Chuyện Quái Dị Ở Trường Học

Chương 13: Trường điện ảnh và gặp lại bạn cũ




Hiện giờ hai mẫu thân Tiêu Sơn đang quây quần canh một cái bàn nhỏ, chiếc đèn leo lắt, trời đã trở về tối. Thiếu phụ ngước nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng cảm tưởng chỉ trong vòng thời gian ngắn này, đứa con mà nàng biết hoàn toàn đã khác so với quá khứ Tiêu Sơn. Chẳng lẽ sau khi nó bị đánh một trận thì trở lên khái khiếu, Thiếu phụ mở miệng giọng hết sức quan tâm: "Mẫu thân nghe nói chiều này Cô mẫu có nói với ta về chuyện của con. Con có thể kể lại cho ta được không!?"

Tiêu Sơn gật đầu nói: "Vâng mẫu thân!?". Hắn bắt đầu kể lại chi tiết một cách tỉ mỉ rõ ràng.

Thiếu phụ nghe song đều có chút kinh ngạc nàng hỏi: "Vậy lão nhân gia ông ta không biết con đã không có thể tu luyện đấu khí!?"

Tiêu Sơn đưa tay ngăn lại thiếu phụ hắn mỉm cười nói: "Lão nhân gia nói với con ông ấy có một bộ công pháp vô cùng đặc biệt hoàn toàn phù hợp với thân thể của con. Lão nhân gia nói nếu như con bái ông ta vi sư có thể học tập để trở thành một luyện dược sư!?"

Thiếu phụ nghe thấy thế thì giật mình. Phải biết trên đấu khí đại lục này ngành nghề luyện dược sư được mọi người tôn quý như thế nào chắc hắn ai lấy đều rõ. Thiếu phụ ngừng lại hơn nửa ngày sau đó tiếp tục câu chuyện của mình: "Vậy ông ấy có nói bao giờ lão nhân gia gặp con không!?"

Tiêu Sơn cười nói: "Lão nhân ông ta nói tùy thời bất cứ khi nào cũng có thể gặp được con nên mẫu thân đừng quá lo lắng!"

Thiếu phụ nghe thấy thế thì gật đầu nói: "Vậy được rồi nếu như lão nhân gia quay lại gặp lại con, con nhất định phải báo cho mẫu thân một tiếng!"

Tiêu Sơn gật đầu đáp ứng: "Vâng hai nhi biết!" Dù gì thì lão nhân gia mà hắn nhắc tới cũng chính là hắn. Hắn bất cứ khi nào cũng có thể xuất hiện về việc này hắn không quá lo lắng. Tiêu Sơn ngẫm nghĩ một chút. Việc mà hắn quyết định đó là công bố cho việc hắn trở thành đệ tử của một luyện dược sư thần bí như vậy chẳng phải địa vị của hắn ở Tiêu gia sẽ được nâng cao. Hơn nữa việc hắn được nâng cao địa vị chí ít cũng làm cho mẫu thân của hắn dễ dàng sống ở Tiêu gia hơn.

Tất nhiên hắn cần là một thế lực, một thế lực đủ để bảo vệ gia tộc và mẫu thân của hắn. tất nhiên mẫu thân của hắn phái đặt lên hàng đầu rồi. Ai có thể chết thì cứ chết trước nhưng đến mẫu thân của hắn thì mới là người chết cuối cùng. Hắn ưu tiên mẫu thân của hắn lên đầu rồi. Nhưng việc này phải tiến hành một cách thận trọng, hắn rơi vào trâm ngâm suy nghĩ. Trong tư tưởng của hắn hình thành một thứ gọi là kế hoạch. Cái kế hoạch của hắn liên quan tới cái gọi là luyện dược sư, bàng môn tả đạo thiên... Cái kế hoạch nho nhỏ đang hình thành trong đầu của hắn.

Tiêu Sơn nhanh chóng trở lại giường hắn muốn học tập một loại ký kết khế ước với yêu thú. Loại khế ước này áp dụng cho những linh hồn yếu hơn đối phương không bất kể là linh thú hay yêu thú kể cả con người đều có thể ký kết. Tất nhiên trong quá trình đối phương cam tâm tình nguyện thì khế ước vẫn có thể thiết lập dù linh hồn của ngươi thi khế ước yếu hơn đối phương. Mấy phép thuật này không hổ là bàng môn tả đạo thiên vô cùng bàng môn tả đạo. Ngay cả mấy loại sưu hồn thuật tăng lên thực lực của bản thân cũng có...

Tiêu Sơn lại một lần nữa cắn lên ngón tay của hắn. Hắn nhẹ nhàng nhỏ lên đầu của một con ấu thú. Nhìn mười đầu ngón tay của hắn đã bị cắn rách bươm máu. Hắn rất kỳ lạ là tại sao vết hương lại nhanh chóng liền lại như vậy chỉ cần vết thương không quá lớn có thể liên trong nháy mắt. Nhưng hiển nhiên hắn hiện giờ không có tâm tình ấy. Hắn muốn thành công ký kết loại khế ước này. Nhìn con mèo nhỏ phía trước, hắn liên tục huy động bắt chéo hai tay thành những hình thù kỳ dị. Một nguồn ánh sáng từ mi mắt của hắn bắn thẳng vào con ấu thú.

Ấu thú đầu hơi lắc lắc sau đó mi tâm của nó phát ra quang mang. Tiêu Sơn mỉm cười nói: "Thành công..." Tiêu Sơn thỏa mãn mỉm cười. Hai mươi lần thành công một lần. Cái này cũng quá là... Có vẻ như không thầy chỉ dựa trên những gì từ sách học để làm ra những thứ như thế này có chút khó khăn hơn khi có một sư phụ thì phải...

