Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Quyển 4 - Chương 25: Khinh thường




Lý Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, thân ảnh thuấn di biến mất tại chỗ, thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lương Ngọc Y, đá vào đầu vai của nàng, trực tiếp đánh nàng bay ra xa.

Phanh!

Một cước này sinh ra kình lực mạnh mẽ, khí huyết của nàng chấn động, té ra xa xa, trên mặt đất xuất hiện dấu vết dài, hỏa cầu cũng tiêu tán.

- Võ quyết đã phân thắng thua, có tiếp tục nữa hay không?

Lý Vân Tiêu đứng ở đó, ngạo nghễ mà đứng, khóe miệng của hắn tươi cười phong đạm vân khinh, trong ánh mắt mọi người đầy vẻ suy nghĩ, nhưng phần lớn là vẻ mặt ngưng trọng.

Đặc biệt là Lệ Phi Vũ, Tiền Vô Địch cùng Đường Tâm, ba nhân kiệt xuất chúng trong thế hệ trẻ, Lương Ngọc Y vừa đánh một trận đã nói với bọn họ rằng, không chỉ có thắng bại không biết, cho dù có thể thủ thắng cũng tuyệt đối không thắng được dễ dàng.

Lý Vân Tiêu thoáng cái biến thành đại địch trong suy nghĩ của mọi người.

La Anh chậm rãi mở miệng nói:

- Võ quyết lần này Lý Vân Tiêu thắng, chư vị có dị nghị gì không?

Trương Sùng vốn bộ dáng rảnh rỗi náo nhiệt, sau khi Lý Vân Tiêu vận dụng Hoàng Triêu Chung thì thần sắc của hắn ngưng trọng, mở miệng nói:

- Không có dị nghị, không biết Tu trưởng lão có ý kiến gì không?

Sắc mặt Tu Đan Hà mặt xanh mét không nói nên lời, trong mắt mang theo thần thái như tro tàn, lần này té quá mạnh, không chỉ chết một trưởng lão, song hội còn chưa bắt đầu đã thua võ quyết, còn ném đi năm mươi tỷ nguyên thạch.

Tất cả những chuyện này đều là thiếu niên kia ban tặng. Hắn đã suy nghĩ kỹ, không tiếc bất cứ giá nào đánh chết người này.

Nhưng nàng biết không thể, gian nan nói ra hai chữ "Phế vật", ánh mắt lạnh như băng nhìn quét qua Lương Ngọc Y đang xấu hổ.

Thứ hai ánh mắt của hắn chấn động, cảm thấy lạnh cả người và khuất nhục xông lên đầu. Ánh mắt của hắn u oán nhìn qua Lý Vân Tiêu, trong con ngươi tràn đầy không cam lòng cùng khuất nhục.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, lãnh đạm nói:

- Nhìn cái gì, thắng bại là chuyện thường, thua thì mắng người ta là phế vật, ngươi có nhân phẩm hay không?

Trong mắt Tu Đan Hà phun ra lửa, lạnh giọng nói:

- Ngươi dám mắng ta!

Nội tâm của hắn sinh ra sát ý mạnh mẽ, thập phần muốn tìm cớ lập tức ra tay đánh chết Lý Vân Tiêu.

- Hừ, chửi mắng ngươi thì như thế nào?

Lý Vân Tiêu khinh thường nói:

- Nếu không phải hiện tại chẳng phải đối thủ của ngươi, ta còn muốn một tát đánh chết ngươi đấy, ngươi cứ chwof đi, không qua vài năm ta sẽ phế ngươi.

Người toàn trường đổ mồ hôi lạnh, dám nói chuyện vô lễ với cường giả Võ Đế như thế, chỉ dũng khí và gan dạ sáng suốt này cũng không phải người bình thường có thể làm được.

- Muốn chết!

Thân ảnh Tu Đan Hà chớp động, biến mất trên vương tọa, động tác của hắn quá nhanh, thời điểm mọi người nhìn rõ thì công kích đã đánh tới.

Tiền Vô Địch cùng Đường Tâm đều hoảng hốt, nếu Lý Vân Tiêu chết, tình báo không chiếm được, lần này này không xong rồi!

- Hừ!

Trong tràng chỉ còn lại tiếng hừ lạnh của Lý Vân Tiêu, thân thể biến mất tại chỗ. Hắn đã sớm nhìn ra bộ dáng rục rịch của Tu Đan Hà, trước tiên thuấn di rời đi, tránh thoát một kích kia.

Oanh!

Trên san xuất hiện cái hô to, hoàn toàn không có nhìn thấy Tu Đan Hà ra tay thế nào, nhưng mà kết quả là như thế.

Sắc mặt La Anh cùng Trương Sùng đột biến, nhao nhao lập tức ra tay ngăn cản trước mặt Tu Đan Hà.

Trương Sùng lãnh đạm nói:

- Tu trưởng lão, đánh bạc chịu thua, võ quyết kết quả đã định, tất cả mọi người là người công chính, ngươi đúng như lời của Lý Vân Tiêu nói, vì sao không có nhân phẩm như thế?

