Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chương 3: Chương 3




Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Các quản sự như đang nín thở chờ Phó Điềm.

“Trước mắt cần người thế vào năm vị trí quản sự còn trống, mọi người nếu thấy ai thích hợp thì cứ tiến cử, thông qua sát hạch là được nhận.”

“Ngoài ra ta dự định sẽ tăng thêm chức phó quản sự, phó quản sự khác với quản sự, sẽ không cố định ở bất cứ tiệm nào mà nửa năm sẽ luân phiên nhau đổi vị trí, lương hàng tháng cũng giống lương của quản sự.”

Mọi người nghe đến đây liền cả kinh, ý là muốn có người để giám sát sao, phó quản sự nửa năm lại đổi, không có thời gian làm thân, đương nhiên sẽ không bao che cho nhau, cấu kết với nhau làm điều xấu.

Phó Điềm quan sát vẻ mặt họ, chậm rãi nói tiếp: “Việc tuyển phó quản sự thì các vị cũng cứ thoải mái đề cử, chỉ cần thông qua khảo sát là nhận.”

“Nếu ứng cử viên do các vị đề cử được thông qua, thì người đề cử cũng sẽ có tiền thưởng.”

Nghe cậu nói vậy, lòng người cũng an tâm đôi phần, giả như Phó Điềm an bài thân tín đến làm phó quản sự, vậy thì chẳng khác nào họ mang danh là quản sự nhưng về mặt thực quyền lại thua cả phó quản sự, suốt ngày phải dè chừng. Nhưng nếu tự đề cử thì lại khác, cũng giám sát như nhau, tuy nhiên sẽ dễ giao lưu hơn, chỉ cần không ai nảy ý xấu thì mọi người đều có địa vị ngang bằng.

Cách làm này khiến bọn họ mừng rỡ không thôi, tuy nghiêm trị nhưng vẫn có khen thưởng. Phải công nhận rằng biện pháp “cây gậy và củ cà rốt” của Phó Điềm thực sự rất được lòng người.

“Về phần các vị quản sự…”

Phó Điềm cố ý kéo dài thanh âm, lửng lờ đủ rồi mới nói: “Các vị đây chưởng quản cửa hàng hẳn cũng đã cực khổ nhiều rồi, nên theo ta, ngoại trừ tiền lương hàng tháng thì cứ mỗi cuối năm ta sẽ chiếu theo lợi nhuận của từng cửa hàng để chia tiền hoa hồng cho mọi người, còn cụ thể ra sao thì vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, ta sẽ báo lại với mọi người sau.”

Nghe vậy mặt ai cũng lộ vẻ vui mừng. Tiền lương của quản sự không cao mà cũng chẳng thấp, nhưng bọn họ đều đã lớn tuổi cả rồi, trong nhà còn có gia đình cần phải chăm lo, bởi vậy cuộc sống chẳng dư giả gì nhiều, khi nghe Phó Điềm nói sẽ được trích hoa hồng hằng năm, ai ai cũng đều mong chờ.

Bọn họ thậm chí như đã quên mất thủ đoạn vừa rồi của Phó Điềm, quay sang cảm thấy vui mừng và may mắn vì cậu chủ nhỏ lên tiếp quản cửa hàng gạo, nếu không thì chẳng biết họ còn bị hành đến bao giờ.

Dưới thế công của “cây gậy và củ cà rốt”, nhiều quản sự đàng hoàng hẳn, một phần là vì biết được cậu chủ nhỏ không hề dễ chọc, một phần là vì phần tiền lãi trong tương lai.

Nếu đã có biện pháp để kiếm thêm tiền thì đâu có ai ngu đi tham ô làm chi nữa.

Những gì Phó Điềm cần nói cậu cũng đã nói, tiếp theo là bàn sơ về cơ chế điều hành mới, còn đâu thì chừa phần để các quản sự góp ý hoàn thiện mô hình, sau chuyện vừa rồi họ tích cực hơn hẳn, đưa ra một số ý kiến rất hữu ích. Phó Điềm để Phó Cát ghi lại, sau này còn nhớ mà dùng.

Xử lý xong xuôi, Phó Điềm ton ton đi ra hoa viên, Chu Truyện Thanh cũng hứng thú chạy theo sau.

Sở Hướng Thiên bất mãn liếc y, cắn răng thấp giọng chất vấn, “Ngươi bò theo ra đây làm gì?”

Chu Truyện Thanh phẩy quạt, cười vô tội, “Ngắm hoa.”

Ba người ngồi trong đình hóng mát, Sở Hướng Thiên nhấc ấm trà rót cho mình và Phó Điềm, chừa mỗi Chu Truyện Thanh cô đơn lẻ loi.