Tiêu Sơn nhanh chóng lấy ra một thùng nước, từ trong trữ vật giới chỉ hắn lấy ra một bình linh dịch. Hương linh dịch tràn ra ngoài, con mèo nhỏ có hình dáng kỳ lạ với cái đôi cánh nho nhỏ giống như mèo dơi thì tham làm nhìn về phía bình đan dược. Tiêu Sơn ngước nhìn về phía nó nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ ngươi thích thứ này!?" Con mèo nhỏ liên tục cọ cọ về phía người của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lắc lắc đầu. Hắn nhớ trong trữ vật không gian còn mấy bình loại cấp bậc thấp. Hắn nhanh chóng trong đó lấy ra một bình cấp bậc linh dịch thấp mở ra đặt trước con mèo nhỏ nói: "Này đừng có mà làm phiền ta nữa đấy nhé!?"

Con thú nhỏ chẳng thèm để ý tới Tiêu Sơn nó nhanh chóng há mồm thò cái lưỡi nhỏ nhỏ màu đỏ liếm liêm vào bình dịch bên trong. Tiêu Sơn lắc lắc đầu nhỏ bình linh dịch vào trong thùng nước, sau đó hắn nhanh chóng chút quần áo tiến vào bồn nước tu luyện. Hắn không biết đã tu luyện trong bao lâu. Lúc này trời đã tảng sáng, một mùi thối bốc ra làm hắn cả kinh bịt mũi lại. Tiêu Sơn lẩm bẩm nói: "Mây hôm trước đâu có thối như vậy đâu!?"

Hắn ngửi một mùi xồng xộc vào miệng và mũi của mình, hắn quay đầu xuống thì lúc này thấy con mèo dơi đang ngước nhìn về phía hắn, cả lông của nó chứa đầy chất dịch đen hôi. Tiêu Sơn bịt mũi cau mày nhìn về phía con tiểu thú. hắn ngẫm nghĩ chẳng lẽ con tiểu thú này cũng dùng tẩy kinh phạt tủy linh dịch xong cũng có thể tẩy kinh phạt tủy rồi hả!? Cái này cũng có chút vô lý quá đi a...

Hắn nhanh chóng rời giường kéo theo con ấu thú nhanh chóng đi tắm một cái cùng với đổ bỏ thùng nước linh dịch hôi thối của hắn. Sau khi mỗi ngày hắn đều tắm như vậy thì hắn cảm giác người lúc nào cũng khoan khoái hơn, cơ thể hắn trắng như con gái vậy. Hắn giờ trắng khác gì một tên tiểu bạch kiếm (mặt trắng nhỏ luôn được các bà các cô bao...). Tiêu Sơn bất đắc dĩ chẳng lẽ hắn phải đi phơi năng cho người đen hơn sao. Bỏ qua mấy ý này hắn bắt đầu tiền hành tu luyện. Trong thiên hà quyết có mấy bộ luyện quyền pháp cơ bản thuộc phần thái dương thiên. Nhìn bộ quyền này Tiêu Sơn chặc lưỡi nó sao hao hao giống với thái cực quyền của Trung Quốc a...

Hắn bất đắc dĩ mỗi buổi sáng bắt đầu tiến hành ngày nào cũng như ngày nào luyện tập quyền pháp. Buổi sáng luyện quyền, buồi chiều luyện tập bàng môn tả đạo thiên cùng với thiết kế trận pháp cơ bản. Buổi tối bắt đầu luyện công. Mặc dù linh hồn lực của hắn cực cao, hắn bắt đầu thử sử dụng nhất tâm nhị dụng nhưng phải mất hơn ba tháng mới có thể thành công. Điều này làm hắn có chút kinh ngạc. Hiện giờ linh hồn lực của hắn mạnh như vậy mà vẫn phải mất thời gian lâu như vậy mới thành công. Thường thi luyện dược sư có thể điểu khiển một lúc mấy hỏa khẩu như vậy chẳng phải nhất tâm đa dụng sao? Tiêu Sơn hơi kỳ quái. Hơn nữa công pháp của hắn không quy định phải đứng ngồi mới có thể tu luyện chỉ cần liên tục vận hành tiểu thiên hà để cho nó hấp thụ năng lượng của thiên địa linh khí là được...

Hiển nhiên hắn vẫn duy trì thời gian luyện công vào buổi tối mặc dù đã có thể tiến hành cái gọi là nhất tâm nhị dụng nhưng luyện công trong không gian kia đạt được xa xa so với hấp thụ linh khí ở ngoài. Hắn đang rèn luyện thì bất đắc dĩ có một người tìm đến về phía hắn là Tiêu Chiên và mấy vị trưởng lão. Tiêu Chiến và trưởng lão lúc này hết sức nghi kỵ nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn cau mày nhìn về phía khuôn mặt mấy người. Hắn nhanh chóng cúi đầu làm lễ: "Tộc trưởng và các đại trưởng lão..."

Tiêu Chiên phất tay nói: "Được rồi Sơn Nhi đứng dậy đi!"

Tiêu Sơn hướng về phía Tiêu Chiên và ba vị trưởng lão lên tiếng hỏi: "Không biết ba vị trưởng lão và tộc trưởng đến tìm Tiêu Sơn có việc gì không!?"

Tam trưởng lão ngay lập tức ngón tay chỉ về phía Tiêu Sơn tức giận mắng lớn: "Tiêu Sơn ngươi biết tội không!?"

Tiêu Sơn gõ gõ chán sau đó nhìn về phía trước trưởng lão nói: "Tiêu Sơn quả thực không biết mình đã mắc tội lỗi gì mong trưởng lão chỉ bảo!?"

Tiêu Chiên ho khan vài tiếng ngăn lại cơn giận của tam trưởng lão. Hắn mới nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Hôm qua có phải ngươi vô cớ đã đánh thương Gia Liệt Áo và mấy vị hộ vệ của Gia Liệt gia tộc!?"

