Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 2




Trữ Tú điện.

Thương nghị công việc với Long Phi Ly xong thì mọi người lật đật trốn đi giống như lúc nãy Ngọc Trí lủi đi như gặp phải gió độc.

Tuyền Cơ thấy lúc Long Phi Ly đàm luận cùng mọi người vẫn rất bình thường, vậy mà lúc này bọn họ vừa chạy sạch thì tính tình hắn liền phát tác, bước nhanh vào trong nội thất, hạt châu trên màn thủy tinh va vào nhau loảng xoảng, Tuyền Cơ mím môi, đi theo vào.

Long Phi Ly nghiêng người tựa vào giường, không hề lên tiếng, bày ra gương mặt vô cảm.

Tuyền Cơ cũng nổi giận, nói: “Ngươi tức giận cái gì? Ba bữa nay, ngươi đều qua đêm ở chỗ Hoàng Hậu, Hoa phi, Tuệ phi, ta chưa tức giận nữa là!”

Long Phi Ly lạnh lùng nói: “Nàng đã không tức giận, vậy thì đêm nay trẫm cũng đi là được.”

Hắn dứt lời bèn nhấc vạt áo lên định đi ra ngoài.

Tuyền Cơ phát cáu, ngồi vào mép giường, kêu lên: “Đi đi, mau đi đi! Ta cũng trở về Phượng Thứu cung tắm rửa rồi ngủ!”

Sau một lúc lâu, hắn không hề động đậy, nàng cũng không. Nàng không nhịn được nhìn qua thấy hắn đang dựa vào vách tường ở bên cạnh màn thủy tinh, mắt khẽ nhắm lại, sắc mặt biểu cảm cứng rắn kiên nghị, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tuyền Cơ khẽ cắn môi, tiến lên ôm lấy Long Phi Ly, nàng nghĩ rằng hắn sẽ đẩy ra, nhưng không, hắn chỉ mở to mắt nghiêm nghị nhìn nàng chằm chằm rồi đột nhiên bế bổng nàng lên, đi đến bên cạnh giường, đặt nàng lên trên chăn đệm, đưa tay thả màn che xuống.

******

Sau khi bị hắn hung hăng xâm chiếm một phen, nàng rất mệt mỏi bèn trở mình lăn qua một bên muốn ngủ, lại bị hắn ôm vào lòng, hai người trên người mồ hôi chưa khô, nàng vẫy vẫy tóc, giũ mồ hôi trên tóc lên trên người hắn.

“Ta muốn ngủ.” Tuyền Cơ thấp giọng thầm oán.

“Nói rõ ràng mọi chuyện rồi ngủ tiếp!” Long Phi Ly lạnh lùng nói.

Tuyền Cơ tức giận, lại nghe hắn nói: “Làm gì có người nào ban ngày ban mặt mà ngủ!”

Lửa giận bùng lên, nàng nói: “Làm gì có người nào ban ngày ban mặt mà làm chuyện đó!”

Giọng điệu của hắn lạnh lùng, làm như vừa rồi kẻ tiến chỗ sâu nhất trong thân thể nàng, giày vò nàng đến chết khiếp không phải là hắn vậy, Tuyền Cơ cực kỳ tức giận mắng một tiếng, dứt khoát không thèm nói lời nào nữa.

Hai người lặng im một hồi, tay hắn bắt đầu di chuyển trên người nàng, tuy chỉ là giúp nàng lau mồ hôi, nhưng thân thể vừa mới được âu yếm vẫn còn rất mẫn cảm, hơn nữa hai người lại dán sát vào nhau như thế, Tuyền Cơ thở hổn hển, thân thể bắt đầu nóng lên.

Nàng nghe thấy thanh âm trầm thấp lại càng rỡ của hắn —— tựa tiếu phi tiếu, vừa thẹn vừa giận, nói: “Long Phi Ly, nói chuyện đi!”

“Nàng biết rõ trẫm không thể nào không đến chỗ hoàng hậu và các nàng ấy, nhưng đây chỉ là tạm thời thôi.”

“Ta hiểu, giống như bây giờ mà hoàng tổ mẫu của ngươi đã nói là ngươi độc sủng chuyên phòng, cho nên ta không tức giận, nhưng vừa rồi ngươi cũng không nên tức giận.”

“Nàng ở ngự hoa viên tự tiện chủ trương, chẳng lẽ trẫm không nên tức giận sao?” Long Phi Ly cười lạnh nói.

Tuyền Cơ cười khổ, nhớ tới lúc ở ngự hoa viên, hắn nghe Thái hoàng thái hậu nói xong, cũng không đồng ý, thậm chí suýt chút nữa liền làm trái ý của bà, định hủy bỏ tờ thủ dụ kia ngay, trong lòng nàng tới giờ vẫn còn sợ hãi. Cằm khẽ đụng vào lồng ngực của hắn, trên đó vẫn còn hằn lên mấy vết sẹo, đó là vết thương hắn đã chịu thay cho nàng. Nàng đặt môi hôn lên đó, hài lòng nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của hắn.

