Chuyến Tàu Địa Ngục

Chương 10: Khách không mời lúc nửa đêm




Sau này nàng mới được biết, bọn họ sở dĩ ngay thời điểm đó thiếu tiền như thế là vì đem hết sinh hoạt phí cúng nạp cho trang phục COSPLAY.

Đội trưởng vì theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ , muốn có hiệu quả thị giác cao, chỉ tính một bộ trang phục băng tâm COSER đã lên tới 700 tệ, tuy rằng cũng xin xỏ được chút tài trợ, nhưng so với giá thành thì căn bản giống như muối bỏ biển.

Không có biện pháp nào khác, cuối cùng một số nam sinh đành phải xuất tiền túi của mình, quyên góp sinh hoạt phí. Nam nhân mà thôi! Cũng không thể để cho đám nữ sinh chịu đói đúng không?

Quái Thú nói, nếu lần này bọn họ không lấy được thứ hạng và tiền thưởng, phải cởi lưng quần mang ra chợ bán a.

Bang phái - Tư Mật Đạt: không sao, cùng lắm thì nhịn cơm ăn !

Bang phái - Mặt Ngoài Mạn Đánh Tiểu Quái Thú: (khoan mỳ sợi lệ) chúng ta thì nhịn cơm được, còn nữ đồng học cũng nhịn thì làm sao mà sống chứ!

Bang phái nguyên lão - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao: (cử xoa) ăn cơm nhuyễn a? Ha ha!

Bang phái - Ăn Cơm Ngủ Đánh Quái Thú: (run lên) cơm nhuyễn cũng không thể ăn a! Ngươi không biết thì thôi, căn tin trường học chúng ta đồ ăn cực kỳ khủng khiếp a, ăn phải côn trùng ,con gián ,dây thép gì đó đều tính là còn gặp may, lần trước có một bạn đồng học cư nhiên ở bàn ăn gắp ra được nữa miếng băng vệ sinh Nôn mửa …

Bang phái thượng thư - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (lật bàn) Ách! Sao ngươi không nói sớm?

Bang phái nguyên lão - Thải Cô Nương Tiểu Nấm: (dấu chấm hỏi) Xướng Trễ, tại sao ngươi kích động như vậy?

Bang phái thượng thư - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: ách, ai gia bản tính từ bi, thiện niệm vì hoài, đau lòng cho lớp tiếp theo của tổ quốc tiếp, khinh bỉ nhà tư bản vạn ác...

GM, thiếu chút nữa là nàng lộ chuyện a , ngươi nói xem nàng làm sao có thể thiếu kiên nhẫn như thế chứ? Không phải chỉ là một miếng băng vệ sinh ư … a a a

(Thần Kê: chắc các tềnh yêu cũng hiểu sao nàng í kích động như thế chứ? Nhân tiện ta cũng nhắc lại vì nàng í tiết kiệm tiền nên mới vừa rồi cũng vào căn tin trường í ăn dinner đấy! )

… băng vệ sinh sao?

Cửa sổ chat riêng - Lạc Thủy Thanh Hoằng nói với nàng: nha đầu, có phải em đang ở thành phố A?

Cửa sổ chat riêng - nàng nói với Lạc Thủy Thanh Hoằng: không có, làm sao có thể chứ? Hắc hắc, hắc...

Cửa sổ chat riêng - Lạc Thủy Thanh Hoằng nói với nàng: em nói thật? Không gạt anh chứ?

Cửa sổ chat riêng - nàng nói với Lạc Thủy Thanh Hoằng: (thúc ngựa) thật … thật, so với vàng còn thật hơn nữa là!

Cửa sổ chat riêng - Lạc Thủy Thanh Hoằng nói với nàng: được, tốt lắm.

Nàng đang tự hỏi vì sao anh nói "Tốt lắm" chứ?

Lạc Thủy Thanh Hoằng từ bản sao Mộng Chi Dịch Kiếm đi ra, tổ thượng nàng vào đội ngũ rồi anh dùng vận tốc ánh sáng bay đến trước mặt nàng, đem nàng ôm vào lòng, trong vòng tay anh nàng đột nhiên cảm thấy rùng mình, cả người đều dựng tóc gáy lên.

GM, tại vì sao trong lòng nàng có cảm giác hoảng hốt như vậy?

Ngày hôm sau, nàng bị tiếng chuông báo thức của điện thoại di động đánh thức từ rất sớm, chuyện là tối hôm qua lúc nàng chuẩn bị đi ngủ có đặt báo thức lúc tám giờ sáng, nhưng bây giờ thì thực là không thể tự tát vào mình.