Tiêu Sơn nhíu mày sau đó thành khẩn nói: "Quả thực có chuyện này!"

Tiêu Chiên nghe thấy vậy giật mình. Hắn mới biết rằng mấy hôm trước Gia Liệt Tất bế quan đột phá đến bây giờ mới xong. Hắn khi nghe thấy Tiêu Sơn đả thương con hắn nên tất nhiên tới đây hưng sư hỏi tội rồi. Bất chợt một âm thanh từ phía sau vang lên: "Tiêu Chiến thúc thúc, các vị trưởng lão...". Âm thanh kiều mị vang lên. Mọi người nhìn lại thì thấy một thiếu nữ mặc tử y thanh sắc thiếu nữ, mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, chính xác trong mắt Tiêu Sơn là một tiểu... tiểu mỹ nhân.

Tiêu Chiên lên tiếng nói: "Huân Nhi". Thấy thiếu nữ đi đến máy trưởng lão cũng bắt đầu với thiếu nữ tỏ ra có chút cung kính.

Huân Nhi lên tiếng nói: "Tiêu Chiến thúc thúc chuyện này không liên quan tới hắn..." nàng chỉ về phía Tiêu Sơn nói: "Tất cả việc này đều do Huân Nhi mà ra..." nàng bắt đầu kể về việc mình với Gia Liệt Áo. Sau đó Huân Nhi tiếp tục câu chuyện: "Thế nên Huân Nhi cầu Tiêu Chiên bá bá đừng làm khó hắn nữa!"

Nghe thấy thế Tiêu Chiến gật đầu, hắn lại nhìn về phía mấy trưởng lão. Mấy trưởng lão vì có Huân Nhi gia mặt cũng không có nhiều lời bắt đầu trở nên im lặng. Tiêu Chiến lên tiếng nói: "Vậy được rồi nếu như việc này cuối cùng không dây dưa đến Tiêu Sơn thì mọi việc hãy dừng ở đây đi!" Nói xong Tiêu Chiến vỗ vỗ bả vài của Tiêu Sơn vài cái nói ra một vài lời an ủi rồi nhanh chóng ròi đi. Tam trưởng lão có chút khó chịu nhưng Huân Nhi đã đứng ra thì khó có người dám làm khó Tiêu Sơn.

Nhìn bóng người rời đi, Tiêu Sơn khoanh tay lại sau đó quay sang Tiêu Huân Nhi phất ra một cái tay: "Ha, vậy là tôi thiếu cô một lời cảm ơn rồi!?"

Tiêu Huân Nhi về phía Tiêu Sơn sau đó nhếch nhếch cái miệng của mình rồi chu cái mỏ ra: "Ngươi không muốn cảm ơn ta sao!?"

Tiêu Sơn khoanh tay nhìn chăm chú về phía Tiêu Huân Nhi. Nàng cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn nàng chăm chú thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Nhi đỏ bừng. Nàng giận điên nghiến răng nghiến lợi. Nàng lớn tiếng quát: "Ngươi nhìn cái gì vậy!?"

Tiêu Sơn nhún nhún vai gãi gãi mũi nhìn về phía Tiêu Huân Nhi lên tiếng nói: "Vậy xin hỏi Huân Nhi đại tiểu thư đây muốn gì ở tại trên người kẻ nghèo hèn này đây hả!?"

Nghe thấy thế Huân Nhi nhíu mày sau đó nàng lên tiếng nói: "Vậy ngươi có thể cho ta biết một vấn đề!"

Tiêu Sơn đưa tay ra hướng về phía Huân Nhi: "Vậy xin mời đại tiểu thư ra câu hỏi kẻ nghèo hẹn này nhất định sẽ trả lời cho ngài đầy đủ..."

Huân Nhi hướng về phía Tiêu Sơn đặt câu hỏi: "Viên đan dược lần trước ngươi đưa cho ta là từ đâu!?"

Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: "Việc này thứ lỗi ta không thể trả lời!"

Huân Nhi hừ lạnh xoay người rời. Đi thấy thiếu nữ định rời đi, Tiêu Sơn gõ gõ chán sau đó đưa tay ra hướng về phía bóng dánh thiếu nữ đang rời đi. Hắn ngay lập tức lên tiếng ngăn lại thiếu nữ: "Chờ chút!"

Tiêu Huân Nhi đang định quay gót rời đi. Nàng đột nhiên nghe thấy âm thanh của Tiêu Sơn thì quay đầu lại.Thấy hắn lên tiếng dừng chân nàng lại. Thiếu nữ quay đầu lại, khuôn mặt của nàng biểu hiện ra sự ngờ vực vô cùng lớn, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên: "Có chuyện gì sao!?"

Tiêu Sơn gãi gãi mũi nhìn về phía nàng, hắn nhếch miệng nói: "Chậc có vẻ như không trả lời điều này thì cô không vui a nhưng ta cũng không thể nói cho cô được vì đó là bí mật của riêng ta. Bất quá..." ngón chỏ hắn phất phất vài cái sau đó hắn nói: "vậy đi ta sẽ mời cô một món ngon coi như trả ơn cho cô đi... một món mà cô chưa từng được ăn bao giờ..."

Tiêu Huân Nhi hơi nheo mày. Nàng là một đại tiêu thư của một gia tộc lớn. Nếu nói trên cả đấu khí đại lục những món ngon mà nàng chưa từng ăn là chuyện không thể nào. Trong thâm tâm nàng phủ nhận điều mà Tiêu Sơn nói. Nhưng nàng rất muốn biết món ngon hắn nói là gì. Hiện giờ Tiêu Viêm ca ca của nàng chỉ chú ý đến tu luyện cũng không lý đến nàng thế nên Huân Nhi hiện giờ cũng vô cùng rảnh rỗi. Nàng mở miệng nói: "Được rồi!"