“Vừa rồi ta lôi kéo ngươi, là vì ta không thể để cho ngươi vì ta ngỗ nghịch hoàng tổ mẫu của ngươi trước mặt nhiều người như vậy, hiện tai ngươi đã phải gánh vác quá nhiều chuyện phiền lòng, ta không thể lại gây thêm phiền phức của ngươi——” nàng vùi mặt vào trong ngực hắn, thanh âm có chút mơ hồ không rõ.

Nàng chưa nói xong đã bị hắn xoay người áp chế, nụ hôn thô lỗ bắt đầu đùa giỡn trên người, trên thân thể của nàng, hai chân bị thân hình khỏe khoắn của hắn ngăn chặn không thể nhúc nhích, hai tay bị một tay hắn trói chặt, giơ cao lên khỏi đỉnh đầu.

Nàng thở phì phò, chịu đựng ngọn lửa hắn mạnh mẽ thắp lên trên thân thể mẫn cảm của nàng, nghe thấy hắn nặng nề nói bên tai nàng: “Ngỗ nghịch thì cứ ngỗ nghịch.”

Trong lòng nàng mềm nhũn cùng vui thích sắp khiến nàng vỡ tung, nàng không tự chủ được cong người lên áp sát vào hắn… Hắn lập tức trở nên điên cuồng mất khống chế…

******

Khi nàng tỉnh lại nằm trong lòng hắn thì đã thấy ánh sáng của viên dạ minh châu bên ngoài màn rọi vào.

Hình như hắn chưa hề ngủ, nàng vừa mở mắt ra liền nhìn thấy hắn ngắm nàng tha thiết. Làm chuyện đó hắn cũng sẽ mệt chứ, trên mặt nàng khẽ nóng lên, vùi mặt vào hõm vai của hắn.

“Không ngờ ngươi vẫn còn hoàng tổ mẫu, hình như bà là một người rất lợi hại.” Nhớ tới trận săn bắn ngày mai, nàng khẽ thở dài, “Ta thực không hiểu, bà ấy muốn ngươi và Như Ý cô cô ở cùng một chỗ, vì sao cũng không chịu tha cho ta, A Ly, ngươi còn nhớ rõ vừa rồi bà ấy nói như thế nào không, bà ấy nói, ‘Niên phi à, ai gia thấy sắc mặt ngươi trắng bệch, ngày mai chắc là ngươi sẽ không bị bệnh ngay đấy chứ.’

“Đại khái là bà ấy cho rằng không được xếp cùng nhóm với ngươi thì ta sẽ giả vờ bị bệnh không tham dự. Trận đấu cũng chỉ có một ngày, mấy ngày còn lại đều là săn bắn tự do, ta nhất định phải đi, từ Tây Sơn trở về thì ngươi phải đến đế lăng rồi, ta muốn ở cạnh ngươi lâu thêm một chút.”

“Ừh.” Long Phi Ly hôn má của nàng, vỗ về mái tóc của nàng, nói: “Không cần sợ hãi, nếu chỉ có một trong hai tên đó ở một mình cùng với nàng thì cho dù lúc ấy phải đụng chạm với hoàng tổ mẫu, trẫm cũng nhất định sẽ ngăn cản, nhưng hai người bọn họ cùng một chỗ thì sẽ kìm chế lẫn nhau, hơn nữa bọn hắn đưa nàng đi vào, sẽ không dám không đưa nàng lành lặn trở ra đâu.”

Tuyền Cơ bật cười, “Lành lặn? Nghe ngươi nói cứ như là ta sẽ thiếu tay gãy chân không bằng ấy.”

“Nói bậy!”

Tuyền Cơ cười cười, nói: “Lão nhân gia bà hình như rất thích Như Ý.”

Long Phi Ly khóe miệng hơi nhếch lên, “Trước kia bà ấy đã từng nói Như Ý là người trí tuệ, thức thời, cho dù làm chủ hậu cung, hẳn cũng sẽ không yêu mị tranh giành tình cảm, đối đãi rộng lượng, bà rất vừa lòng. Bà ấy thích Như Ý cỡ nào thì trẫm không biết, nhưng trẫm biết rất rõ là bà ấy không thích trẫm.”

Tuyền Cơ kinh ngạc, tròn mắt nhìn.

Long Phi Ly vuốt nhẹ lên mắt nàng, thản nhiên nói: “Trẫm là con trai của Như phi, việc này trong cung không có nhiều người biết nhưng bà ấy cũng biết được. Trước khi lâm chung phụ hoàng đã nói cho bà, muốn nhờ bà quan tâm giúp đỡ trẫm, nhưng phụ hoàng lại xem nhẹ sự chán ghét của bà đối với mẫu phi của trẫm, bởi vì hoàng tổ phụ của trẫm trước kia cũng độc sủng một tỳ nữ, mà đối xử với bà rất lạnh nhạt.”

“Chẳng trách vừa rồi bà ấy nhắc đến chuyện độc sủng chuyên phòng lại chán ghét như thế.” Tuyền Cơ cười khổ nói.

“Giống như quan hệ giữa Ôn Hoa Mẫn và Thái Hậu, mẫu phi của Long Chỉnh Văn kỳ thật là cháu gái của bà ấy, bà ấy luôn muốn Long Chỉnh Văn kế thừa vương vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.