Phải biết rằng, đối với loại người lấy ngày làm đêm như nàng đây, buổi sáng tám giờ là lúc giấc ngủ vàng son sung sướng a! …. Aaaaa, GM ngươi thật là quá đáng! (lời GM: ủa là lão tử làm ra chuyện này sao?)

Nàng ai oán giãy dụa đứng lên, rửa mặt xong, cột tóc thành đuôi ngựa cao, mặc T-shirt màu trắng phối hợp cùng quần short, lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn, chân đi giầy thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai, nàng xoay qua xoay lại ngắm mình trong gương, phát hiện trừ vết bớt trên mặt ra, chỗ nàocũng đều rất hoàn mỹ, biết vậy nên tinh thần có chút sảng khoái.

GM, nguyên lai nàng chắc cũng thuộc loại nhìn đằng sau coi như mê đảo thiên quân vạn mã, nhưng nhìn từ đằng trước có thể dọa lui trăm vạn hùng binh a? Về sau nàng cứ đơn giản là đi giật lùi là được a!

(lời GM: quăng chết ngươi đi!)

Nàng bước xuống lầu hỏi cô gái tiếp tân, lễ hội COSPLAY cử hành ở nơi nào? Cô tiếp tân giúp nàng chỉ phương hướng, còn cẩn thận giúp chỉ giúp nàng cặn kẽ làm sao để đến được nơi đó nhanh nhất.

Đến khi nàng dùng hết tốc lực đến được hội trường nơi tổ chức thì hội trường đã động nghẹt người là người, chen chúc náo nhiệt.

Hai bên cửa có hai cô bé xinh đẹp đứng chào mời quan khách, một cô chắc đang hoá trang thành ma tạp Lý Tiểu Anh, còn một cô hình như là tiên kiếm kỳ hiệp truyền tứ Lý Hàn Lăng, trông thật là đẹp mắt, cùng hoà vào dòng người chen chúc vào hội trường nàng chợt cảm thấy cuộc đời sinh viên mà nàng chưa từng được trãi qua quả là vô cùng thú vị!

Trên màn hình sân khấu, poster Ninja COS chính kịch đang chuyển dợng hình ảnh quảng cáo, vừa vặn đến những hình ảnh của Đại Chiến.

Tiếng người gọi nhau, tiếng thử micro, tíếng nói cười ồn ào như muốn phá vỡ không gian nhỏ bé này.

Nàng toàn thân bị chấn động, lỗ tai cảm thấy nhức nhối chưa quen với tiếng ồn có thể hình dung như vỡ chợ ở đây, thập phần sáng suốt nàng nhanh chóng chọn một góc khuất ít người, nhưng thị giác vẫn không phải là tốt lắm đành phải dựa vào cánh cửa gần đấy.

GM, nàng thấy đôi khi biến thành kẻ điếc cũng tốt đi?

Lần này lễ hội Cosplay có nội dung thi đấu khá phong phú chủ yếu chia ra làm hai phần chính: trình diễn và tái hiện game.

Trình diễn là dạng các thí sinh tham gia sẽ trình diễn nhân vật mình hoá thân thành ví dụ như tử thần hỏa ảnh ,hải tặc vương, …. ; Trong lễ hội lần này phạm vi của các game tham gia COS khá rộng, bao gồm rất nhiều game đang thịnh hành trên thị trường game online, nào là kiếm tiên tru tiên, mộng ảo tây du ,thực tam quốc vô song, khiến người xem thực là hoa cả mắt.

Nói chung lễ hội mang tính chất cũng như quy mô nghiệp dư một chút, dù gì cũng chỉ là lễ hội của sinh viên trong khu đại học, tuy rằng trình độ cũng không quá chuyện nghiệp sắc xảo nhưng moị người đều đến để hoà mình vào cái không khí náo nhiệt này là được ! Không biết Quái Thú bọn họ khi nào đến lượt lên sân khấu, xem xong buổi biểu diễn của bọn họ, công nàng đến đây kể ra cũng coi như hoàn toàn viên mãn .

Nàng đang mỏi mòn trông chờ người chủ trì giới thiệu chương trình nói lên một câu "Bây giờ là COS của game Thiên Hạ"! Chỉ thấy một cái đầu nam sinh đội tóc giả màu đỏ, mặc trang phục sáo trang Chính Dương vóc dáng cao dong dỏng, hấp tấp chạy ngang qua trước mặt nàng thẳng ra hướng cửa chính, miệng lo lắng hỏi to: "Kiều Kiều đâu? Đã tơí chưa?"

Từ cửa một nữ sinh tóc nắn tay cầm di động bước vào, vẻ mặt chán nản lắc đầu nói: "Kiều Kiều nàng ta không tới được ."

