Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 11: Nguyên nhân sa sút




Câu nói chẳng ăn nhập gì này khiến đối phương khẽ nheo mắt.

“Cô rất lợi hại, không ngờ chúng tôi lại không đuổi kịp được cô.”

Tề Tiểu Tô cười phá lên: “Ha ha! Đùa gì thế, các người tới để bắt tôi thì cũng phải biết thân phận của tôi rồi chứ? Cũng biết tôi đã từng làm những gì rồi phải không? Đội viên của chiến đội Diệm Ưng không có người nào không lợi hại cả.”

Cô vừa nói chuyện với chúng, vừa điều chỉnh hô hấp, cố gắng tranh thủ thêm ít thời gian phục hồi thể lực.

“Không, không giống, những người kia dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể chạy nhanh bằng chúng tôi được.” Hắn nói rất chắc chắn. “Chuyện này…”

Hắn dừng lại, ánh mắt hắn nhìn Tề Tiểu Tô hơi biến đổi.

Trong lòng Tề Tiểu Tô đột nhiên cảm thấy không ổn.

Có thể người được cường hóa càng thêm mẫn cảm.

Tên này rõ ràng đang muốn tập trung vào vấn đề này. Vốn bên căn cứ nghiên cứu đã để mắt và muốn bắt được cô, nếu chúng biết điểm này thì chắc chắn sự hứng thú đối với cô còn lớn hơn nữa.

Cô có thể đánh thắng được ba gã trước mặt, nhưng nếu dùng việc chạy trốn khiến họ không thể nào đuổi kịp, thì không phải là võ nghệ tốt nữa, mà là cơ thể mạnh mẽ đến một mức độ không được bình thường nữa rồi. Nếu là người bình thường sẽ không để ý đến vấn đề này, nhưng bên căn cứ nghiên cứu vẫn luôn nghiên cứu các số liệu tương quan, nên bọn họ sẽ phát hiện ra vấn đề ngay lập tức.

Họ sẽ biết cơ thể cô từng được cường hóa.

Đối với khoa học ngày nay thì đây vẫn là một công nghệ quá mức tiên tiến.

Khác với y học, nó thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn.

Nghĩ tới đây, Tề Tiểu Tô đột nhiên nhớ tới Vệ Kiêu.

Không nói tới những cái khác, chỉ cần nói tài năng thôi thì Vệ Kiêu đúng là thiên tài tuyệt vời.

“Tô tổng, không thể để ba người này sống được.” Hệ thống Tiểu Nhất cũng phân tích giống như suy nghĩ của cô, giọng nói của nó lạnh hẳn đi.

Không thể để họ sống…

Trong con ngươi của Tề Tiểu Tô lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo.

Nhưng, ba gã này không phải là người bình thường, lấy một địch ba, cô cũng không nắm chắc mình sẽ thắng.

Có lẽ sẽ thắng được, nhưng chưa chắc cô đã còn lành lặn. Đây là lần đầu tiên cô đối đầu với người cường hóa gen, mà mới chỉ là ở mức sơ cấp, và chỉ có ba người, không biết trong căn cứ nghiên cứu kia có bao nhiêu kẻ giống như thế này…

Bỗng nhiên Tề Tiểu Tô hiểu được nỗi lo lắng của Vệ Thường Khuynh lúc trước, vì thế mà anh mới muốn cô luôn đi theo bên cạnh anh.

“Dù sao thì cô Tề vẫn nên đi cùng chúng tôi một chuyến thì hơn.” Gã kia ra hiệu bằng tay, cả ba người cùng đồng thời ngắm nòng súng vào cô.

Vừa rồi cô vẫn luôn chạy rất nhanh, bọn chúng khó lòng mà nhắm chuẩn được, vì cô luôn uốn người để tránh né. Nhưng giờ thì cô không chạy được nữa rồi, ba khẩu súng cùng nhắm về phía cô, cô còn có thể tránh được à?

“Không cần quan tâm đến những cái khác nữa, cứ vác súng ra diệt hết bọn chúng nhé!” Tiểu Nhất cũng biết ba gã này rất khó đối phó, không nói những cái khác, ở bên trong không gian có mấy khẩu súng máy, cứ lấy ra oanh tạc bọn chúng là xong.

Còn chuyện sau đó nên xử lý thế nào thì chẳng phải cứ tìm Thiếu soái là được rồi sao?

Bằng cách này, hai người họ còn có thể nói chuyện lại với nhau nữa.

Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy mình rất thông minh, cái biện pháp một mũi tên trúng hai con chim này mà nó cũng nghĩ ra được.

Nhưng Tề Tiểu Tô lại không có ý định sử dụng biện pháp của nó, cô hơi mấp máy môi, ánh mắt nhìn thẳng, cô vẫy tay với ba kẻ kia, giọng điệu dường như khá bất đắc dĩ.