Tiêu Sơn mỉm cười xoay người vào trong nhà. Hắn nhìn thấy mấy con gà cảnh, chính xác là ma thú cấp thấp đang ở đó. Tiêu Sơn thờ dài nói: "Các ngươi thứ lỗi a. Ta rất thèm cái món đó đã lâu lắm rồi..." Sau khi lấy mấy con giống như con gà thu vào trong trữ vật không gian. Hắn nhanh chóng tiến vào trong nhà bếp lấy rất nhiều gia vị. Vì đấu khí đại lục gia vị rất khác thế nên Tiêu Sơn cũng phải dựa theo trí nhớ mà chọn. Hắn nhanh chóng ra khỏi cửa sau đó ra hiệu cho Tiêu Huân Nhi theo sau hắn

Huân Nhi giảo bước theo sau phía Tiêu Sơn. Nàng ngạc nhiên hỏi: "Đây không phải là đường ra hậu sơn sao!? Ngươi không phải là muốn đãi ta một món ăn rất đặc biệt sao!?"

Tiêu Sơn nhún nhún vài, hắn mỉm cười nói: "Món này ăn rất thú vị đặc biệt trong hoàn cảnh thiên nhiên thì vô cùng là thích hợp..." hắn nhìn về phía Huân Nhi lên tiếng nói: "Yên tâm đi ta cũng không có ý gì với cô đâu. Thứ nhất ta tất nhiên là người nhát chết ta còn muốn sống không thích chọc vào vị thần bí cao thủ đang nấp ở đấu đó đâu..." hắn nhêch miệng cười đảo qua thân hình của Huân Nhi một lần, ngón tay chỏ liên tục di chuyển lắc qua lắc lại nói: " thứ hai ta không thích hoa quả còn xanh ăn rất khó ăn ha!"

Tiêu Huân Nhi cắn răng quát: "Ngươi..." Tiêu Sơn chẳng thèm nghe hắn vẫn dựa vào con đường tiến vào hậu sơn dảo bước nhanh hơn. Tiêu Huân Nhi nhanh chóng đuổi theo theo sau. Không nhanh không chậm hai người cách nhau cả một trượng. Tiêu Sơn gõ gõ chán, hắn nhận định một điều mình trong mắt đối phương đã trở thành danh sách được liệt vào sổ đen cần phải tránh xa.

Rất nhanh Tiêu Sơn tìm được một gốc cây khá lớn gần con suối của Tiêu gia. Một bãi thảm cỏ rộng lớn cùng với một cây lớn. Cách đó nửa dặm chính là chỗ con suối của Tiêu gia cũng là chỗ mà hắn bắt gặp Huân Nhi đang tắm. Tiêu Sơn phủi phủi tảng đá gần đó sau đó hướng về phía Huân Nhi lên tiếng nói: "Cô ở đây chở một lát đi sau nửa canh giờ ta sẽ trở lại..."

Tiêu Huân Nhi nhíu mày không thể hiểu được ý của hắn là gì. Nàng ngay lập tức ngồi lên tảng đá. Có lẽ giết thời gian kiểu này cũng không phải là tệ. Nàng ngước nhìn về phía thiếu niên đang bước về phía xa. Nhìn hình bóng của hắn rời đi. Thiếu niên này làm cho nàng cảm giác được đầy thần bí, giống như nàng có cảm nhận ở hắn, những bí mật của hắn mà nàng khám phá mãi mãi sẽ không bao giờ hết vậy. Chính nàng bị cuốn hút bởi cái gọi là thái độ có chút ngông nghênh có chút kỳ bí của nam tử này...

Sau đúng nửa tiếng hắn đã trở lại trên tay hắn xuất hiện ba cục đất lớn nhỏ khác nhau. Tiêu Huân Nhi nhíu mày, Tiêu Sơn mỉm cười nói: "Này cô có thể cùng đi kiếm củi với ta được không!?" Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: "Cô không định để một mình ta đi kiếm củi đấy chứ!?" Nghe thấy thế Huân Nhi gật đầu một cái cũng tản ra xung quanh bắt đầu tìm kiếm củi khô và cỏ khô. Sau hơn nửa canh giờ một đống cỏ khô và củi khô lớn chất tại một đống ở đó. Tiêu Sơn mỉm cười.

Hắn lấy mấy hòn đá lớn đặt về phía đó. Sau đó bắt đầu đốt lửa lên. Hắn lấy ra một đồ đánh lửa đốt cỏ khô sau đó bắt đầu điên cuồng thổi thổi. Khói vào mắt hắn làm cho hắn kho sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm lem. Huân nhi không nhịn được hơi nhếch cái miệng nhỏ lên sau đó nàng mắng: "Ngu ngốc ngươi tránh ra..."

Tiêu Sơn nghe thấy ngước đầu về phía Huân nhi sau đó hắn lùi lại. Huân Nhi hai tay bắn ra một luồng đấu khí theo hỏa diễm bắn vào đám củi làm cho chúng nhanh chóng bốc cháy, Tiêu Sơn cười nói: "hắc hắc, khi nào cần người đánh lửa thì mang theo Huân Nhi đại tiểu thư chắc chắn sẽ vô cùng tiện lợi a!" Nghe thấy thế Huân Nhi lượm hắn một cái. Hắn coi nàng là gì a? Hắn coi nàng là một thứ công cụ mang theo giúp hắn đánh ra lửa chắc. Huân Nhi mỗi lần đi cùng với hắn thì đều bị hắn chọc cho tức giận vô cùng...

Tiêu Sơn nhanh chóng chặt lấy mấy cảnh gỗ tươi thô to ở đó. Hắn đặt lên bếp lò sau đó nhanh chóng đặt mấy cục đất đen thui lên trên đó. Huân Nhi nhíu mày hỏi: "Món đặc biệt ngươi nói là món này!?"

Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: "Chốc nữa cô khác biết!" Sau đó hắn không để ý đến Huân Nhi nữa bắt đầu cho thêm củi bắt đầu đốt nung cục đất đó lên. Nhìn ánh sáng đo đỏ lập lòe đang nướng cục đất đó tâm trí hắn lại nhớ đến một chút cái gọi là tình thương. Hắn nhớ lần đó từng xem trên tivi có người làm món này. Hắn đòi mẹ của hắn làm món này. Lúc đó chính hắn gào khóc đòi mẹ nấu cho hắn món này. Tất nhiên món này đã để lại sâu đậm cho hắn, món ăn mà chính hắn học được từ mẹ của hắn, món gà ăn mày.

Hắn mỉm cười một nụ cười vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại mang chút chua xót... Nhín ánh sáng lập lòe Tiêu Sơn phát ra cảm khái từ tâm can. Không biết bao lâu Huân Nhi lên tiếng hỏi: "Này ngươi làm sao vậy!?"

"Nga" Tiêu Sơn giật mình, hắn tỉnh dậy từ những ký ức hắn mỉm cười nói: "Chờ chút đi, món này cũng sắp chín rồi!"

Lửa lúc này đã khá tàn, Tiêu Sơn nhìn cục đất hắn mỉm cười, hắn biết nó đã chín. Món này là gà ăn mày kết hợp với thuộc bắc. Hắn chỉ có một số vị trong đây mà thôi. Ma thú thuộc họ gia cầm kết hợp với lá sen ủ trong bùn Tiêu Sơn cũng không biết vị nó ra sao. Cài này cũng tốt dùng xú bà nương này làm chuột bạch đi. Hắn nhanh chóng khều mấy cục đất xuống. Tiêu Huân Nhi nhíu mày nhìn cục đất. Lúc này cục đất bốc ra khói nghi ngút. Tiêu Sơn không biết từ đâu lấy ra mấy chiếc lá sen cỡ lớn cùng với một con dao và hòn đá rắn chắc. Hắn nhanh chóng dùng hòn cuội đập vỡ tảng đá ra.

Xuất hiện trước mặt hắn và Huân nhi là một lớp lá sen đã đổi màu. Tiêu Sơn cũng không quan tâm đến phản ứng của Huân Nhi, hắn nhanh chóng tách lớp lá sen ra. Ngay lập tức một hương thơm ngào ngạt bắt đầu tỏa ra. Thiếu nữ không nhịn được nhẹ nhàng liếm môi một cái. Tiêu Sơn rú lên một tiếng: "Ha, thanh công! Không tệ..." Hắn gãi gãi mũi. Sau đó lấy một lớp lá xen xé lấy một chiếc đùi đặt lên chiếc lá sen hướng về phía thiếu nữ đưa ra: "Ăn chắc là không chết đâu a!"

Thiếu nữ nhìn về phía hắn, trong con mắt nàng có chút nghi ngờ. Tiêu Sơn gãi gãi mũi: "Yên tâm đi cô sợ ta bỏ thuốc sao!? Vậy để ta ăn trước đi!" hắn lấy một miếng đùi gà cắn vào miệng sau đó nhai vài cái rồi nuốt vào bụng, sau đó lại giơ đưa về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ lên tiếng nói: "Không cần ta tự lấy!" Nói xong nàng nhanh chóng tiến về phía chỗ đặt con gà. Thiếu nữ nhanh chóng lấy ra một mảnh lá sen tự mình lấy một miếng đùi gà nhanh chóng xé nó đặt lên chiếc lá sen của mình. Nàng kiếm một mỏm đá cánh xa Tiêu Sơn nhẹ nhàng ngồi xuống. Há cái miệng nho nhỏ cắn lấy một miếng thịt gà.

Tiêu Sơn chắm chú nhìn về phí khuôn mặt của thiếu nữ, Hắn thấy nàng ăn miếng thịt rất thích thú. Thiếu niên cười thầm trong lòng, nàng không biết được rằng hắn lấy nàng ra làm chuột bạch a. Hiển nhiên việc dùng loại cách nấu này tại đấu khí đại lục không biết có sinh ra độc gì không. Tất nhiên các nguyên liệu không có độc gì rồi nhưng ai biết khi kết hợp nấu nên sẽ có tác dụng gì thế nên hắn không muốn dùng một mình. Đây gọi là kéo người chết cùng a.

Thiếu nữ thấy hắn nhìn chằm chằm về phía mình thì có chút xấu hổ, nàng tức giận mắng: "Ngươi nhìn cái gì vậy!?"

"Nga" Thiếu niên hơi giật mình. Hắn gãi gãi mũi nói: "Ha, thi thoảng nhìn cô có chút dễ thương vậy thôi!" hắn nhún nhún vai: "Ta không ngờ cô lúc không tức giận mắng chửi người khác cũng có chút đáng yêu..."

"Hừ" thiếu nữ hừ lạnh một tiếng. Nàng nhìn về phía hắn lớn tiếng nói: "Từ nay không chó phép ngươi nói với ta kiểu đó nữa!"

Thiếu niên hơi nhếch miệng nói: "Vì Tiêu Viêm sao!?" Thiếu nữ nghe thấy thế hai má hơi hồng nhưng nàng không có trả lời, Tiêu Sơn gãi gãi đầu mỉm cười nói: "A, a, a, xem ra ta là hết hi vọng rồi a. Hì hì..." hắn ngước nhìn về phía thiếu nữ. Sau đó hắn không đợi cho Huân Nhi mở miệng hắn lớn tiếng gọi: "Tiền bối ngài đã đi theo chúng ta cả ngày nay rồi sao không gặp mặt để vãn bối có thể mời ngài một chút gọi là thành ý!?"