"Cái gì?" Nam sinh kia lông mày dựng đứng lên, gào lên một tiếng: "Vì sao lại không tới được? Nàng ta không phải là đi tìm chuyện viên trang điểm để hoá trang sao? Chằng lẽ bị người ta giữ lại đó ?"

"Không phải..." nữ sinh tóc ngắn gấp đến độ giọng nói dường như cũng muốn khóc, "Kiều Kiều trên đường trở về nhận được điện thoại báo rằng bạn trai nàng ta xảy ra tai nạn xe cộ đang nằm cấp cứu ở trong bệnh viện, nàng ta liền cuống quít chạy thẳng vào bệnh viện chăm sóc bạn trai rồi!"

Nam sinh kia nghe xong giậm chân đấm ngực vò đầu, thật tội nghiệp cho mái tóc giả bị vò muốn hỏng luôn.

"Chúng ta bây giờ phải làm sao đây a? sau màn trình diễn này là đến lượt chúng ta lên sân khấu a!"

Nữ sinh tóc ngắn ngập ngừng nói: "Nếu không, hay chúng ta bỏ vai diễn của Kiều Kiều đi vậy ?"

"Bỏ?" Nam sinh trợn tròn tròng mắt giơ chân giơ tay phản đối, "Bò là bỏ như thế nào? Toànbộ vở diễn gấn như là vai của nàng ta , bỏ thì còn diễn cái gì nữa hả? Còn nữa phần phối âm cũng đã chuẩn bị rồi, bỏ thì chúng ta cương thế nào được a?"

Nữ sinh tóc ngắn lại nghĩ ra chủ ý khác.

"Nếu không, hay ta đi thương lượng cùng ban giám khảo, xem có đổi được lượt biểu diễn của chúng ta đến buổi chiều hay không,rồi nhanh chóng sẽ tìm ai đó thay thế cho Kiều Kiều. Dù sao qua màn trình diễn này cũng đến giờ nghỉ trưa rồi , tranh thủ thời gian nghĩ này chúng ta tập lại một lần, hẳn là còn kịp..."

Nam sinh nhìn xung quanh,biểu tình phát điên nói: "Vấn đề là, bộ quần áo kia của Kiều Kiều là may theo số đo riêng của nàng ta a! Nàng ta gầy như vậy, trong đội chúng ta làm sao có thể kiếm được người mặc vừa chứ?"

Nữ sinh tóc ngắn vỗ vỗ lên vain am sinh đang hoảng loạn kia, cố trấn an nói: "Bình tĩnh bình tĩnh! Bây giờ chúng ta ngó loanh quanh đay tìm thử, vạn nhất tìm được ai đó có dáng người không sai biệt lắm với Kiều Kiều thì sao? Có thể tới nơi này , đều là những người thích COSPLAY , nói gì thì nói cứu người như cứu hoả, chúng ta năn nĩ một chút, chắc người ta cũng sẽ không đành lòng cự tuyệt chúng ta chứ?"

Nam sinh kia bình tĩnh lại không bao lâu, lại lo lắng nói: "Trời đất thiên địa ơi! Cho dù có ngưòi đồng ý giúp chúng ta thay vai của Kiều Kiều, còn chuyện hoá trang thì sao? Bây giờ mà đi tìm chuyên gia trang điểm thì sẽ không kịp tập luyện a?"

Nữ sinh tóc ngắn cũng cảm thấy khó xử , nửa ngày mới nghẹn ra một câu.

"Nếu không có ai, …. thì đành để ta hóa trang vậy?"

Nam sinh kia liếc nàng ta một cái, lại bắt đầu cằn nhằn.

"Đều là tại ngươi! Cái gì là phải làm cho ra làm, làm cái gì không giống người khác,làm cái hoành tráng diễm lệ! Nếu cứ làm theo phương án của ta lúc trước, cũng đã không xảy ra sự cố như thế này! Băng tâm mặc trang phục lục sắc liên hoa trang, rồi hoá trang làm sao đây chứ? Cái bộ Cos đó là mắc nhất trong toàn đội , từ đầu đến chân cũng một ngàn tệ chứ có ít đâu! Tự nhiên bây giờ thành ra như vậy, ngay cả cơ hội đoạt giải cũng kể như vứt xuống cống hết ... Trời ạ! A! toàn bộ sinh hoạt phí của các huynh đệ đó a!"

Nữ sinh tóc ngắn giọng ủy khuất quyệt miệng nói: "Ta vắt hết óc sáng tác là cũng chỉ mong chúng ta thắng trận đấu này mà thôi!"

Nam sinh ủ rũ nói: "Ta còn đang dụ dỗ người trong bang phái của chúng ta đến xem! Như thế cũng tốt ,bọn họ không đến thì càng tốt để khỏi dọa bọn họ đi..."

