Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 3




Tây sơn.

Sau khi tới bãi săn, trừ Thái hoàng thái hậu cùng Thái Hậu ở lại trong doanh trướng, những người khác đều phân chia theo nhóm ghi trên thủ dụ, được cấm quân đánh xe ngựa hộ tống đến khu vực săn bắn đã phân chia sẵn.

Bạch Chiến Phong, Đoạn Ngọc Hoàn, Ôn Như Khải chờ võ tướng kiểm tra xe ngựa trang bị cùng đội ngũ cấm quân phân phối, Tuyền Cơ liếc nhìn Long Phi Ly một cái, hắn ở bên cạnh cách nàng một khoảng cách, đang cùng Nạp Minh Thiên Lãng nói chuyện, Như Ý thỉnh thoảng góp vào một hai câu, ba người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Hình như nhìn thấy ánh mắt chăm chú của nàng, Long Phi Ly khóe môi hơi nhếch lên, nghiêng người tha thiết nhìn nàng một cái, Tuyền Cơ đang muốn nhìn hắn thêm vài lần nữa thì Long Lập Dục ở bên cạnh lại dụ nàng nói chuyện, nàng mắng thầm trong lòng một tiếng, quay đầu, ngoài mặt cười nhưng trong không cười với hắn, nụ cười này thật nguy to, Long Lập Dục càng nói nhiều hơn, cũng may còn có Long Chỉnh Văn thường giúp nàng chống đỡ vài câu.

Ba người trò chuyện, nghe thấy phía trước có tiếng ồn truyền đến, Tuyền Cơ nghe qua đúng là giọng của Ngọc Trí. Bạch Chiến Phong kiểm tra trang bị xong thì tán gẫu cùng Hạ Tang, Ngọc Trí thấy hai người đối đáp chuyện biên phòng nàng không hiểu chút nào thì buồn bực đến mức dậm chân trên mặt đất.

Tuyền Cơ buồn cười, đang định đi qua chế nhạo nàng vài câu, đuôi mắt liếc thấy Niên thừa tướng thản nhiên liếc nhìn Long Phi Ly một cái, ánh mắt chợt lóe lên sự tàn nhẫn lạnh lùng thì trong lòng nàng cảm thấy bất an, còn đang đắn đo thì lại nghe Thái hoàng thái hậu cùng Thái Hậu đi ra khỏi doanh trướng, tuyên bố xuất phát.

Nàng vốn chán ghét Long Lập Dục, về phần Long Chỉnh Văn, nghĩ đến hắn nhân cách cùng thủ đoạn của hắn thì Tuyền Cơ liền cáu giận. Lên xe ngựa, ba người hàn huyên vài câu, nàng bèn giả vờ tựa vào một bên chợp mắt, không nói chuyện nhiều với hai người họ. Long Lập Dục gọi nàng vài tiếng, nàng không trả lời, Long Lập Dục hừ lạnh một tiếng, nhưng Long Chỉnh Văn thì thấp giọng nói: “Nương nương, người lạnh không?”

“Chỉnh Văn mạo phạm.”

Tuyền Cơ còn đang nghi hoặc thì thấy trên người ấm áp, tựa hồ là một tấm cáo choàng được khoác lên người nàng, nàng nao nao, tay chân cứng ngắc, không dám phát ra tiếng động. Nàng nghĩ rằng nếu không phải đã biết nam tử này hiểm ác thì sự tỉ mỉ này của hắn thực khiến cho người ta có chút cảm động.

“Thất đệ, chẳng lẽ ngươi cũng đối với Niên phi nương nương——” Long Lập Dục híp mắt nhìn, cười cười rồi đột nhiên bỏ lửng câu nói.

“Cũng?” Long Chỉnh Văn hơi hơi nhíu mi, thản nhiên nói: “Còn có ai khác sao?”

Long Lập Dục rủa thầm, thấy mình nhất thời lỡ miệng bèn vội vàng nói: “Đó dĩ nhiên là Hoàng Thượng.”

Long Chỉnh Văn cũng không chút hoang mang, cười nói: “Chỉnh Văn còn tưởng rằng Tam ca nói là người khác chứ. Hóa ra Tam ca cũng từng nghe việc Chỉnh Văn va chạm với nương nương à?”

“Ngươi đang nói đến chuyện tứ hôn à?”

“Đúng vậy. Ngày đó Chỉnh Văn cùng Nạp Minh vương tử từng gặp một vị cô nương ở trên đường trong đế đô, là một nữ tử huệ chất lan tâm, không ngờ sau đó gặp gỡ Niên phi nương nương trong cung, dung mạo cô nương kia và nương nương rất giống nhau ——” Long Chỉnh Văn nói xong, khẽ thở dài một cái, nói: “May mắn Hoàng Thượng khoan dung độ lượng, cũng không có trách tội.