Chu Truyện Thanh thầm mắng hắn hẹp hòi, biết thân biết phận tự rót tự uống.

Mẫu đơn trong vườn cũng đã nở, muôn hoa khoe sắc rực rỡ cả một khu vườn.

Không biết tại sao Phó Điềm lại bỗng dưng nghĩ đến nạn hạn hán khi trước, nhấp một ngụm trà, cậu hỏi: “Chu đại ca, nếu như ngươi biết một bí mật liên quan đến tính mạng của hàng trăm ngàn người, nhưng khi ngươi nói ra có lẽ lại chẳng ai tin, thậm chí còn có thể gây nguy hiểm cho người thân trong gia đình, vậy ngươi có định nói ra không?”

Chu Truyện Thanh sững sờ, khẽ vỗ quạt trong tay, “Sao lại đột nhiên hỏi mấy vấn đề này?”

Phó Điềm thở dài, giả vờ cười đùa: “Hỏi chơi cho biết.”

Chu Truyện Thanh trầm ngâm một hồi rồi nói: “Vậy phải coi năng lực của ta đến đâu, có đủ để xoay chuyển được thế cục đó hay không.”

“Nếu ta không đủ khả năng, vậy thì khi nói ra bí mật ấy, chỉ tổ liên lụy đến mình và người thân mà thôi, cũng chẳng giúp ích được cho ai đâu.”

Phó Điềm vốn tưởng y sẽ giảng đại nghĩa quốc gia này nọ, lại không ngờ y sẽ nói những lời như vậy, khiến cậu ngây ngẩn cả người.

Nhìn cậu sững sờ, Chu Truyện Thanh cười giải thích: “Phải biết vị trí mình đứng ở đâu rồi mới bàn được chuyện chính trị. Tuy nghe có hơi ích kỷ, nhưng cái gì cũng có đạo lý của nó, giả thiết ta biết bí mật liên quan đến toàn bộ Đại Sở, mà ta lại chỉ là một bình dân, thì hữu tâm vô lực, bởi không ai rảnh rỗi đi tin lời một dân đen đâu.”

Phó Điềm bối rối, cậu không muốn vì mình mà liên lụy người nhà, nhưng cậu đâu phải kẻ máu lạnh, trong tâm vẫn cảm thấy cắn rứt.

“Vậy… Thử cũng không được sao?”

“Thử, cũng được thôi.” Chu Truyện Thanh nói: “Ngươi có thể tìm bằng chứng chứng minh lời mình nói đều là sự thật, hoặc nghĩ biện pháp nói cho người có quyền thế xử lý chuyện ấy, nói bóng nói gió chả hạn…”

Phó Điềm nghiêm túc lắng nghe, cậu cảm thấy lời Chu Truyện Thanh nói rất có lý.

Suy tư về điềm báo nạn hạn hán ở đời trước, phàm là thiên tai tất phải có báo hiệu, những báo hiệu ấy có lẽ không đủ để loan tin nhưng ít nhất chắc vẫn đủ để làm bằng chứng, còn tìm ai đứng ra mà xử lý thì… Phó Điềm không quen ai làm quan cả, cậu nghĩ, có lẽ đường tắt duy nhất của mình bây giờ chính là khoa cử vào năm nay.

Nếu cậu đỗ tú tài, có lẽ sẽ bắt được cơ hội đi nói chuyện với huyện lệnh đại nhân, tú tài nói dù sao vẫn hơn một thương nhân nói. Còn đối phương có tin hay không, thì cậu cũng đã cố hết sức, dù chuyện có ra sao thì tùy vào số trời.

Huống hồ chi, bản thân cậu có thể cố tích trữ lương thực, biết đâu được khi ấy lại hữu ích, bất kể thế nào, cũng phải đảm bảo cho Phó gia được an ổn.

Nghĩ đã thông suốt, Phó Điềm cao hứng nói: “Chu đại ca, bắt đầu từ ngày mai, ngươi tiếp tục dạy ta học nha?”

Chu Truyện Thanh kinh ngạc, “Nhưng ngươi định tiếp nhận gia nghiệp trong nhà mà?”

Phó Điềm gật đầu, “Đâu thể vì thế mà bỏ bê việc học được, ta còn đang định để Cát thúc tìm một vị tiên sinh về dạy cách tính sổ sách đây.”

Chu Truyện Thanh dở khóc dở cười lắc đầu, “Ngươi đâu cần phải vội vàng như vậy.”

Phó Điềm cũng lắc đầu, thầm nghĩ thời gian của cậu đúng không còn nhiều nữa rồi.

Trời thu năm sau, là vào hạn, hoặc nói, bắt đầu từ mùa đông năm nay, đại hạn sẽ xuất hiện dấu hiện đầu tiên.