Game Thiên Hạ? Sinh hoạt phí? Người trong bang phái?

Tiểu tử chẳng lẽ là một thành viên trong gia tộc Quái Thú đó?

Nàng đang suy nghĩ, theo bản năng bước ra phía trước vài bước, gặp ngay lúc nữ sinh tóc ngắn kia ngẩng đầu lên, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng ta trở nên sáng ngời, sau đó liền xông đến nắm lấy cổ tay của nàng, như là người tìm được ân nhân vừa cứu mạng nói: "Đồng học, ngươi có hứng thú tự thể nghiệm mình một chút với tư vị tuyệt vời của COSPLAY không? Cái loại cảm giác này tuyệt đối rất khác với khi ngươi xem, biểu diễn thực sự thú vị hơn gấp một trăm lần a, là sự thật đó! Ta không có lừa ngươi đâu!"

Cô bé, ngươi là chuyên gia quảng cáo à? Nghe cứ như đang quảng cáo cho game show ấy?

Nam sinh kia củng quay lại nhìn thấy nàng, ánh mắt cũng sáng rỡ, nhanh chóng nhảy đến trước mặt nàng, hai tay gần như muốn lạy nàng, tính đem nàng trở thành Bồ Tát trong miếu mà lạy.

"Đồng học, cứu tràng như cứu hoả, ngươi hỗ trợ bang phái của ta đi, làm ơn hỗ trợ bang của ta đi!"

Nàng bất mãn, bất đắc bỏ cái mũ xuống, chỉ vào vết bớt trên thái dương cho bọn họ xem.

"Các ngươi nãy giờ tranh luận cái gì ta cũng đều nghe thấy được, không phải là ta không nghĩ đến bang phái, mà là... các ngươi xem, như ta vậy nếu mà lên sân khấu, không phải là hù dọa người ta chạy hết sao?"

Hai người bọn họ nhìn thấy biểu hiện chẳng những không thất vọng, ngược lại còn cùng vỗ đùi, trăm miệng một lời nói: "Quả thực là rất hoàn mỹ !"

GM, hai đứa nhỏ này, chắc không vì bị hỏng chương trình biểu diễn mà lại đâm ngớ ngẩn như thế chứ?

Nàng không kịp nói thêm lời nào đã bị hai người bọn họ kẻ lôi ngưòi túm kéo đến hậu trường, trong phòng nghỉ đã có một đám người đang dài cổ chờ, nam sinh kia chạy tới giải thích sơ bộ tìn huống với bọn họ, còn nữ sinh tóc ngắn thì khẩn cấp đem đống quần áo nhét vội vào tay nàng rồi đứng nhìn nàng chằm chằm.

Nàng hai tay vội che trước ngực, làm ra bộ dạng phòng ngự nói, "Đồng … đồng học, ta không có khuynh hướng thay đồ cho ai xem a..."

"Ta cũng không có! Tuy rằng ta là người có điểm hủ, nhưng cái ta muốn hủ chính là đam mỹ soái ca..." nữ sinh tóc ngắn miệng nói tay tiếp tục lục tung tìm đồ phụ kiện, nhét vào trong lòng nàng nói nhanh: "Ngươi đi thử xem có vừa người hay không!"

nàng tay cầm đống quần áo được trang trí cầu kỳ nhếch miệng nói khẽ: "Cho dù có vừa người, ta cũng không thể lên sân khấu a, ta..."

Nữ sinh tóc ngắn vẻ mặt suy sụp, đôi mắt ngập nước chực khóc nói: "Đồng học, ngươi mới vừa rồi rõ ràng đã đồng ý giúp chúng ta rồi, ta nhất quyết không buông tha ngươi đâu, giúp chúng ta đi mà !" Sau đó chuyển qua giọng thì thầm: "Đồng học, hay là ngươi luống cuống , khẩn trương a? Không cần sợ đâu, ngươi cứ coi cái đám người đang hò hét dưới kia như mấy cái củ cải trắng là được rồi a..."

GM, nguyên lai là nảy giờ nàng đều đứng ở dưới đó a, chẳng lẽ nàng cũng vinh hạnh được bọn họ coi như là một củ cải trắng hả?

Bộ quần áo kia quả thực là được thiết kế rất tinh tế hoa mỹ, bên trong toàn là ren màu đen, bên ngoài dùng ren cùng loại màu đỏ , phối hợp giữa hai màu đen và đỏ trông thật giống như ngọn lữa cháy bùng trong đêm đen. Nhìn chung! Có phần hơi giống trang phục Gặp Vũ của nàng trong game Thiên Hạ, tay áo thật dài, phiêu dật sa bãi, còn có thêm một điểm giống nhau chính là, bạc lộ thấu.