Hắn vừa dứt lời thì một bóng ánh xuất hiện từ phía xa. Một hắc ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn và thiếu nữ. Thì ra là lão nhân bịt mặt lần trước Tiêu Sơn bị ăn đòn. Lão nhân này cùng mấy lần theo dõi Tiêu Sơn bất thành. Hắc y nhân mở miệng hướng về phía thiếu nữ: "Tiểu thứ!"

Thiếu nữ lên tiếng nói: "Lăng lão!"

Lão nhân nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiểu oa nhi ngươi tại sao có thể nhận ra lão phu đây!?"

Tiêu Sơn khoang tay thở dài nhìn về phía lão nhân: "Không chỉ lần này tiền bối theo dõi ta đi..." hắn gãi gãi múi nói: "Chỉ là ta mẫn cảm hơn người khác thôi. Mong tiền bối lần sau đừng bám theo ta nữa được không..." Tiêu Sơn phất tay ra một cái "Được rồi, dù sao ta cũng không thể cấm tiền bối theo dõi ta. Hơn nữa ngài đã ở đây rồi thôi thì tham gia cho vui đi!"

Hắc bào lão nhân quay về phía thiếu nữ, Thiếu nữ gật đầu nói với hắc ảnh: "Lăng lão nếu hắn đã nói vậy thì lão cứ tham gia luôn đi!"

Nghe thấy thế lão nhân gật đầu. Quả thực món này hắn cũng chưa ăn bao giờ. Hơn nữa khi Tiêu Sơn đập cục đất mở chiếc lá sen. Hương thơm bay khắp nơi. Lão ở gần đó cũng không nhịn được nuốt lấy một ngụm nước miếng. Hắn làm việc cho gia tộc mà đi đây đi đó, có món ngon nào mà hắn chưa từng ăn qua. Nhưng quả thật cái món kỳ lạ mà tên này làm ra, hắn chưa có từng ăn qua. Cầm lấy một miếng thịt cắn một miếng, cái tư vị mềm mại của thịt gà, vị béo của thịt ga đúng hơn là ma thú họ gà, vị thơm của lá sen và linh dược... do gà được bọc trong lá sen mà vị thơm không có bay mất vẫn giư nguyên trong thịt gà.

Lão cắn lấy một miếng rất nhanh đã ăn hết sau đó nhanh chóng lại lấy thêm miếng nữa. Miệng lão nhai ngồm ngoàm, hắn mở miệng nói: "Tiểu oa nhi ngươi thiên phú nấu ăn không tệ. Đây là món ăn ngon nhất mà ta từng được ăn trước đây..." lão nhìn về phía còn gà đã bị chia năm xẻ bảy, trong bụng của nó có nhiều linh dược, lão nhân lên tiếng hỏi: "Tiểu oa nhi ngươi nhận biết dược liệu sao? Ngươi là luyện dược sư!?"

Tiêu Sơn lắc lắc đầu phủ nhận: "Không phải chẳng qua là chỉ biết dược lý chút da lông mà thôi!" Điều này hắn cũng không có nói dối. Theo tu tiên giới hắn được gọi là luyện đan sư chứ không phải luyện dược sư. Tiêu Sơn suy nghĩ như thế mặc dù hắn biết hai cái tên là chỉ một loại người.

Tiêu Huân Nhi ngồi ở mỏm đá lên tiếng hỏi: "Món này tên là gì vậy!?"

Tiêu Sơn lên tiếng trả lời: "Món này sao được gọi là gà ăn mày!?" Thực sự đấu khí đại lục cũng có một đám khất cái. Thế nên hắn dùng cái tên này ứng với tên mà địa cầu trước kia hắn gặp.

Lăng lão nghe thấy thế nhíu mày nói: "Cái tên này nghe không hay lắm!?"

Tiêu Sơn khoanh tay chỉ về phía món gà ăn mày nói: "Món này tên của nó liên quan tới sự tích". Tiêu Sơn không nhớ lắm chỉ đại khái kể lại trước kia có một người vô cùng nghèo phải đi ăn mày. Một hôm hắn bắt được một con gà, ở đây Tiêu Sơn đổi thành tên một loại ma thú nhưng không có xong nồi để nấu ăn. Chính vì thấy người đó mới dùng đất bọc lại con gà đem nó lên lửa nướng. Không ngờ sau khi đập vỡ vục đất bóc lớp đất ra, lông gà dính lên miếng đất ấy, mùi thơm của gà được nướng chín trong cục đất không ngờ lại thơm đến ngào ngạt, ăn lại ngon như vậy. Sau khi một vị quan lại biết được đã tặng cho hắn vô cùng nhiều tiền. Nhiều người sau đó còn phát hiện có thể bọc gà được làm sạch sau đó bỏ trong lá sen bọc trong bùn làm cho gà ăn ngon hơn hẳn lại có vị thơm mùi lá sen...

Lăng Lão gật đầu nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Tiểu oa nhi không ngờ kiến thức của ngươi không tệ!"

Tiêu Huân Nhi nói: "Cái tên hơi khó nghe một chút!"

Tiêu Sơn hắn gác tay sau gáy tựa vào tảng đá, hắn nói: "Ăn hai con thì được gọi là đại phú đại quý... Thế nên hai người nếu thích thì đừng ngại.."

Rất nhanh mọi người đã ăn xong một con gà. Lăng Lão nhìn về phía Huân Nhi. hai người có chút ngờ vực Tiêu Sơn bất quá hắn không có lý do để hại hai người. Nói chính xác thì hắn cũng không biết nàng làm sao. Lăng Lão nhận được chỉ thị gật đầu một cái, bắt đầu tiến về phía cục đất thứ hai. Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: "Nếu như không tin vậy thì mỗi con gà lấy một miếng đem cho ta ăn đi!" Nghe thấy thế Lăng Lão cười cười cũng không nói gì nữa bắt đầu dùng đấu khí tách cục đất ra một cách dễ dàng.