Tu Đan Hà tức giận nghiến răng, nhìn qua Lý Vân Tiêu xuất hiện sau lưng hai người, lạnh lùng nói:

- Lý Vân Tiêu, cái tên này ta ghi nhớ, không giết ngươi ta thề không bỏ qua.

Lý Vân Tiêu không kiên nhẫn phất tay, khẽ nói:

- Tùy tiện tùy tiện, người sau khi thua ném ngoan thoại không chỉ có mình ngươi. Mặt mũi là cần nhờ thực lực đoạt được, mà không phải phóng ngoan thoại, ngốc điểu!

- Ngươi..., phốc!

Dưới kích thích cực độ, Tu Đan Hà rốt cục nhịn không được phun máu tươi, thân là đại trưởng lão Thiên Nhất Các, đã khi nào chịu khuất nhục như thế, trong mắt đã hoàn toàn đỏ bừng, cơ hồ chỉ có một chữ "Giết ".

La Anh nhướng mày, thầm nghĩ Lý Vân Tiêu thật sự không biết tốt xấu, nếu triệt để chọc giận Tu Đan Hà, cho dù có thể tránh được hôm nay, có thể tránh được cả đời hay sao?

Hắn sợ phức tạp, vội vàng nói:

- Nếu Tu trưởng lão cũng tán thành kết quả võ quyết, như vậy đúng như đã nói lúc trước, chuyện nơi này bỏ qua, Thiên Nhất Các đã thua một hồi. Chư vị, tản ra đi.

Lý Vân Tiêu đứng trên không trung, cũng không để ý đám người đứng ngoài khiếp sợ cái gì đó, nói:

- Linh Nhi, lấy tiền.

Toàn thân mọi người chấn động, không ít người hai mắt đỏ bừng, đây chính là toàn bộ tài sản của bọn họ a..

- Thua không nổi thì đừng đánh bạc. Hiện tại cũng chỉ là một chút tiền mà thôi, ta thấy dường như có kẻ đầu óc nóng lên, nếu tiếp tục nóng như thế, không chắc sẽ bỏ mạng đấy.

Giọng nói lạnh như băng của Lý Vân Tiêu vang lên, lúc này mới khiến một ít cái đầu nóng thanh tỉnh lại, một ít người cơ linh đã tỉnh táo hơn.

- Ha ha, nhờ phúc nhờ phúc!

Tuy Tiền Vô Địch đỏ mắt Lý Vân Tiêu đoạt được, nhưng hắn là người biết đủ, sung sướng mang một trăm năm mươi tỷ nguyên thạch giao ra ngoài.

Thiên Nhất Các và thế lực phục thuộc sắc mặt đen lại, được Tu Đan Hà dẫn dắt rời đi.

Lệ Phi Vũ cũng cáo từ nói:

- Chúc mừng Vân thiếu, tại hạ cũng cáo từ.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

- Lệ công tử đừng quên lúc trước ngươi nói 'bàn giao thỏa mãn' đấy. Ta không thích bị lừa gạt đâu.

Lệ Phi Vũ nghe xong đổ mồ hôi, liên tục nói:

- Dễ nói dễ nói, ngày sau bàn lại!

Hắn nhanh chóng bay đi như chạy trốn thật nhanh, chỉ cảm thấy nói nhiều với Lý Vân Tiêu một câu sẽ nguy hiểm nhiều hơn.

Tất cả mọi người tản đi, vẻ mặt Đường Tâm không ngừng hâm mộ, nói:

- Chúc mừng Vân thiếu kỳ khai đắc thắng, thắng ngay từ trận đầu, tuy ta đặt Lương Ngọc Y muội muội thắng, nhưng vẫn xem trong ngươi, trên tinh thần vẫn xem trọng và ủng hộ ngươi thủ thắng, quả nhiên hôm nay nhìn thấy trận quyết đấu này, chúng ta xem như đi không uổng công. Đêm nay ta ở nơi đóng quân Tứ Cực Môn thiết yến, khoản đãi Vân thiếu cùng Vô Địch huynh, mong rằng hãnh diện.

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chúng ta hứa hẹn đã thực hiện, nên tới phiên Lý Vân Tiêu ngươi cống hiến tình báo. Hơn nữa địa điểm được chọn là trong Tứ Cực Môn, đối với Lý Vân Tiêu mà nói cũng chưa hẳn không phải là một khảo nghiệm, xem hắn có dám tới hay không.

Dù sao qua trận chiến ngày hôm nay, tên tuổi của hắn vang vọng trong cả thương minh, cao điệu tiến vào chú ý trọng điểm của thương minh, sợ rằng người muốn giết hắn cũng không ít.

- Trong Tứ Cực Môn ah, Đường Tâm công tử có bảo đảm an toàn cho ta hay không?

Lý Vân Tiêu làm ra bộ dáng sợ hãi.

Đường Tâm cười to nói:

- Vân thiếu chê cười rồi, chỉ cần ngươi ở trong Tứ Cực Môn chính là khách quý của ta, cho dù là người bảy siêu cấp thế lực ta cũng bảo đảm an toàn cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.