Nàng mặc thử chỉnh tề xong, thì thấy cánh tay, đùi, xương quai xanh và thắt lưng, đều lạnh lẽo hình như trống rỗng, nếu như không phải có nàng có mặc nội y, chắc cũng như chả có mặc gì a.

Bất quá nói thật ra,bộ quần áo này mặc vào nhìn thật là rất đẹp,700 tệ kể ra cũng xứng đáng .

Nữ sinh tóc ngắn sắc mặt hớn hở kéo nàng ra trước mặt mọi người.

"Các ngươi xem! ánh mắt của đội trưởng ta cũng chuẩn quá đi đúng không? Thật là quá hợp với bạn đồng học này!" Nói xong, nàng ta qua lại hỏi một nữ sinh đeo kính: "Kịch bản đâu? Đem lại đây đi! Những người khác tranh thủ chạy nhanh ra ngoài ăn cơm đi, rồi còn quay về giúp bạn đồng học này tập qua kịch bản một lần!"

"Ta cũng chưa có ăn cơm đâu! Hay là để ta chạy ra ăn xong rồi ta quay lại hén?" nàng hiện tại khóc không ra nước mắt, hối tiếc cũng có vẽ như không kịp, muốn tìm cớ để chuồn đi.

Nam sinh đang mặc trang phục Chính Dương kia, kiên quyết chạy về phía nàng, giọng điệu son sắt nói: "Đồng học, chỉ cần hôm nay ngươi có thể giúp chúng ta qua được chuyện này, cơm nước của ngươi cả tháng sau ta phụ trách a !"

Tròng lòng nàng không khỏi rủa thầm: bản thân ngươi còn không có cơm ăn? Mà còn dám bao nàng ăn cơm cả tháng?Chẳng phải là để nàng chết đói cùng với ngươi a.

GM a! Sớm biết chuyện sẽ thành ra như thế này nàng nhất quyết không có chui vô đây giúp vui làm gì, không thèm xem cái lễ hội COSPLAY đồ bỏ này có phải tốt không cơ chứ, ô hô …

Nữ sinh tóc ngắn tên là Tôn Tuyết, nàng ta là đội trưởng ,kiêm biên kịch, kiêm hoá trang, kiêm thiết kế trang phục cho đội của họ tại COS lần này), cái anh chàng đang mặc trang phục Chính Dương kia là COSER của đoàn, kiêm phó đoàn , kiêm chân tạp vụ, kiêm cu li, còn các thành viên khác trong đoàn Tôn Tuyết không có giới thiệu với nàng, bởi vì... Thời gian quá cấp bách.

Nàng ta kiên trì giúp nàng sửa từng tư thế sao cho tiêu sái , giúp nàng luyện tập các động tác, khiến nàng trong lòng vô cùng oán niệm, kêu khổ không ngừng.

GM, ngươi nói xem tại sao nàng lại tự nhiên trở thành cái vật thế thân chết tiệt như thế này chứ, không được nhàn nhả đứng xem các đội khác trình diễn lại còn phải sống chết tập với luyện ở đây, đúng là trời cao không có mắt mà, kỳ nghĩ của nàng biến thành thế này sao? Lật bàn!

Tôn Tuyết chỉ huy các thành viên trong đội, cùng nàng đem toàn bộ kịch bản từ đầu tới cuối tập qua một lần.

Diễn tập xong, ý thức của nàng vẫn bị mơ hồ, ánh mắt dại ra, miệng dường như lặp đi lặp lại nói đâu đâu : "Tôn đội trưởng,xin ngươi buông tha ta đi! Làm ơn thay đổi người đi! khuôn mặt này của ta đóng vai yêu ma còn miễn cưỡng thông qua được, ngươi kêu ta đóng làm băng tâm MM xinh đẹp ,nhu nhược, không phải là hành vi tự sát giết người sao? Các ngươi không nghĩ đến chuyện đoạt giải quán quân để lấy tiền thưởng sao? Thay đổi người đi mà! Làm ơn chạy tìm người thay ta đi..."

Tôn Tuyết giờ khắc này thực sự hận không thể đem kịch bản trực tiếp nhét vào trong đầu nàng , lại thêm chuyện nàng không phải thành viên của nàng ta, không có biện pháp nổi giận, đành phải phùng mang trợn má dụ dỗ nàng.