“Khỏi mời người về làm gì. Chu Truyện Thanh đây thây, ai dạy mà chẳng được, cứ để y dạy cho bớt phiền, bớt được tiền.”

Sở Hướng Thiên xen vào, hắn luôn tỉ mỉ quan sát biểu tình của Phó Điềm, khi cậu hỏi vấn đề ban nãy thì dị thường nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ gì gọi là thuận miệng hỏi cho vui cả.

Nhưng một tiểu thiếu gia xuất thân giàu sang, chưa từng bước chân khỏi Nam Minh quận, tại sao lại biết được một bí mật lớn nhường ấy?

Nghĩ mãi vẫn không thông, Sở Hướng Thiên quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề này.

******

Nếu Phó Điềm đã nói vậy, Chu Truyện Thanh chỉ đành thuận theo.

Sáng sớm mỗi ngày, là giờ học của hai người, thẳng đến giờ Tỵ (9h đến 11h sáng), thì chuyển sang xử lý chuyện làm ăn, còn thời gian còn lại cậu đều dùng để đọc sách.

Nếu đã nói được thì phải làm được, không thể cứ nói mồm là xong, mà cậu thực sự phải hạ quyết tâm thi đậu cho bằng được.

Trừ việc sắp xếp công chuyện hằng ngày, cậu đều vùi đầu vào chuyện học, có những lúc quá chuyên tâm, châm đèn đọc sách cả đêm khuya.

Không tới nửa tháng, người liền gầy đi trông thấy.

Sở Hướng Thiên luôn canh giữ ngoài thư phòng. Hắn từng khuyên Phó Điềm đi ngủ mấy lần, lại phát hiện ngoài miệng cậu chỉ đáp cho có lệ rồi đâu lại vào đấy, bởi vậy khi trời  vừa tối hắn liền canh giữ ngoài thư phòng, đợi đến giờ Hợi (9h đến 11h khuya)thì vô mò người về phòng.

Phó Điềm phản kháng không có hiệu lực đành ngoan ngoãn đi ngủ.

Phó Điềm vẫn trầm mê như cũ, cơ hồ tinh lực còn dồi dào hơn ngày trước, thường chú tâm vào việc gì là lại bắt đầu quên thời gian.

Tiến độ học tập của cậu nhanh đến kinh người, ngay cả Chu Truyện Thanh cũng phải thán phục, nhưng bản thân cậu vẫn thấy chưa đủ.

Sau lần trò chuyện cùng Chu Truyện Thanh, cậu mới ý thức được mình còn quá nhỏ bé, mà muốn làm được việc lớn thì cần có quyền có thế, ít nhất… Ít nhất mới cứu được mọi người ở Tứ Phương trấn.

Tứ Phương trấn nằm ven con sông Tứ Hộ, lượng nước dồi dào quanh năm, nhưng Phó Điềm biết, nước dù có nhiều rồi lâu dần cũng phải hết, Tứ Phương trấn hay là cả Nam Minh quận không thể cứ dựa vào con sông này mà sống qua ngày mãi được.

Lâu lâu khi chán, cậu sẽ đọc một vài quyển sách về nông nghiệp và thủy lợi để thư giãn, trong sách có đề cập không ít phương pháp chống nạn hạn hán: Khởi công xây dựng thuỷ lợi, tích trữ lương thực, thay đổi giống lúa… Phương pháp rất đa dạng, Phó Điềm thả lỏng tựa lưng vào ghế, trong đầu tự hỏi trước mắt mình có thể làm được gì, bắt đầu từ phương thức nào đây.

“Sao giờ này còn ngồi đây?” Sở Hướng Thiên đi tới phía sau cậu, cúi người kề sát mặt vào bả vai Phó Điềm, hơi thở nóng bỏng cứ phà ở nơi cổ.

Phó Điềm hậu tri hậu giác mới kịp phản ứng, chậm rãi xoay người đánh một cái ngáp nho nhỏ, mềm giọng hỏi: “Mới đó mà đã đến giờ Hợi rồi sao?”

“Ừ.” Sở Hướng Thiên sửa sang lại đống sách vở, hắt hết nước trà còn trong tách, sau đó kéo cậu ra ngoài, “Tới giờ đi ngủ rồi.”

Phó Điềm ngoan ngoãn mặc hắn lôi mình đi, mấy ngày nay Sở Hướng Thiên cứ như bảo mẫu lải nhải ép cậu phải đi ngủ, tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng sâu trong thâm tâm Phó Điềm vẫn luôn ôm lòng cảm kích với hắn. Trừ mẹ và chị gái, chưa từng có một ai, như hắn, lo lắng cho cậu đến nhường này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.