắt trông thấy bọn chúng thì cũng không thể nào gửi tin tức trực tiếp cho chiến đội Diệm Ưng được. Trước đó bọn chúng đã điều tra và biết Tề Vân Diên sống rất khép kín ở nơi đó, hoàn toàn không qua lại với bất cứ ai.

Mà cô bé phát hiện ra bọn chúng cũng đã bị chúng bắt luôn tới đây rồi.

“Để tao liên hệ với người tiếp ứng và bảo họ xóa dấu vết của chúng ta đi.” Fillet tự đi liên hệ, nhưng hắn không thể ngờ rằng người khiến bọn hắn bị bại lộ tung tích lại chính là Tề Tiểu Tô đang ở trong xe, nên bọn chúng không có cách nào có thể xóa dấu vết được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.