"Ban đồng học ngươi phải tin tưởng chúng ta, tin tưởng chính mình, ta là nhà thiết kế trang phục chuyên nghiệp , Tiếu Tiêu là thiết kế đồ họa chuyên nghiệp, chúng ta đều xuất thân từ mỹ thuật tạo hình, ánh mắt tuyệt đối sẽ không sai!Gương mặt của ngươi nhỏ, ngũ quan tỉ lệ hoàn hảo, hóa trang lên bảo đảm sẽ rất đẹp, cái không được hoàn mỹ chính là vết bớt... Kỳ thật muốn che cũng không hề khó khăn, hiện tại kỹ thuật chỉnh hình rất cao siêu a! Con thỏ còn có thể chỉnh thành con chó,chỉ một vết bớt căn bản không là cái gì!"

Tôn đội trưởng thân ái, làm ơn ngẩng đầu lên mà xem! nàng ta đúng là tính bức chết nàng đây mà...

Nàng xoay xoay tay áo, cẩn trọng nhìn mặt nàng ta nói: "Vậy ngươi chờ ta đi chỉnh dung nhan xong lại đến..."

Tôn Tuyết hổn hển nhanh chóng chụp vai nàng, gào to nói: "Ngươi nói giỡn sao? Cái chúng ta muốn chính là vết bớt trên mặt ngươi, cái đó có thể giúp chúng ta tiết kiệm được không ít thời gian hoá trang đâu!" Nàng ta nói xong, liền mở tờ giấy ra cho nàng xem, "Ngươi xem xem, đây là phương án hoá trang trên mặt ngươi, chúng ta không phải làchuyên gia hoá trang chuyên nghiệp, đành phải dùng hệ màu nước của mỹ thuật tạo hình để hoá trang cho ngươi thôi!"

GM, bọn họ tưởng lầm là đóng kinh kịch a? lại còn dùng màu nước vẽ lên mặt nàng nữa chứ?

Nàng cũng tò mỏ ghé mắt nhìn vào, thấy trên mảnh giấy kia là hình một cô gái xinh đẹp được hoá trang bằng hai màu đỏ và đen , thoạt trông rất phù hợp với bộ trang phục Cosplay trên người nàng, chắc chắn phương án hoá trang được thiết kế dựa trên bộ trang phục này.

Cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được, bọn họ không lo lắng đến vết bốt trên mặt nàng chút nào là có ý gì.

Tôn Tuyết mắt nhìn vào di động, nói nhanh "Không còn kịp nữa rồi, chúng ta phải nhanh chóng hoá trang!" Liền đem nàng nhét vào ghế, bắt đầu dùng màu mè vẽ loạn xạ trên mặt nàng.

Ta trong nháy mắt cảm giác bản thân mình bị biến thành cái giá vẽ cho ai đó chọc ngoáy lung tung.

GM, nàng sống đến lớn như vậy cũng chưa từng hoá trang lần nào, đành bất lực tự an ủi là hôm nay cứ coi như những thua thiệt trước kia được bù lài đi!

Tôn Tuyết đầu tiên bôi lên mặt nàng một lớp phấn sáp gì đó, sau đó lại gắn lông giả mi vẽ môi cho nàng, bởi vì nàng có vết bớt bẩm sinh ở thái dương bên trái, chạy tới gần vị trí mắt, Tôn Tuyết kêu nàng ngửa đầu nhắm mắt, để cho thuốc màu khỏi chảy vào mắt. Cuối cùng, nàng ta lấy ra một cây bút lông rất nhỏ, chấm màu nước, bắt đầu ở trên mặt nàng vẽ kia đóa hoa thuốc phiện xinh đẹp quyến rũ.

Nàng đứng ngồi không yên, mí mắt vẫn run run, Tôn Tuyết vội vàng trấn an nói: "Không cần phải lo lắng, ta vừa rồi cố ý đánh phấn rất dầy, sau khi diễn xong chúng ta lập tức tẩy trang, hẳn là sẽ không tổn thương đến làn da của ngươi đâu."

Nàng ta nào có biết, cái nàng lo lắng không phải là khuôn mặt sẽ như thế nào, mà là không biết lát lên sân khấu làm sao để ứng phó mọi người quăng dép hay gạch lên chửi bới đây.

Nhóm nữ sinh khác trong đội đang nhàn rỗi không có việc gì làm, liền túm tụm cùng nhau nói chuyện phiếm.

"Uy, các ngươi thấy giám khảo là chuyên gia mỹ thuật tạo hình ấy như thế nào a?"

"Thấy thấy ! anh ta đúng là đại soái ca nha! Ta rất thích dáng dấp của anh ta! Đặc biệt khi anh ta cười rộ, a a a a a! chắc ta chết mất!"

"Ừ! Vốn bộ dạng anh ta quá suất, lại có hai người phụ tá bụng to đầu hói kế bên, quả thực là! Đúng là có thể hình dung là đóa sen trắng không nhiễm mùi bùn a!"