Tiêu Sơn cắn lấy hai miệng của hai con gà được Lăng lão đập ra. Sau đó hắn giảo bước về phía Tiêu gia, hắn mở miệng nói: "Cái này coi như xong, coi như tôi đã trả nợ cho cô rồi nhé. Tôi là người rất sợ nợ người khác a!"

Hắn đang định rời đi thì Huân Nhi ngay lập tức lên tiếng ngắn hắn lại: "Chờ đã!"

Tiêu Sơn khoanh tay xoay người lại, hắn cau mày: "Chuyện gì nữa đây đại tiểu thư của tôi ơi!?"

Nghe thấy từ đại tiểu thư của tôi thì Huân Nhi có chút tực giận nhưng không muốn phát hỏa, nàng lên tiếng nói: "Ngươi có thể dạy cho ta món ăn này không!?"

Tiêu Sơn nhún vài xoay người đi nói vọng lại: "Ma thú loại chim làm sạch bọc trong lá sen với các loại dược liệu gồm có... sau đó bọc nó với bùn rồi đem đến bếp nướng là được..." Hắn thẳng người rời đi.

Huân Nhi lớn tiếng nói: "Cảm ơn!" Tiêu Sơn không đáp lời, hắn đưa hai ngón tay chỏ và tay giữa lên giống như cái kéo vậy sau đó hắn kẹp lại ra dấu cho Huân Nhi biết...

Lăng lão nhìn về phía thiếu niên rời đi lên tiếng nói: "Thật là một tiểu oa nhi thú vị..."

Lại qua ba tháng hắn một lần nữa chìm đắm vào tu luyện. Hắn không thể nhanh chóng vội vàng vì thái dương kỳ so sánh với các kỳ các đều quan trọng hơn nhiều. Đánh trụ cột kỳ này càng tốt thì càng có ích lợi mai sau. Cái này giống như bây giờ luyện lên cấp nhanh ngày sau luyện lên cấp sẽ vô cùng khó khăn và châm vậy còn nếu thái dương kỳ mà chậm thì tốc độ về sau càng nhanh. Rõ ràng công pháp này đề ra hai việc không thiên vị chút nào nhanh trước chậm sau và chậm trước nhanh sau. Theo thái dương kỳ ghi chép thì cách tốt nhất là để cho nó tự đột phá như vậy sẽ thuận lý thành chương về sau sẽ tiến công một ngày đi ngàn dặm.

Ba tháng đã qua hắn cũng nhanh chóng tiêu hao hết đống dược liệu. Tiêu Sơn thấy cũng kỳ lạ, tại sao cái con mèo dơi kia ăn nhiều bã của mấy loại phế dược kia thì đều không có vấn đề gì. Mấy con sủng thú Tiêu Sơn cũng để cho thị nữ của hắn đưa cho mấy thiếu nữ trong tộc. Ai muốn đều có thể lấy một con... Hiển nhiên mấy thiếu nữ đều thích mấy loại này nên chỉ một hai ngày đống sủng thú của hắn đã hết nhẵn. Mấy người đều có chút kỳ lạ nhưng hắn chỉ bảo thị nữ hãy đáp lại rằng hằn dùng tiền của Đại trưởng lão hao phí vậy thôi. Tất nhiên là nhiều người đều chửi hắn là một kẻ phá gia chi tử nhưng hắn không có quan tâm quá nhiều những lời nói ấy.

Con sủng thú ăn thì ngày một to hơn cũng không có biến đổi. Tiêu Sơn có chút nghi hoặc, giớ nó đã to bằng một con chó lớn. Thường thường mấy con mèo dơi sẽ ăn vào linh dược thể trọng cũng không tăng bao nhiêu khi tích lũy đủ nó sẽ tiến giai, cả cơ thể nó sẽ biến đổi chứ không giống như cái con mèo nhỏ này bắt đầu to lên. Bất quá con này tuy vậy nó cũng khá thông mình thế nên Tiêu Sơn cũng yêu thích nó không thôi. Thường thường sủng thú của mấy loại ấu thú cấp năm tại tiêu gia phường thị là phi thường trân quý. Hắn cũng không biết con mèo nhỏ này là loại nào. Theo giới thiệu thì nó thuộc về phi dực miêu, một loại nhị giai yêu thú... Ấu thú của nó bất quá là chưa đạt đến nhất giai. Hầu hết Tiêu gia nhập hàng đều là loại này hi hữu mới nhập hàng được một hai loại ấu thú cấp năm mà thôi.

Nhưng lại xét đến ấu thú cấp năm một chút. Ấu thú cấp năm đều chí ít một vài trăm năm, nếu như nó sống ở nơi thiên địa linh khí dồi dào cùng với có nhiều đan dược thì chí ít cũng là vài chục năm nó mới tiến vào cấp bốn cấp năm. Thế nên dù là ấu thú cấp năm muốn bồi dưỡng nó tiến giai đến cấp năm cũng là vấn đề vô cùng khó khăn. Tiêu Sơn chỉ cảm thấy còn mèo này thông minh hơn con mèo khác hơn nữa khi mà hắn mua nó thấy toàn thân nó bị thương thế nên hắn mới dùng một ít dược liệu chữa thương cho nó mà thôi.

Nhìn hình ảnh bị thương của nó Tiêu Sơn lại liên tưởng một chút tới mình. Có lẽ chính vì lý do đó mà hắn mới chịu giữ lại con thú cùng với chữa thương cho nó. Tiêu Sơn gãi gãi mũi lên tiếng nói: "Có lẽ như vậy cũng tốt, có một con sủng thú cũng không phải là điều tệ hại..."