“Ngược lại còn ban thưởng cho ngươi một gã ca cơ có dung mạo tương tự Niên phi nữa.”

“Phải, Tam ca đừng cười, tóm lại là để an ủi nỗi tương tư khổ sở của Chỉnh Văn.”

Long Lập Dục giương giọng cười to, “Nhìn không ra Thất đệ của chúng ta đúng là một kẻ si tình.”

“Trên đời này thực sự có ngươi giống nhau như thế ư?” Hắn trợn mắt, ngạc nhiên nói. Hắn tâm tâm niệm niệm Tuyền Cơ, không ngờ người Long Chỉnh Văn yêu quý lại có dung mạo tương tự như Tuyền Cơ, trong lòng thấy thập phần kỳ quái, lại nghĩ ba huynh đệ bọn họ đều yêu thích cùng một loại nữ tử.

Long Chỉnh Văn cười, “Ừh, thật là xảo diệu.”

Hai người còn nói thêm vài câu, Tuyền Cơ nhắm mắt, chỉ nghe Long Lập Dục đột nhiên làm như vô tình nói: “Nghe nói thời gian trước thất đệ vì chuyện tứ hôn mà trở mặt với Nạp Minh vương tử, gần đây lại cùng vương tử đi lại thật gần gũi, đã rất nhiều lần lui tới dịch quán.”

Long Chỉnh Văn cười nói: “Oan gia nên giải không nên kết, Chỉnh Văn vẫn vì chuyện mạo phạm vương tử mà bất an.”

“Ồ, chứ không có nhắc đến chuyện khác sao?”

Long Chỉnh Văn thản nhiên hỏi lại, “Chỉnh Văn cũng nghe nói Tam ca cùng Nguyệt Lạc đại vương tử đi lại thân mật, không biết Tam ca cùng đại vương tử ngày thường thư từ qua lại là nhắc tới chuyện gì đây?”

Long Lập Dục không ngờ hắn nói như vậy, lắp bắp kinh hãi, nhất thời sắc mặt âm tình bất định.

Tuyền Cơ buồn cười, hóa ra tên khốn Long Lập Dục này quả thật xem nàng đã ngủ say như chết, nàng vội vàng lên tinh thần cẩn thận lắng nghe, tuy biết này hai người kiêng kị lẫn nhau, sẽ không ở trước mặt nàng đàm luận việc cơ mật gì, nhưng có thể nghe thêm chút tin tức ngoài ý muốn cũng tốt, trở về sẽ nói cho Long Phi Ly.

Nhưng câu nói của Long Chỉnh Văn đã khiến cho Long Lập Dục cảnh giác, hai người đều ngưng nhắc đến đề tài này, sau đó chỉ nói đến một vài chuyện trong triều, hơn nữa đều là việc trong quận của mình.

Nàng nghe thật mệt mỏi, thực sự hơi buồn ngủ.

“Nương nương, đến rồi.”

Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng xoa vai của nàng, Tuyền Cơ run rẩy một cái, mở to mắt.

Long Chỉnh Văn mỉm cười, đang ngắm nhìn nàng.

Tuyền Cơ phục hồi nụ cười, lại giả bộ nhìn nhìn áo choàng trên người, cảm kích nói: “Vương gia có lòng, cám ơn.”

Long Chỉnh Văn đón nhận áo choàng Tuyền Cơ đưa qua, dịu dàng nói: “Có thể cống hiến sức lực cho nương nương là vinh hạnh của Chỉnh Văn.”

******

Tất cả xe ngựa đều đậu một bên, hơn mười tên cấm quân hộ vệ chung quanh, Tuyền Cơ ngồi vào vị trí xa phu quan sát. Long Lập Dục cùng Long Chỉnh Văn cầm cung tiễn, chạy thoăn thoắt trong rừng, giương cung kéo tên săn thú. Một số cấm vệ khác phụ trách lục tìm con mồi.

Nàng xem một hồi thì hoàn toàn không có hứng trí, tuy rằng hai nam tử kỹ thuật bắn cung cực kì lợi hại, quả nhiên là thiện xạ, tuy nàng không phải người ăn chay, nhưng nhìn thấy động vật bị tàn sát đổ máu trước mắt, chung quy cũng không đành lòng, dứt khoát trở về trong xe ngựa, kéo màn che xuống.

Mới vừa ngồi xuống, Long Chỉnh Văn lại đi đến, cười nói: “Chắc là nương nương buồn, nếu nương nương không chê tài nghệ Chỉnh Văn kém, Chỉnh Văn nguyện dạy nương nương thuật bắn cung, làm cho nương nương cũng có thể tự mình đi săn, có được không?”

Tuyền Cơ cười đang muốn nhẹ nhàng cự tuyệt, lại nhìn thấy Long Chỉnh Văn đột nhiên biến sắc, cất bước về phía trước, kéo nàng vào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.