Nàng nghe xong những lời này,khóe miệng không kèm được mà rung rung cười.

Ách... Mấy tiểu nha đầu này, nói chuyện cũng đúng là quá phô trương a!

"Nghe nói ở nước ngoài anh ta tốt nghiệp một học viện mỹ thuật tạo hình rất danh tiếng, tác phẩm của anh ấy còn chiếm được không ít giải thưởng quốc tế đâu! Sau này anh ấy lại đổi nghề làm chuyên gia chỉ đạo mỹ thuật tạo hình điện ảnh, còn bây giờ hình như lại đổi thành chuyên gia hoá trang!"

"Oa! Giỏi như vậy sao?"

"Đúng vậy đúng vậy! Nghe nói anh ta mới về nước gần đây , chúng ta lần này COSPLAY đại tái vốn là không có cơ hội mời anh ta làm giám khảo, là chính anh ta gọi điện thoại lại đây, nói cảm thấy có hứng thú muốn tham dự, hiệu trưởng nhận được điện thoại, đương nhiên là mừng rỡ vô cùng ! Phải biết rằng, anh ta như là chiêu bài quảng cáo sống, không dễ mời được đâu a!"

"Hèn chi! Trách không được bên ngoài có nhiều phóng viên cũng như tòa soạn báo, tạp chí như vậy! Nguyên lai không phải là vì đến để phỏng vấn chúng ta sao?"

"Phỏng vấn ngươi? Đừng có mơ đi!"

"Hắc hắc! Không biết anh ta có bạn gái chưa?"

"Ngươi với ta chỉ có nước nằm mơ! Anh ta cho dù không có bạn gái, cũng không tới lượt ngươi đâu!"

"Người ta mơ mộng một tí không được sao chứ!"

Một đám tiểu nha đầu ồn ào huyên náo bàn luận về cái người giám khảo nào đó, nàng mắt tuy không thể mở ra nhưng chợt nghe tiếng của mở lớn, sau đó lại nghe tiếng Tiếu Tiêu hổn hển xúc động nói …

"Tôn Tuyết! ngươi xem ta tìm được ai này !"

Bên tai nàng vang nhiều tiếng thì thầm đầy cảm than xúc đông: "Trời ạ! Đây không phải cái vị giám khảo mỹ thuật tạo hình kia sao? Tiếu Tiêu quả thật là rất có bản lĩnh!"

Nàng nghe thấy thế liền mở to mắt, tính quay đầu nhìn xem cái vị giám khảo vạn điều hoàn hảo trong mắt các nàng các nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào, đã bị Tôn Tuyết đè đầu lại.

"Nhắm lại nhắm lại, nước màu còn chưa khô đâu đâu! Đừng để kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ chứ!"

Nàng đành chỉ cố gắng lắng nghe tiếng động xung quanh để đóan biết tình hình, lỗ tai cũng bị nàng cố tình dựng thẳng để nghe ngóng.

Không khí trong phòng đột nhiên lắng xuống,có tiếng bước chân từ từ tới gần, ở bên cạnh nàng nói, "Tê … " giọng nói thanh mà ngắn ngủi, mang theo vài phần áp lực nhẫn nhịn.

GM, vị giám khảo mỹ thuật tạo hình này không phải là bị bộ dáng của nàng dọa đến nổi không dám lên tiếng chứ?

"Ta gọi là Tôn Tuyết, là đội trưởng của đoàn này, thật rất vinh hạnh được biết anh! Nói vậy chắc Tiếu Tiêu đã nói sơ qua với anh về tình hình, nếu anh đã đến đây chắc là đã đồng ý giúp đội chúng tôi rồi? nếu thật vậy thì tốt quá! phiền anh!"

Ngay sau đó, bên tai nàng lại vang lên tiếng lẩm nhẩm bàn luận về phương án hóa trang.

" bản vẽ này có thể vẽ như thế ! vẽ ở chỗ này... Oa, cả chỗ này nữa! ta đã làm phần nền sơ qua, mong anh giúp vẽ phần chi tiết , ha ha!"

Một lúc lâu sau, một bàn tay, động tác mềm nhẹ nâng mặt nàng lên, đầu ngón tay ấm áp, và sự lạnh lẽo của màu nước, đan vào nhau tạo thành một loại cảm xúc không thể tả bằng lời, nàng khẽ run lên, đám người đang tụ tập xung quanh ngắm nghía soái ca bên cạnh lập tức đồng loạt lớn tiếng kêu lên: "Đừng nhúc nhích!"

Khoảng cách giữa nàng và anh ta thật sự rất gần, hơi thở của anh ta thổi tới trên mặt nàng, nóng nóng , cảm giác thực tươi mát.