Hắn bước ra ngoài thì thấy tiếng của con mèo nhỏ. Con mèo nhỏ hống lên mấy tiếng: "Ngao ô..." giọng nó nghe rè, rè hổ không ra tiếng hổ mà mèo cũng không ra tiếng mèo. Tiêu Sơn lắc lắc đầu hắn lần này muốn đi đến Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá mua một vài vật phẩm. Bất quá con báo con này không biết nó đang làm gì nữa. Nó liên tục gầm gừ trong gốc cây giống như có vật gì làm nó tức giận vậy. Bất chợt một thân hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn. Thiếu nữ mặc lam y xuất hiện trước mặt hắn nói: "Ngươi có thấy Xú Tiểu Sơn nó ở đâu không?"

Tiêu Sơn nghe thấy thế giật mình, hắn méo mặt nói: "Huân Nhị đại tiểu thư của ta, ngài đừng gặp ta đã chửi thẳng ta như vậy chứ!? Ta đắc tội với ngươi sao? Ta nhớ là ta đã xin lỗi cô rồi mà!"

Nghe thấy thế lam y thiếu nữ giật mình một cái, nàng có chút xấu hổ, mím mím môi nhanh chóng phân trần: "Xin lỗi, ta muốn tìm con thỏ trắng nhỏ của ta..."

Tiêu Sơn há hốc miệng nói: "Con thỏ nhỏ của nàng..." Tiêu Sơn ngước mặt lên trời. Hắn đột nhiên nhớ mấy tháng trước có tặng cho cô nàng này một con thỏ màu trắng trộm từ Gia Liệt Áo a. Nhưng mà cái vấn đề này sao nó có cái tên kỳ cục vậy cơ chứ? Tên Xủ Tiểu Sơn sao nghe giống như chửi thẳng mặt hắn vậy.

Đột nhiên một bóng trắng lao ra khỏi bụi dậm nó nhanh chóng lao vào người của Huân Nhi. Huân Nhi theo bản lăng nhanh chóng ôm lấy nó. Con cự miêu nhanh chóng đuổi theo. Tiêu Sơn quát lớn: "Dừng lại!"

Huân Nhi có vẻ tức giận nhìn về phía con ma thú sủng vật của Tiểu Sơn tức giận mắng: "Hừ sủng thú cũng giống y như chủ!?"

Nghe thấy vậy Tiêu Sơn khó chịu, miệng giật giật nói: "Hắc câu này phải là chủ nào tớ nấy bất quá đây..." hắn nhìn về phía con thỏ trắng đang được Huân Nhi ôm thì nở nụ cười: "Chủ nào tớ nấy a. Thế nên tất nhiên sủng vật của ta có thể bắt nạt sủng vật của cô rồi!"

Tiêu Huân Nhi cắn cắn môi chu cái miệng mỏ lên: "Ngươi..."

Tiêu Sơn nhếch miệng trong nụ cười có chút tà ác, hắn nhìn về phía con sủng thủ lên tiếng: "được rồi ta nhớ ngươi chưa có tên thì phải được rồi từ nay tên ngươi sẽ gọi là xú bà nương..."

Nghe thấy thế con sủng thú một mực lắc lắc đầu ngao ô lên vài tiếng phản đối, Tiêu Sơn bàn tay ngón chỏ và ngón cái vân vê chiếc cằm của hắn nói: "Cứ quyết định thế đi phản đối vô hiệu lực!" Con sủng thú ô, ô vài tiếng sau đó cúi đầu xuống giống như chịu trận vậy.

Hai má của Tiêu Huân Nhi đỏ bừng nàng tức giận nhìn về phía Tiêu Sơn lớn tiếng quát: "Khốn kiếp ngươi nói cái quái gì vậy!?"

Tiêu Sơn phất tay về phía Huân Nhi nói: "Hey, ta cón chưa hỏi cô về cái tên kỳ quặc của con vật của cô đâu a. Cái gì mà xú Tiểu Sơn..." Tiêu Sơn tự chỉ vào mặt mình nói: "Cái này khác gì chửi vào mặt ta một bài nước bọt đâu cơ chứ!?"

Huân Nhi tức giận phản bác chu cái miệng nhỏ nhắn lên: "ta thích đặt tên cho nó là gì cũng được ngươi không có quyền xen vào!?"

Tiêu Sơn lắc lắc đầu khoanh tay ngón tay chỉ vào con sủng thú của hắn: "Vậy nó thuộc quyền sở hữu của ta ta có quyền đặt bất cứ tên gì cho nó cô không có quyền xen vào!?"

Huân Nhi cắn cắn môi hận nghiến răng nhìn về phía hắn: "Ngươi..." Chiếc ngực nhỏ của nàng phập phồng: "Nếu như ta nhất định xen vào..."

Tiêu Sơn lắc đầu thở dài: "Duy nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy..." hắn không muốn nói chuyện với nữ nhân này nữa quay chân bước ra ngoài, hắn hướng về phía con cự miêu lớn tiếng nói: "Được rồi xú bà nương người ở lại nhà cho ta. Ngoan..." hắn vỗ vỗ đầu con thú nhỏ sau đó lên tiếng nói: "Nếu ngươi ngoan ta sẽ còn nhiều thứ cho ngươi ăn nếu không đừng có trách ta..." Nói xong hắn chẳng thèm quan tâm Huân Nhi có đứng đó hay không trực tiếp rời đi.

Thấy bóng dáng của hắn rời đi, thiếu nữ cắn cắn răng liên tục dưới đất dậm chân. Tiêu Sơn lắc đầu thở dài, thiếu nữ thời cổ đại là đây sao? À không đúng thỉnh thoảng thiếu nữ thời hiện đại cũng có bệnh này. Cái bệnh này gọi là tật xấu giống như nan y khó mà chữa khỏi! Mà xuất hiện chung ở rất nhiều nữ nhân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.