“Được rồi, giờ tôi cũng chẳng chạy được, tránh cũng không tránh được, không đi với các người thì cũng chẳng còn cách nào khác.” Nói rồi, cô từ tốn chủ động đi về phía bọn họ, cô nói tiếp: “Nhưng mà, bị súng bắn đau lắm, các người có thể không nổ súng được không? Hay là đánh ngất tôi luôn đi…”

Cô đã đền gần bọn chúng, ba gã này lập tức dựa sát vào nhau nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

Tề Tiểu Tô giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng và nói: “Bị ngất vẫn còn tốt hơn với việc bị thương.”

Khẩu súng bọn chúng dùng rất kỳ quái, mặc dù chỉ có tác dụng gây tê, nhưng chung quy thì nó vẫn là đạn không phải sao? Bị bắn trúng cũng gây ra thương tích đấy.

Thấy cô đúng là giơ hai tay lên mà không có ý phản kháng, hơn nữa quần áo mặc trên người cô cũng khá mỏng, không giống giấu vũ khí trong người, dù ba gã này rất ngạc nhiên vì cô có thể nghe lời như vậy, nhưng chúng cũng cảm thấy cô chỉ là nhìn thấy rõ tình thế.

Trong mắt Tề Tiểu Tô xuất hiện một tia sáng.

Ý định của cô là muốn tới gần ba gã này rồi thừa dịp bất ngờ đoạt một khẩu súng trong tay chúng.

Nhưng đúng vào lúc này, cô lại thấy ở đầu con ngõ có người lái một chiếc xe được thiết kế khá hầm hố đang lao đến, người đó còn hét lên: “Các người dừng tay! Tôi đã báo cảnh sát rồi!”

Tiếng nói của Minh Dao?

Tề Tiểu Tô lập tức cảm thấy đau đầu.

Cô bé này đúng là có gan làm loạn thật đấy! Dám một thân một mình đuổi theo cô?

Minh Dao thấy chúng ngắm ba khẩu súng về phía Tề Tiểu Tô thì vô cùng sợ hãi, cô bé không dừng xe lại mà cắn răng, quyết tâm lao thẳng về phía chúng, đồng thời vội vàng kêu lên: “Chị Tề, chuẩn bị nhảy lên xe! Em đưa chị đi!”

Thấy cô bé lái xe xông đến, Tề Tiểu Tô cảm thấy huyệt thái dương của mình nảy lên thình thịch, cô bé này có ý tốt, nhưng chẳng phải là đang muốn chết à?

Tâm trí cô không thể không phân ra tập trung vào cả Minh Dao, đúng lúc này, gã đàn ông có đôi mắt nâu giơ tay lên, một vật gì đó đâm về phía cổ của cô.

Đáng chết!

Minh Dao vừa đến đã phá vỡ bầu không khí thân thiện mà vừa rồi cô mới tạo nên được! Vì thế mà ba người này vẫn quyết định ra tay với cô!

Gã kia đâm đúng chỗ yếu hại trên cổ của cô, trong lúc cấp bách, Tề Tiểu Tô chỉ đành đưa tay lên cản.

Một tiếng động nhỏ vang lên, có thứ đồ vật sắc nhọn nào đó vừa đâm xuyên qua ống tay áo, và đâm vào làn da trên cánh tay cô.

“Là thuốc…”

Hệ thống Tiểu Nhất la toáng lên, nhưng Tề Tiểu Tô chưa kịp nghe hết câu thì hai mắt đã tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất đi, cô chỉ kịp mơ hồ nhìn thấy một trong những gã kia giơ súng lên nhắm vào Minh Dao.

Đúng thật là… Đồng đội heo hại chết cô…

“Thiếu soái! Thiếu soái!”

“Thiếu soái! Ngài có nghe thấy hay không? Mau trả lời tôi đi! Tiểu Tô bị người của căn cứ nghiên cứu bắt đi rồi!”

“Nếu ngài không đi cứu cô ấy, kết quả sẽ khó mà tưởng tượng được!”

Tiểu Nhất không biết đây là lần thứ mấy nó truyền tin cho Vệ Thường Khuynh, nhưng anh không hề hồi âm lại một lần nào.

Trước kia khi Thiếu soái mất đi lực khống chế đối với nó thì còn tốt, nó ở vị trí chủ đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm được tình huống của anh. Nhưng từ khi anh cầm lại được quyền chủ đạo khống chế, thì anh có thể quyết định trình tự mà nó được phép xem.

Vệ Thường Khuynh không cho nó nhìn, không cho nó biết nên nó chỉ có thể đơn phương truyền lời.

Vốn Tiểu Nhất có thể trực tiếp lẻn vào hệ thống của chiếc xe của ba gã kia, khiến chúng không thể khởi động được, thậm chí còn điều khiển ngược lại.

Đúng là nó đã làm như vậy và đã thành công.

Nhưng….

Gã mắt nâu kia lại bỏ xe của chúng lại và mang Tề Tiểu Tô vào xe của Minh Dao.

Hệ thống Tiểu Nhất muốn dùng phương pháp cũ, nhưng nó đột nhiên phát hiện ra, nó không tài nào xâm nhập được vào hệ thống xe của Minh Dao! Nói cách khác, nó không thể điều khiển được chiếc xe này!

Gã đàn ông kia cầm lấy tay của Minh Dao, mượn vân tay của cô bé để lấy được quyền khống chế chiếc xe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.