Ngòi bút trên tay anh ta chuyển động thật mau, ngoắc ngoắc qua lại, tùy ý dừng lại, chắc hoàn toàn coi khuôn mặt của nàng là cái giá vẽ để thi triển đây.

Đại khái qua một kúc lâu sau, anh ta mới buông tay xuống, nàng cũng phản ứng cân nhắc xem mình còn sống hay không.

Tôn Tuyết nhìn gương mặt vừa được hoá trang của nàng rất vừa lòng, bởi vì nàng nghe thấy tiếng nàng ta kinh hô tán thưởng.

"Quá tuyệt vời! So với tưởng tượng của ta còn hoàn hảo hơn nhiều! Anh thực sự rất chuyên nghiệp ! … cám ơn anh, thật sự là rất cảm ơn anh!"

Người nọ cũng không nói chuyện, một lát sau, nàng được phép mở to mắt, thì phát hiện anh ta đã rời khỏi .

GM, chắc ông trời sẽ không ghen ghét với người tài hoa biến anh ta thành người câm điếc bẩm sinh chứ?

Tôn Tuyết đưa đến trước mặt nàng một chiếc gương, hoa chân múa tay vui sướng nói: "Mau nhìn xem, mau nhìn xem!"

Ta hữu khí vô lực ngẩng đầu lên , nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Người trong gương không phải là nàng đó chứ,chính là nàng sao?!

Thật kỳ diệu nha! Nàng hiện tại thật sự là không thể không bội phục uy lực vô cùng của trang điểm, quả thực là biến hoá thần kỳ a! Bất quá, thần kì hơn nữa là với hoá trang tạo hình như thế này, cả người nàng thoáng nhìn thực sự rất phiêu dật tiêu sái.

Anh ta lấy màu lót làm giảm màu của vết bớt trên mặt nàng, dùng màu nước đỏ ở vẽ trên mặt nàng vòng quanh tầng tầng lớp lớp, hướng ra phía ngoài nở ra một đóa hoa kéo dài đan vào dây, lại dùng phấn dạ quang chỉnh thể sắc thái, cuối cùng dùng màu bạc ở rất nhỏ nhánh cuối, sản phẫm anh ta vẽ trên mặt nàng như thực như ảo hiệu quả thần kỳ.

Chỗ khiếm khuyết lớn nhất của nàng được anh ta biến thành điểm nhấn nổi bật?!

Nhân lúc nàng đang nghĩ xót xa cho bản than thì Tôn Tuyết đã giúp nàng làm tóc, lại lấy một chiếc lá sen cài trên người nàng, sau đó vẫy tay hét to kêu gọi mọi người trong đội: "Mọi việc đã chuẩn bị xong rồi chứ, thành bại chỉ trông mong vào lúc này thôi, các bạn đồng học chuẩn bị lên sân khấu đi!"

Những lời này vừa mới được thốt ra, mọi người lập tức nhộn hịp đứng lên, COS Hoang Hỏa soái ca cầm đại chuỳ, COS Vân Lộc muội muội tay nắm pháp trượng, COS Quỷ Quái cô bé cầm chủy thủ, COS Dịch Kiếm Tiếu Tiêu mang theo thanh trường kiếm cùng nhau bước ra bên ngoài, duy chỉ còn mỗi mình nàng vẫn ngồi yên ở trên ghế, vẻ mặt mờ mịt.

Tôn Tuyết đưa cho nàng một cây dù màu lá sen, vỗ vỗ vai nàng ra vẻ ủng hộ sĩ khí nói: "Đừng sợ, không nhớ lời thoại thì thôi, đi lên sân khấu cứ theo mấy chiêu ta chỉ nàng mà khoa tay múa chân! Nếu quên, người bên cạnh sẽ nhắc nhở ngươi, không cần ngươi phải diễn xuất nhiều, chỉ cần ngươi thể hiện cái thần, khả kính lãnh diễm yêu mị là ổn thôi! Nếu vẫn không được, thì cứ tưởng tượng mình là nữ hoàng Ai Cập, nếu vẫn không được thì thôi cứ tưởng tượng mình là yêu phi Tô Ðát Kỉ cũng được... Ai da, tóm lại thôi cứ tự chính ngươi quyết định muốn tưởng thành cái gì thì tưởng tượng đi! Đơn giản mà! Thôi chúng đi đi!"

Đơn giản? nàng ta sao mà nói nghe hay ghê! Nàng bây giờ cả người cứng đơ thì làm sao mà có thể diễn bằng ánh mắt kiểu gì chứ? Cho dù là có diễn thì chắc cũng là ánh mắt rút gân thì có?

GM, chả lẽ số nàng đã định hôm nay phải ăn mưa dép từ dưới sân khấu sao chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.